Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1139: Nàng là yêu đạo? Diễn sâu thành thần

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:11:03
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong khi vẫn đang chìm đắm trong sự an bình mà tiếng chuông mang , Tần Lưu Tây thu chuông Tam Thanh và bước lên bậc thang. Chỉ là đám áo trắng cứ liên tục cản đường khiến nàng thấy phiền.

Ngứa đòn ? Vậy thì đ.á.n.h thôi!

Khi hồn, ngước mắt lên 99 bậc thang dẫn đến Thánh Điện, chỉ thấy đám thánh đồ áo trắng la liệt đất, còn bóng dáng thanh y biến mất tăm.

Cảnh tượng huyền diệu như một giấc mộng, nhưng sức mạnh họ cảm nhận là thật.

“Ta cũng lên xem ?”

“Đi, xem Thiên Thánh giáo là thần quỷ, chúng cũng rõ ngọn ngành.”

Tần Lưu Tây Thánh Điện của Thiên Thánh giáo. Nhìn kiến trúc chạm trổ rồng phượng, mái cong vút, chuông vàng treo lủng lẳng, nàng lạnh. Chỗ nào cũng nồng nặc mùi tiền.

Không so sánh thì đau thương. Thanh Bình Quan nhà nàng đúng là kém xa về độ xa hoa.

Tức thật!

Sư phụ từng , u uất tích tụ trong lòng sẽ cản trở tu hành, phát tiết mới .

Tần Lưu Tây vung phất trần mấy cái.

Leng keng leng keng.

Chuông vàng mái hiên điên cuồng va , phát tiếng kêu lanh lảnh.

Những cây cột đạo ý từ phất trần quét qua, lập tức xuất hiện vài vết nứt.

Tần Lưu Tây vuốt ve cây phất trần. Cùng Phong Tu bế quan thăng cấp, nàng cũng quên tu luyện. Tu vi tăng lên, thêm công đức cứu chữa dịch bệnh và tín ngưỡng lực , nàng sử dụng đạo thuật càng thêm thuận tay.

Đây lẽ là một trong những ý nghĩa của tu hành: Trở nên mạnh mẽ hơn!

Bịch bịch bịch.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên. Chẳng bao lâu , một đám áo trắng xuất hiện trong tầm mắt Tần Lưu Tây, một chạy từ Thánh Điện.

Những mặc áo choàng trắng từ vải bông mịn, thêu hoa văn tinh xảo, đeo trang sức. Chỉ riêng bộ đồ thôi tốn ít bạc.

Họ còn đều mặc quần áo mới.

Tần Lưu Tây nhớ đạo quan nhà . Ngoài quần áo của nàng do Kỳ Hoàng chuẩn và Công Bá Thừa sai thợ thêu riêng (vì thêu phù văn chính xác, tốn nhiều công sức), thì các t.ử trong quan hiếm khi đồ mới. Những năm hương khói vượng, họ còn mặc quần áo vá.

Đám mắt ai nấy đều mặc đồ mới, mặt mày hồng hào béo , trái ngược với vẻ xanh xao vàng vọt của những dân nghèo khổ .

Đây là hút m.á.u dân chúng để vỗ béo bản đây mà!

Đám thánh đồ vây quanh một lão giả ngoài sáu mươi, mặt mày hiền từ, bước . Bên cạnh ông là hai gã giáo đồ cao to lực lưỡng, trông dễ chọc.

“Thiên Thánh giáo là thánh địa hành hương của tín đồ. Các hạ đến đây giống hành hương, mà giống đến gây sự hơn.” Lão giả nhạt, ánh mắt Tần Lưu Tây chứa đầy cảnh giác và đề phòng.

Vừa tháp thánh giữa ban ngày sét đánh, đỉnh tháp biến mất thấy tăm , khiến các trưởng lão khác trong giáo kiểm tra. Còn ông thì mặt đối phó với kẻ gây rối .

Từ lúc Tần Lưu Tây xuất hiện, tin tức từ chân núi liên tục truyền về. Người đạo pháp quỷ dị, chuyện tháp thánh liên quan đến nàng ?

“Ngươi sai . Ta chỉ là ngang qua, xem thử Thiên Thánh Thần là thần tiên phương nào, là sơn tinh dã quái là yêu ma quỷ quái.” Nụ của Tần Lưu Tây còn nhạt hơn cả ông .

