Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1129: Trên đầu các ngươi có ta

Cập nhật lúc: 2025-12-05 01:04:29
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước t.h.ả.m cảnh thiên tai và quốc nạn, nhân tính những trụ vững mà còn phơi bày những mặt xa, ghê tởm hơn cả ngày thường. Điều thực sự mới nhận thức của Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh.

Họ thể ngờ rằng, trong lúc đang dốc sức cứu chữa cho bá tánh đau khổ vì dịch bệnh, kẻ dám nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng đê hèn với hai thiếu niên mười mấy tuổi.

Kẻ , đầu đội mũ quan, là quan một phương, lo cho dân lợi dụng quyền lực để chuyện xằng bậy.

Thế đạo điên thật , điên đến mức ghê tởm.

Đằng Chiêu lạnh lùng Hoàng Hoài Hóa, kẻ đang nở nụ dâm đãng và vươn móng vuốt về phía , dày cuộn trào cơn buồn nôn.

Hoàng Hoài Hóa là em vợ của Lưu Tri phủ, giữ một chức quan tép riu ở Hà Bạc Sở (cơ quan quản lý sông ngòi). Dù chức quan nhỏ nhưng dựa tỷ phu là Tri phủ, cũng vơ vét ít bổng lộc.

Tên nổi tiếng ăn tạp, thường xuyên lui tới chốn lầu xanh. Giờ uống chút rượu , để mắt đến Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh môi hồng răng trắng.

Hai tu đạo, quanh năm tụng kinh tu hành, khí chất xuất trần khác hẳn phàm. Vẻ của họ kiểu diễm lệ, mà toát sự thanh cao thể khinh nhờn từ trong xương tủy.

Hoàng Hoài Hóa quan tâm đến điều đó. Hắn chỉ nghĩ đến việc từng chơi đùa với tiểu đạo trưởng bao giờ.

“Yên tâm , bồi Hoàng ca ca uống vài chén, dù cái thôn thiêu rụi, ca ca cũng đảm bảo giữ mạng sống cho hai bé ngoan các ngươi.” Hoàng Hoài Hóa hô hố: “Với phong tư của các ngươi, chỉ cần hầu hạ ca ca là đủ, tội gì chôn vùi cùng đám tiện dân bẩn thỉu bệnh tật ? Uổng phí cái nhan sắc .”

Hoàng Hoài Hóa lao về phía Đằng Chiêu. tay kịp chạm thì Tiểu Nhân Sâm Tinh tung một cước, đá văng xa. Sau đó, Tiểu Nhân Sâm Tinh xông lên, dùng thuật đè xuống, đá liên tiếp : “Mẹ kiếp nhà ngươi! Lão t.ử nhịn cái thứ con rùa như ngươi lâu . Vừa gặp mặt, hai con mắt cá c·hết của ngươi dán chặt em , cái thứ chất nhầy đó còn hôi thối và tởm lợm hơn cả rượu phân. Mẹ kiếp, ngươi còn dám xưng ca ca? Lão t.ử g·iết c·hết con thỏ c·hết tiệt ! Cho ngươi c.h.é.m gió, cho ngươi ngông cuồng, cho ngươi mơ mộng hão huyền !”

Hắn nhắm thẳng những chỗ mềm yếu Hoàng Hoài Hóa mà đá, chút nương tay, đ.á.n.h chửi.

“Đồ khốn nạn, phát điên cũng xem ai chọc ai chứ. Dám trêu đạo sĩ, còn đạo sĩ hầu rượu ngươi? Ngươi ăn rắm ? Lão t.ử tiễn ngươi xuống âm tào địa phủ, tiễn cả nhà ngươi xuống đó luôn, cho ngươi uống đủ thì thôi!”

Tiểu Nhân Sâm Tinh đ.á.n.h đến mức Hoàng Hoài Hóa kêu la oai oái.

Đằng Chiêu lặng lẽ thu tay , cần dùng thuật nữa. Cậu sang mấy tên tay sai của Hoàng Hoài Hóa.

“Các ngươi... các ngươi phản ? Dám đ.á.n.h nhà quan!” Một tên mặt mày hung ác rút d.a.o găm lao về phía Đằng Chiêu.

Tới đúng lúc lắm!

Đang bực bội chỗ xả.

Đằng Chiêu rút một xấp bùa vàng, pháp nhanh như chớp tránh né đòn tấn công, nhảy qua nhảy , dán bùa những vị trí tính . Chỉ một lát , bùa dùng hết, kết ấn, niệm chú, dậm chân nhẹ một cái. Trận pháp kích hoạt.

Mê Tung Ảo Trận vây khốn đám . Không chúng thấy gì trong trận mà bắt đầu lao đ.á.n.h lẫn túi bụi.

“Ném .” Đằng Chiêu hiệu cho Tiểu Nhân Sâm Tinh.

