Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1137: Ngươi cũng xứng xưng đạo hữu với ta?
Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:11:01
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dịch hạch nhờ phương t.h.u.ố.c kỳ diệu mà cách chữa trị và phòng ngừa. Quan phủ ban bố công văn, thông báo rộng rãi cho bá tánh đến các y quán nhận Thăng Ma Miết Giáp Thang miễn phí. Người bệnh thì chữa, khỏe thì phòng. Chi phí do quan phủ chi trả, ngoài còn ít thiện nhân quyên góp tiền bạc, d.ư.ợ.c liệu.
Bên cạnh đó, quan phủ cũng nghiêm cấm việc ăn thịt động vật c·hết và yêu cầu thiêu hủy xác c·hết động vật để tránh lây lan dịch bệnh.
Tuy nhiên, quy định chủ yếu dựa sự tự giác của dân. Thiên tai liên miên, vật giá leo thang, nhiều đến nồi cũng chẳng còn hạt gạo. Đói quá hóa liều, họ vẫn lén lút nhặt xác động vật về ăn, tự an ủi rằng " ma no còn hơn ma đói".
Trong khi phía Nam vẫn đang gồng chống chọi với thiên tai, thì giữa tháng Sáu, một tin vui truyền đến triều đình: Tín Dương Vương tạo phản, tự xưng hoàng đế, cuối cùng đền tội. Khi thành phá, định bỏ trốn thì tướng quân cầm đầu viện binh bắt sống, tự vậ·n ngay tại trận. Vị tướng quân đó ai khác chính là Thụy Quận vương Tề Khiên, đó cử khâm sai cứu tế.
Nghe khi thành việc cứu tế, Tề Khiên kịp về kinh báo công thì nhận mật chỉ của thánh thượng, dẫn viện binh dẹp loạn Tín Dương Vương.
Nhận thánh chỉ, Tề Khiên lập tức lệnh đại quân xuất phát, còn dẫn theo bốn tín phi ngựa đến địa phận Tín Dương thành . Hắn mạo hiểm đóng giả ăn mày ngớ ngẩn, lẻn thành thám thính tình hình bố phòng và địa hình. Sau đó, đốt kho lương thảo của quân phản loạn, tung tin đồn đại quân triều đình sắp vây thành, lương thảo trong thành cạn kiệt, Tín Dương Vương định bỏ thành chạy trốn và sẽ phóng hỏa thiêu trụi cả thành trì.
Tin đồn lan nhanh, lòng hoang mang tột độ. Nhất là khi Tín Dương Vương lệnh cưỡng chế thu lương thực của dân, sự phẫn nộ càng dâng cao.
Làm vua chúa mà lòng dân thuận, quân tâm tan rã thì khó lòng vực dậy nổi. Tín Dương Vương vốn là phản tặc, chân mệnh thiên t.ử gì, những yếu tố mất , lập tức mất hết khí vận còn sót , t.h.ả.m bại là điều tất yếu.
“Phản tặc bại trận là do hành động của chọc giận Thiên Thánh Thần, nên mới giáng thần phạt. Tội nghiệt của thiên địa bất dung, nếu thì hố chôn vạn phơi bày. Thiên Thánh yêu dân như con, chỉ cần tin Thiên Thánh, sẽ khỏe mạnh trường thọ, vô bệnh vô tai. Vị nữ Bồ Tát , thấy ấn đường cô nương đen sạm, sắc mặt xanh xao, trong khỏe, bệnh tật quấn ? Hãy nhận lấy lễ rửa tội bằng nước thánh , uống cạn ly nước thánh, Thiên Thánh Thần sẽ phù hộ cho cô nương!”
Tần Lưu Tây mặt lạnh tanh: Làm thần côn bao năm nay, cuối cùng cũng kẻ dám bảo nàng ấn đường đen sạm, định lừa tiền nàng!
Nàng tên "thánh đồ" truyền giáo mặc áo trắng toát, vẻ đạo mạo mặt, tay ngứa ngáy lột sạch lớp da giả tạo của . Mặc đồ trắng mà tưởng tâm can đen sì cũng hóa trắng ? Nằm mơ!
“Ngươi ấn đường đen sạm?” Tần Lưu Tây , đáp trả: “Vậy cũng xem tướng cho ngươi nhé. Ngươi họa huyết quang, hơn nữa còn sống bao lâu nữa .”
Bàn tay cầm chén nước thánh của tên áo trắng cứng . Hắn Tần Lưu Tây với ánh mắt lạnh lẽo: “Nữ Bồ Tát nên cẩn trọng lời , kẻo khẩu nghiệp quấn .”
“ đấy! Cô nương điều thế? Thánh đồ lòng ban nước thánh phù hộ bình an, ơn thì thôi, còn mắng ?” Một bà lão bên cạnh lớn tiếng bênh vực.
“Không sai, quá vô lễ.”
“Đuổi nàng ngoài , nàng xứng đáng trong Thánh Điện .”
