Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1133: Mũ ô sa của ngươi bị bần đạo tính mất rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:17:31
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thấy hai tên nha vệ hung thần ác sát tiến tới, Đằng Chiêu mặt lạnh tanh với Tiểu Nhân Sâm Tinh: “Ngươi gây chuyện, sư phụ đến thì bảo vệ ngươi !”

Tiểu Nhân Sâm Tinh hừ một tiếng: “Tên họ Lưu dám cậy quyền ức h·iếp ngươi, ngươi dạy dỗ một bài học thì gì sai? Lát nữa náo loạn lên, tỉnh táo , nhất định xem vẻ mặt đặc sắc của .”

Đằng Chiêu khẽ nhắm mắt, bình tĩnh niệm kinh.

Cách đó xa, nhóm Cao đại phu mặt đầy lo lắng. Họ ngờ Lưu Tri phủ điên cuồng đến mức , chỉ bắt tiểu đạo trưởng mà còn định phóng hỏa đốt thôn. Vậy công sức cứu chữa bấy lâu nay của họ coi như đổ sông đổ biển ?

Thư Sách

Trương đại phu kiên quyết: “Không thể để chuyện xảy . Chúng thể khoanh tay .”

Ông bước lên phía . Trương Trác Lương biến sắc, vội đuổi theo: “Ông nội...”

“Lương nhi, hôm nay nếu lên tiếng cho tiểu đạo trưởng và dân làng, ngày mai chúng cũng sẽ chịu chung phận.” Trương đại phu nhắm mắt , như hạ quyết tâm: “Ta sống đủ , cũng nên trả nợ đời.”

Cao đại phu và , cũng hạ quyết tâm theo. Họ cũng lên tiếng vì công lý.

Tiểu Nhân Sâm Tinh thấy thì thầm: “Kỳ lạ thật, lão đầu họ Trương rốt cuộc là ? Nhìn vẻ mặt xông pha vì , vẻ giống giả bộ.”

Đằng Chiêu đáp: “Con ai cũng hai mặt.”

Còn về việc Trương đại phu , tin rằng sư phụ sẽ giải đáp cho họ.

Tiểu Nhân Sâm Tinh khẽ động ngón tay. Phía , trong khu cách ly thôn Lý gia, ai hô to một tiếng: “Lưu Tri phủ thiêu c·hết tất cả chúng !”

Mọi lập tức hoảng loạn.

Chẳng t.h.u.ố.c chữa ? Bệnh tình cũng đang chuyển biến mà, quan phủ vẫn thiêu c·hết họ như súc vật?

Một hoảng, kéo theo cả đám đông hoảng loạn. Ai đó hô hào liều mạng, thế là tất cả cùng xông ngoài.

Liều một phen còn đường sống, chứ chờ c·hết thì chỉ nước thành tro bụi trong biển lửa.

Đằng Chiêu thấy tiếng động, lườm Tiểu Nhân Sâm Tinh: “Nếu gây b·ạo đ·ộng, sư phụ sẽ lấy ngươi khai đao đầu tiên đấy.”

Tiểu Nhân Sâm Tinh chột . Nhà họ Lưu dã tâm c·hết, chỉ dạy cho họ một bài học nhớ đời thôi mà.

Thấy dân thôn Lý gia ùa cổng thôn, ai nấy đều hoảng sợ. Binh lính lập tức dàn trận sẵn sàng nghênh chiến.

“Mau! Mau phóng hỏa! Không để bọn chúng chạy thoát!” Lưu Tri phủ sợ đến trắng bệch mặt. Hắn thậm chí còn thấy những xông lên đầu tiên mặt đầy ban tím, dữ tợn vô cùng.

Trương đại phu quỳ sụp xuống: “Đại nhân thể! Lão phu dám lấy tính mạng đảm bảo, Thăng Ma Miết Giáp Thang thể trị dịch hạch. Những thôn dân đang chuyển biến , cho họ thêm thời gian, họ sẽ khỏi hẳn. Phương t.h.u.ố.c , dịch bệnh sẽ lây lan nữa. Nếu tâu lên , đây sẽ là một đại công của đại nhân.”

Tiểu Nhân Sâm Tinh bĩu môi: “Hắn cũng xứng nhận công lao ?”

Đằng Chiêu im lặng, chỉ chăm chú Trương đại phu.

Nhóm Cao đại phu cũng quỳ xuống cầu xin, phụ họa theo lời Trương đại phu. Như Vương Chính , t.h.u.ố.c tiên cũng cần thời gian, huống chi là dịch hạch hung hiểm. Bệnh đến như núi đổ, bệnh như kéo tơ, đạo lý họ hiểu ?

“Phóng hỏa! Thiêu c·hết bọn chúng!” Lưu Tri phủ bỏ ngoài tai tất cả.

Đột nhiên, bộp một tiếng, vật gì đó rơi xuống mặt đám đông. Mọi hoa mắt, một bóng mặc thanh y đạo bào, búi tóc gỗ mộc mạc xuất hiện.

Không Tần Lưu Tây thì là ai?