“Được ngay!” Tiểu Nhân Sâm Tinh đá một cú, tống Hoàng Hoài Hóa trong trận: “Vào cưng!”

Hai phủi tay, xem đám nhảy nhót loạn xạ trong trận. Khi Hoàng Hoài Hóa gia nhập, cảnh tượng càng thêm đặc sắc.

Tiểu Nhân Sâm Tinh Hoàng Hoài Hóa đá cho gần gãy xương, giờ còn ôm hòn đá đất cọ xát ngừng, khóe miệng giật giật: “Ta phế , là tự thiến đấy chứ. Không ngờ ước mơ thái giám mãnh liệt đến .”

Đằng Chiêu nhịn nổi, kéo Tiểu Nhân Sâm Tinh : “Đừng nữa, học cái thói hư tật gì thế ?”

“Ta gọi là bình dân hóa đấy, ngươi thấy giờ giống phàm ?”

Đằng Chiêu: “...”

Ta chỉ thấy ngươi biến thái thôi!

Bốp.

Tiểu Nhân Sâm Tinh ôm trán kêu oai oái: “Ai? Kẻ nào đ.á.n.h lén ông nội ? Có giỏi thì đây solo!”

Đằng Chiêu mừng rỡ về phía hạt đậu ném tới từ hư : “Sư phụ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1129-tren-dau-cac-nguoi-co-ta.html.]

Tần Lưu Tây hiện , : “Không tệ. Ta còn tưởng con sắp cưỡng ép, ăn sạch sẽ chứ.”

Đằng Chiêu ngượng ngùng.

Tần Lưu Tây sang Tiểu Nhân Sâm Tinh, như : “Ông nội?”

“Ái chà... dám nhận!” Tiểu Nhân Sâm Tinh ngượng ngùng, lấy lòng: “Ngươi đến bao lâu ?”

“Vừa kịp xem hết vở kịch ' đàn bà chanh chua c.h.ử.i đổng'.”

Tiểu Nhân Sâm Tinh gãi đầu: “Cũng tại tức quá thôi mà.”

Thư Sách

Tần Lưu Tây lạnh lùng Hoàng Hoài Hóa đang cọ xát điên cuồng trong trận, : “Ăn miếng trả miếng, lắm. còn thể tuyệt hơn nữa. Hắn coi mạng sống của tiện dân gì, thì cho nếm thử mùi vị một phần t.ử trong đó .”

Tiểu Nhân Sâm Tinh ngẩn : “Ý ngươi là ném đống bệnh?”

“Chỉ đồng cảm như bản cũng , mới mạng cũng chẳng quý giá hơn ai .” Tần Lưu Tây khẩy.

đầu chống lưng đấy, là Lưu Tri phủ.”

“Trên đầu các ngươi !” Tần Lưu Tây chỉ Hoàng Hoài Hóa: “Là trêu chọc các ngươi , chứng tỏ thiếu giáo dục. Ngươi cứ tùy ý dạy dỗ một trận, coi như kết thúc phần nhân quả .”

Hai : “...”

Nghe thì hợp lý, nhưng cứ thấy sai sai ở đó!

Tần Lưu Tây vung tay, một luồng hắc khí vô hình nâng mấy tên lên, hỏi: “Người bệnh ở , dẫn đường.”

Đằng Chiêu : “Không cần , còn chỗ hơn.”

Cậu . Tiểu Nhân Sâm Tinh theo, nheo mắt. Quả là thầy nào trò nấy, độ độc ác y hệt .

Đằng Chiêu dẫn đến nơi tập trung xác c·hết của thôn Lý gia. Đó là những c·hết mấy ngày nay kịp thiêu hủy. Không khí nồng nặc mùi hôi thối, củi lửa chất đống, đống lửa tắt hẳn, xương trắng vương vãi khắp nơi.

Tần Lưu Tây ném bọn chúng xuống bên cạnh đống xác c·hết, bắt quyết đ.á.n.h thức chúng dậy.

Hoàng Hoài Hóa và đồng bọn tỉnh , đập mắt đầu tiên là khuôn mặt tím tái, đầy m.á.u và vết bầm tím của một xác c·hết c·hết nhắm mắt. Tim thót , hét lên t.h.ả.m thiết.

“Á á á á!”

Đám tùy tùng cũng hoảng sợ la hét, lăn lộn bỏ chạy. đ.ấ.m đá trong trận pháp của Đằng Chiêu, ngợm đau nhức, chạy vài bước ngã lăn đất, cha gọi .

Hoàng Hoài Hóa thê t.h.ả.m hơn, như xe nghiền qua, còn chút sức lực, hạ thể đau đớn đến tê dại. Hắn dựa bản năng bò lết mặt đất, tay quờ quạng vớ một vật. Nhìn kỹ , là một khúc xương ngón chân còn mới nguyên.

Lại một tiếng hét t.h.ả.m thiết vang lên, trợn mắt, ngất lịm .

(Hết chương 1129)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...