Một lên tiếng, đám đông liền nhao nhao hùa theo, chỉ trỏ mắng nhiếc Tần Lưu Tây như thể nàng phạm tội tày trời.
Tên thánh đồ giả vờ khuyên can vài câu, nhưng thực chất là châm dầu lửa, khiến đám đông càng thêm kích động, luôn miệng nàng bất kính với Thiên Thánh Thần sẽ gặp xui xẻo.
Thấy tình thế nghiêng về phía , tên thánh đồ đắc ý liếc Tần Lưu Tây. khi chạm đôi mắt lạnh như băng sương của nàng, sống lưng bỗng lạnh toát. Đầu óc như gì đó nổ tung, đau nhói dữ dội, mũi cũng lạnh buốt.
“A! Máu! Giáo đồ chảy m.á.u mũi kìa!” Có hét lên.
Tên thánh đồ sờ lên mũi, thấy tay đầy m.á.u đỏ tươi. Hắn sững sờ, khóe mắt giật giật. Họa huyết quang!
Thấy đám thánh đồ xung quanh im bặt, vội vàng trấn tĩnh, lấp liếm: “Dạo thời tiết nóng bức, nóng trong thôi!”
“... nhưng chính cô nương ngài họa huyết quang, còn bảo sống bao lâu nữa!” Không ai đó thì thầm.
Trong lòng tên thánh đồ hoảng hốt, quát: “Nói bậy bạ!”
Hắn Tần Lưu Tây đang khoanh tay ngực, vẻ mặt bình thản như đoán việc, tim càng đập mạnh. Hắn chỉ tay nàng, ngoài mạnh trong yếu quát: “Ngươi là ai mà dám ở đây yêu ngôn hoặc chúng?”
“Ta?” Tần Lưu Tây bộ quần áo thanh y đơn giản của , chỉ túi Càn Khôn và ngọc phù bên hông, đúng là thể hiện rõ phận. Nàng bèn lấy từ túi Càn Khôn một cây phất trần vắt lên tay: “Đi đổi tên, đổi họ. Bần đạo là Quan chủ Thanh Bình Quan ở Li Thành, đạo hiệu Bất Cầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1137-nguoi-cung-xung-xung-dao-huu-voi-ta.html.]
Thư Sách
Mọi ngây như phỗng.
Ngây vì phận nữ đạo sĩ của nàng, mà là vì cây phất trần bỗng nhiên xuất hiện tay nàng. Lấy ở thế?
Ảo thuật là tiên pháp?
“Là đạo sĩ ?”
“Thanh Bình Quan, , hương khói vượng lắm.”
“Nàng còn trẻ thế mà là Quan chủ ? Lại là nữ đạo sĩ (khôn đạo) nữa.”
“Suỵt.”
Tên thánh đồ thấy điệu bộ của Tần Lưu Tây thì chột , vội đổi vẻ mặt tươi : “Hóa là đạo hữu...”
“Dừng ! Bần đạo nhập đạo từ nhỏ, từng đến cái gọi là Thiên Thánh Thần nào cả. Thiên Thánh giáo các ngươi chỉ là tà ma ngoại đạo, chiêu trò lừa bịp, cũng xứng xưng hô đạo hữu với bần đạo ?” Tần Lưu Tây lạnh, vạch trần: “Dùng hạt gai dầu, hoa cà độc d.ư.ợ.c và nấm gây ảo giác để nấu nước thánh, dụ dỗ bá tánh vô tội uống , khiến họ lời răm rắp. Chắc họ thứ nước thánh càng uống càng nghiện nhỉ?”
Sắc mặt tên thánh đồ đại biến.
Tần Lưu Tây sang những dân mắt đỏ ngầu xung quanh: “Các ngươi đều uống nước thánh ? Có một ngày uống là thấy bứt rứt khó chịu, uống thì lâng lâng, bay bổng?”
“Đây... đây là sự kỳ diệu của nước thánh.” Một b·ị t·ẩy não : “Ta đau đầu kinh niên, uống là hết đau ngay.”
“ thế, táo bón, uống là ngoài thông suốt.”
“Ngu xuẩn! Kỳ diệu cái nỗi gì? Hạt gai dầu vốn tác dụng nhuận tràng, ngươi may mắn ăn trúng thành phần đó nên trị táo bón thôi. Hoa cà độc d.ư.ợ.c và nấm ảo giác đều là chất gây nghiện, gây ảo giác. Uống , thần trí các ngươi mê hoặc, tự nhiên cảm thấy đau bệnh, phiền não. Rồi các ngươi sẽ coi những tên thánh đồ như cha , dâng hết tiền bạc của cải cho chúng.” Tần Lưu Tây mỉa mai.
Mọi kinh hãi, theo bản năng về phía tên thánh đồ. Tần Lưu Tây sai, họ hình như đúng là như .
Tên thánh đồ cảm thấy như lột trần, định mở miệng phản bác thì Tần Lưu Tây t.ử khí mặt , phán: “Ngươi sắp c·hết !”
Cái gì?
(Hết chương 1137)