Sắc mặt Minh trưởng lão khó coi: “Thần thể khinh nhờn, nếu sẽ giáng thần phạt...”

“Thì ngươi bảo giáng phạt , chờ!” Tần Lưu Tây , bước lên.

Minh trưởng lão nàng ngắt lời một cách ngạo mạn, mặt đen sì. Đặc biệt là khi nàng bước tới, tiếng bước chân rõ ràng nhẹ, nhưng như tiếng trống trận dội lòng ông , khiến tim đập nhanh hơn.

“Xem ngươi tả hữu hộ pháp, chắc cũng là trưởng lão của Thiên Thánh giáo. Sao chẳng chút năng lực nào chống đạo ý của thế? Bảo các ngươi là đám ô hợp, quả thực oan uổng chút nào.”

Tổn thương lớn, nhưng tính sỉ nhục cực cao.

Lời dứt, tất cả đám áo trắng đều lộ vẻ giận dữ.

Khóe miệng Minh trưởng lão rỉ một chút m.á.u đỏ sẫm.

Tần Lưu Tây thẳng trong điện.

“Ngăn ả !” Minh trưởng lão trầm giọng quát.

Tất cả xông lên, nhưng thấy tiếng chuông leng keng, họ cảm thấy màng nhĩ như dùi đ.â.m thủng, đau đớn dữ dội, ôm tai kêu la t.h.ả.m thiết.

Minh trưởng lão gần nhất, chịu xung kích lớn nhất. Tiếng chuông trực tiếp vỡ màng nhĩ ông , m.á.u từ tai mũi chảy . Ông hét lên t.h.ả.m thiết, phát hiện còn thấy gì nữa.

Ông kinh hoàng Tần Lưu Tây. Nàng lướt qua ông , ánh mắt lạnh băng như c·hết.

Đồng t.ử Minh trưởng lão co rút, hai tay run rẩy.

Tần Lưu Tây ung dung bước Thánh Điện, sắc mặt càng thêm khó coi. Cái quỷ gì thế ? Một kẻ chút pháp thuật nào cũng trưởng lão? Còn đám giáo đồ , thường.

Họ chỉ dựa cái lưỡi dẻo quẹo và thứ nước thánh gây ảo giác để khắp nơi truyền giáo, thu hút vô tín đồ.

Cái quái gì ?

Truyền giáo lừa đảo dễ thu thập tín đồ hơn truyền đạo chân chính ? Điều khiến những theo chính đạo như nàng chịu nổi? Chẳng lẽ họ thiếu mỗi cái lưỡi hươu vượn thôi ?

Bên trong Thánh Điện một màu trắng nguyệt bạch thánh khiết. Giữa điện sừng sững một bức tượng hình nung bằng gốm sứ, đầu cúi, đôi mắt xuống chúng sinh.

Bốn mắt chạm , trong đầu Tần Lưu Tây bỗng hiện lên một cảnh tượng: Vẫn là biển lửa vô tận, ngọn lửa cuồn cuộn như nuốt chửng con . Giữa biển lửa, dường như thứ gì đó đang nhảy nhót.

Tần Lưu Tây cố kỹ, đôi mắt đau rát vì sức nóng của lửa, nhưng nàng vẫn rời mắt khỏi thứ đó.

Là một quả cầu lửa.

Một quả cầu lửa lạnh lẽo mang theo ý chí hủy diệt cường đại.

Quả cầu lửa nhảy nhót, như thứ gì bên trong phá vỡ lớp vỏ chui . Tim Tần Lưu Tây đập mạnh, theo bản năng trấn áp, nhưng thể.

Một con Hỏa Kỳ Lân nhảy từ quả cầu lửa, chằm chằm nàng như hổ rình mồi, nhưng tiến lên.

Có âm thanh vọng đến từ chân trời. Tần Lưu Tây rùng , c.ắ.n mạnh đầu lưỡi. Biển lửa biến mất. Nàng mở mắt , đôi mắt đỏ ngầu. Bức tượng gốm sứ đối diện dường như cũng ánh lên tia , như đang : Ngươi và vốn là đồng loại.

