Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1130: Vi sư giúp con tính sổ, rơi luôn mũ ô sa của hắn

Cập nhật lúc: 2025-12-05 01:04:30
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thấy Hoàng Hoài Hóa và đám sợ đến ngất xỉu, Tần Lưu Tây chẳng thèm để ý. Loại ức h·iếp dân lành, cá lớn nuốt cá bé , ai là vô tội.

Nàng quan sát nơi tập kết xác c·hết. Đó là một sườn núi hẻo lánh, xa trung tâm thôn, nhưng xung quanh trồng một vòng cây hòe. Không c·hết quá nhiều mà âm khí tụ tập nơi ngày càng nồng đậm.

Nhìn đống t.h.i t.h.ể chồng chất, những bộ xương trắng hếu kịp nhặt, nàng nhíu mày: “Tên nào nghĩ trò chất đống xác c·hết ở đây thế ? Người thiêu hết chất đống, tạo một nơi cực âm sát ?”

Tiểu Nhân Sâm Tinh đáp: “Còn ai đây nữa, đương nhiên là đám quan .”

Đằng Chiêu vòng cây hòe, cũng nhíu mày. Cậu xác c·hết tập kết ở đây, nhưng từng đến xem, vì mải mê chữa bệnh cho dân chúng.

“Không ngờ nơi trồng nhiều cây hòe thế.” Cậu đống xác c·hết, : “Phải mau chóng thiêu hủy chỗ . Trời nóng lên , rắn rết chuột bọ sinh sôi nhiều. Nếu chúng ăn xác c·hết truyền bệnh , c.ắ.n , e là dịch hạch sẽ lan rộng kiểm soát nổi.”

Tần Lưu Tây gì, b.ắ.n mấy đạo thuật quyết đống xác. Oanh một tiếng sấm rền, đống xác bốc cháy dữ dội. Ngọn lửa mang theo sấm sét dần xua tan âm khí xung quanh.

Lúc trời tối, thấy ánh lửa lớn bốc lên, lính canh vội vàng chạy tới xem xét.

“Các ngươi là ai? Làm gì ở đây?” Thấy nhóm Tần Lưu Tây gần đống lửa, lính canh lấy hết can đảm hỏi.

Đằng Chiêu bước : “Ta là đạo trưởng Huyền Nhất.”

Ở thôn Lý gia hai tiểu đạo trưởng đến từ Thanh Bình Quan, ai cũng . Nghe , lính canh hỏi: “Sao đạo trưởng ở đây?”

“Thời tiết nóng lên, nếu thiêu hủy xác c·hết ngay thì sẽ phiền phức.” Đằng Chiêu chỉ mấy đất: “ , ở đây còn mấy nữa, chạy ngoài ma dọa ngất . Phiền các vị đưa họ về khu cách ly giúp. Nơi nhiều c·hết, âm khí nặng, nên ở lâu.”

Tiểu Nhân Sâm Tinh: “...”

Chiêu Chiêu, ngươi đổi ! Ngươi dối chớp mắt !

Như để phối hợp với lời dối của , một trận gió âm thổi qua, mang theo tiếng nỉ non ai oán. Đám lính canh sợ run chân, chẳng dám tò mò nữa, vội vàng kéo mấy chạy biến.

nơi cũng xác c·hết, ai rảnh kiểm tra xem gì bất thường.

Tần Lưu Tây lắc đầu, đống lửa hỏi: “Thanh Viễn các con đến nhà Tri phủ trừ tà cho tiểu thư, kẹt ở đây ? Là Lưu Tri phủ ép các con đến đây ?”

“Để , để !” Tiểu Nhân Sâm Tinh cướp lời Đằng Chiêu: “Tây Tây, ngươi những kẻ vô sỉ đến mức nào . Trừ tà thu kinh gì chứ, là giả dối! Thật là con tiểu thư họ Lưu đến đạo quan xin xăm, về nhà liền phát bệnh tương tư, chấm trúng Chiêu Chiêu, bắt Chiêu Chiêu về chồng. Ả còn dọa tự t·ử đ·ể ép cha mời bọn đến.”

Sắc mặt Đằng Chiêu đen sì.

“Là điên thật giả điên?” Tần Lưu Tây nhướng mày.

Đằng Chiêu: “Điên thật, chỉ là mê trai đúng thôi.”

thế, điên thật đấy! Vợ chồng Lưu Tri phủ cũng là cực phẩm, dùng quyền dùng tiền ép bọn , mở miệng là đòi Chiêu Chiêu tục.” Tiểu Nhân Sâm Tinh kể say sưa, bỗng thấy khóe mắt Tần Lưu Tây lóe lên, kỹ, mắt trợn trừng.

Cái bao tải tay nàng lấy ở thế? Định ?