Tần Lưu Tây vung tay áo, chuông Tam Thanh hiện trong tay. Leng keng, tiếng chuông lảnh lót vang lên, mang theo đạo ý vô hình lan tỏa. Những thôn dân đang kích động liều mạng bỗng chốc dịu , an phận nàng.

Tần Lưu Tây trừng mắt Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh.

Đằng Chiêu chỉ Tiểu Nhân Sâm Tinh: Là !

Tiểu Nhân Sâm Tinh gượng, thì thầm: “Đồ vô lương tâm, tất cả vì ai chứ? Ngươi mách lẻo.”

Đằng Chiêu mặt lạnh tanh: “Sư phụ dạy, c·hết đạo hữu bần đạo c·hết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1133-mu-o-sa-cua-nguoi-bi-ban-dao-tinh-mat-roi.html.]

Tiểu Nhân Sâm Tinh: “...”

Tức c·hết , thế mà cãi !

Tần Lưu Tây liếc mấy vị đại phu đang quỳ đất, chậm rãi bước đến mặt Lưu Tri phủ, : “Phóng hỏa đốt thôn ? Đốt ! em vợ và con trai bảo bối của ngươi cũng mắc bệnh , lẽ đối xử bình đẳng mới đúng.”

Lưu Tri phủ tỉnh táo tiếng chuông, ngơ ngác quanh: Ta là ai? Ta đang ở ? Ta cái gì?

Nghe Tần Lưu Tây , sang. Hóa tiếng bộp nãy là do Hoàng Hoài Hóa và con trai b·ị n·ém xuống đất. Cả hai đều mặt về phía , hai má đỏ ửng bất thường, khóe miệng rỉ m.á.u đen. Chẳng triệu chứng dịch hạch ?

Lưu Tri phủ theo bản năng định lao tới. Hắn chỉ mụn con trai , thể để nó xảy chuyện. chạy hai bước, nhớ đây là dịch hạch, khựng , trừng mắt Tần Lưu Tây.

“Phóng hỏa ! Chẳng thiêu c·hết những ?” Tần Lưu Tây mỉa mai: “Dù cũng bệnh cả , quan tâm chữa gì, thiêu hết cho xong chuyện. Tri phủ đại nhân còn mau hạ lệnh?”

“Ngươi... ngươi...” Lưu Tri phủ chỉ tay mặt nàng, run rẩy.

Vương Chính thở phào nhẹ nhõm, tiến lên hành lễ: “Bất Cầu quan chủ, ngài đến thật đúng lúc.”

“Nếu đến kịp, ngươi định thế nào?”

Vương Chính khổ: “Nếu khuyên can , hạ quan đành cùng tiến cùng lui với dân làng thôi.”

Nếu thôn, Lưu Tri phủ chắc chắn dám tay. Hắn là độc tôn của Vương gia mà.

Tần Lưu Tây lạnh: “Ngu xuẩn! Ngươi tưởng cùng tiến cùng lui thì dám chuyện ngu ngốc ? Một mồi lửa thiêu rụi tất cả, còn thể tâu lên xin công lao cho ngươi, ngươi vì dân mà hy sinh dũng. Được cái danh hão, nhưng mạng thì mất, tác dụng gì? Đã thế cái mạng mất một cách ngu ngốc.”

Vương Chính: “...”

“Nếu là ngươi, sẽ đè đ.á.n.h một trận, đoạt quyền cứu dân . Ngươi cũng là con cháu thế gia, gia thế chắc chắn bằng ngươi. Cùng lắm thì dâng tấu chương tham ngươi một bản, tham thì tham, ngươi mất miếng thịt nào ?” Tần Lưu Tây : “Hắn tham ngươi, ngươi còn thể lên điện tiền tự biện minh. Hắn hại c·hết bá tánh, t.h.u.ố.c chữa mà vẫn cố chấp đốt thôn, rõ ràng là sợ dân khỏi bệnh, tin đồn lan rộng khắp Đại Phong. Hắn e sợ thiên hạ loạn, ngươi lý do nghi ngờ là mật thám nước khác, âm mưu gây rối loạn Đại Phong. Nhìn xem, bọn gian thần bịa đặt tội danh dễ như trở bàn tay. Còn ngươi, chụp mũ khác mà cũng ?”

Mọi ngây dại.

Nàng đây là đổi trắng đen một cách quang minh chính đại và điên cuồng!

Nàng thật là... xa quá ! (nhưng mà thích!)

Dương đại phu và Cao đại phu đỡ dậy, thầm nghĩ lời xin đó vẻ đủ chân thành, lát nữa xin nữa cho chắc.

Lưu Tri phủ tức đến mức cà lăm: “Ngươi... ngươi...”

“Đừng ngươi nữa. Nhân lúc còn đội cái mũ ô sa thì mau hạ lệnh cuối cùng . Mũ ô sa của ngươi bần đạo tính mất , hạ lệnh nhanh thì hết cơ hội oai đấy!” Tần Lưu Tây hừ lạnh.

Ý gì?

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Mọi theo hướng đó, thấy một cưỡi ngựa cao to tới. Đó là Ninh Châu phủ Thứ sử.

Ông lạnh lùng Lưu Tri phủ, lệnh: “Người , bắt lấy tên phạm quan Lưu Hoài Trung cho bản quan!”

(Hết chương 1133)

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...