Tiểu Nhân Sâm Tinh nghĩ nhiều, tiếp tục kể lể: “Chiêu Chiêu là Quan chủ tương lai của Thanh Bình Quan, sinh là để tu đạo, tục con rể nhà ? Lui một bước mà , dù tục, cũng là đích trưởng t.ử của Đằng gia ở Thịnh Kinh, cái nhà họ Lưu cỏn con mà đòi trèo cao? Nằm mơ! Bọn từ chối, giúp tiểu thư giải bệnh tương tư định . Ai ngờ thôn Lý gia bùng phát dịch hạch. Tên Lưu Tri phủ thấy mất mặt, bọn đạo y song tu, liền tống cổ bọn đến đây.”

“Chúng con đến đây là vì bá tánh, chứ vì sợ quyền thế của .” Đằng Chiêu sợ Tần Lưu Tây giận, vội giải thích: “Hơn nữa chúng con tự lượng sức , thể rút lui bất cứ lúc nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1130-vi-su-giup-con-tinh-so-roi-luon-mu-o-sa-cua-han.html.]

Tiểu Nhân Sâm Tinh gật đầu lia lịa: “ đúng, nếu thấy , dùng chút thuật che mắt là bọn chuồn êm . Chỉ là dịch bệnh ở đây t.h.ả.m khốc hơn bọn tưởng.”

Đằng Chiêu tiếp: “Thanh Bình Quan năm nào cũng từ thiện chữa bệnh. Y đạo cùng nguồn, dùng y thuật truyền đạo cũng là một cách tu hành. Gặp thiên tai nhân họa thế mà bỏ thì đạo, nên chúng con ở giúp đỡ.”

Thấy hai đứa nhỏ rối rít giải thích, Tần Lưu Tây : “Được , trách các con . tên Lưu Tri phủ , lúc các con thấy gì bất thường ?”

Đằng Chiêu sờ tai: “Người nhà họ Lưu lúc đến đạo quan xin xăm quyên góp ít tiền dầu đèn.”

Tiểu Nhân Sâm Tinh bồi thêm: “Giờ ngẫm , chắc chắn là tiểu thư mê mẩn nhan sắc của Chiêu Chiêu nên mới vung tay quá trán như thế. Haizz, sắc hại quả sai.”

Tần Lưu Tây cốc đầu một cái: “Ngươi về học cái thói ăn chợ búa thế hả? Ở trong đống đàn bà đám văn nhân mà nhiễm thói ?”

Tiểu Nhân Sâm Tinh hì hì: “Anh hùng hỏi xuất , học cũng quan trọng.”

Tần Lưu Tây trừng mắt: “Cái gì nên học thì đừng học, đừng bẩn linh khí của .”

“Tuân lệnh!”

Đằng Chiêu : “Nếu bọn họ ý đồ đó, dù cho bao nhiêu tiền dầu đèn con cũng .”

Thư Sách

Chuyến đúng là ghê tởm c·hết!

“Không , dám mơ tưởng đến con, vi sư sẽ báo thù cho con.” Tần Lưu Tây : “Hắn tính kế con, vi sư giúp con tính sổ, rơi luôn cái mũ ô sa của .”

Một tên quan dám đưa quyết sách thiêu c·hết bệnh, dung túng cho tên em vợ cặn bã như Hoàng Hoài Hóa loạn, thì thể là quan gì chứ?

Tiểu Nhân Sâm Tinh liếc cái bao tải tay nàng, thầm nghĩ: Chắc chỉ rơi mỗi cái mũ ô sa nhỉ?

Màn đêm buông xuống, Tần Lưu Tây dẫn theo Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh bám theo ai đó, nhảy thẳng hậu nha phủ Tri phủ. Nàng lôi cổ tên Lưu Tri phủ từ trong ổ chăn mỹ nhân , trùm bao tải đ.á.n.h cho một trận tơi bời, đó lột sạch quần áo, chỉ để cái quần đùi, treo ngược lên cổng huyện nha cho thiên hạ chiêm ngưỡng nửa ngày.

Lưu Tri phủ hổ và giận dữ c·hết, thề sẽ bắt bằng kẻ sỉ nhục . ngay đó, hạ nhân báo tin thư phòng trộm sạch sành sanh. Hắn vội chạy xem, những cuốn sổ sách bí mật, vàng bạc châu báu... mất sạch!

Xong đời ! Lưu Tri phủ ngã quỵ xuống đất. Tin dữ dồn dập ập đến: em vợ phế "của quý", Lưu phu nhân lóc đòi bắt h·ung t·hủ, cũng chẳng còn tâm trí mà lo.

Tiểu Nhân Sâm Tinh và Đằng Chiêu chứng kiến bộ quá trình, cảm thấy còn thiếu một pháp khí vô cùng lợi hại nhưng bình dân: Bao tải!

(Hết chương 1130)

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...