“Yêu đạo! Ả là yêu đạo!” Có hét lên kinh hãi: “Mắt ả màu đỏ kìa!”

Tần Lưu Tây hồn, đầu , thấy một tên giáo đồ đang giữa đám tín đồ ùa hô to. Đám tín đồ nàng với ánh mắt sợ hãi.

“Không tộc , ắt dị tâm! Yêu quái đáng c·hết! Thiêu c·hết ả! Thiêu c·hết ả!” Không ai dẫn đầu hô hào.

Tần Lưu Tây tức quá hóa . Nàng là yêu đạo ư?

Chỉ cần một , nhanh sẽ thành ba thành hổ (tin đồn thất thiệt lan truyền rộng rãi sẽ thành sự thật). Huống chi chuyện mắt bịa đặt, mà là b·ị b·ắt quả tang tại trận, nên ai cũng chọn tin mắt .

Đây là yêu đạo, thậm chí là ma quỷ, nếu bình thường mắt màu đỏ?

Tần Lưu Tây cảm nhận tín ngưỡng lực sụt giảm, cạn lời. Nàng tên giáo đồ gọi nàng là yêu đạo. Hại nàng mất tín ngưỡng, cũng như móc tiền từ túi nàng .

Thư Sách

Tuyệt đối thể nhịn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1139-nang-la-yeu-dao-dien-sau-thanh-than.html.]

Tần Lưu Tây chằm chằm . Tên truyền giáo bỗng ngơ ngác, đột nhiên giơ tay tự tát mặt bộp bộp, tát : "Ta bậy bạ! Các ngươi lũ ngu xuẩn ngốc nghếch, lừa ! Chúng mới là yêu quái thật sự!"

“Yêu pháp! Ả đang dùng yêu pháp! Mau lấy nước thánh tới!” Minh trưởng lão quyết đoán hô lớn.

“Thiên Thánh từ bi. Tu hành dễ, chỉ cần ngươi mau chóng rời , hành thiện tích đức, Thiên Thánh sẽ tha cho ngươi. Đi !” Một giọng lạ vang lên từ góc Đông Bắc điện.

Tần Lưu Tây sang. Mấy kẻ ăn mặc giống Minh trưởng lão đang vây quanh một đàn ông trung niên mặt tròn tới.

“Là Thánh Minh giáo chủ.” Có quỳ xuống, cuồng nhiệt gọi giáo chủ, đặc biệt là đám áo trắng.

Tần Lưu Tây nhạo. Cuối cùng cũng một kẻ tu vi.

bảo nàng ư?

Thật là một lựa chọn thông minh. Vừa tiếng từ bi, tốn quân. Hơn nữa ánh mắt cảnh giác của đám , rõ ràng là sợ .

mà, thỉnh thần dễ tiễn thần khó, ?

Thiên Thánh giáo: Chúng mời ôn thần như ngươi, ngươi là khách mời mà đến!

, nàng là khách mời, nhưng bọn họ gọi nàng là yêu đạo, thì nàng cho dáng yêu đạo chứ, quậy một trận thì xứng với danh hiệu họ phong cho?

Tần Lưu Tây vung phất trần, chỉ đám đó, hét lớn: “Này! Bần đạo bấm tay tính toán, nơi yêu khí ngút trời, mệnh Tam Thanh Tổ sư đến hàng yêu. Quả nhiên, lũ yêu nghiệt các ngươi, bần đạo chỉ mới cửa điện, cái tượng quỷ dị một cái mà các ngươi dụ dỗ bần đạo đồng hóa thành yêu cùng các ngươi? Phi! Bần đạo một lòng hướng đạo, thà lấy tuẫn đạo cũng tuyệt đối cấu kết với các ngươi lừa gạt thế nhân!”

Mọi : “?”

Nàng điên ?

“Muốn dụ dỗ bần đạo hóa yêu, tu vi các ngươi còn non lắm. Linh bảo phù mệnh, trảm tà thúc yêu (chém tà bắt yêu), cấp cấp như luật lệnh, HIỆN HÌNH cho !” Tần Lưu Tây bắt quyết, dậm chân một cái. Thuật quyết hóa thành những lá bùa vô hình bay về phía đám giáo đồ áo trắng, nàng nhanh chóng đ.á.n.h thêm một quyết nữa.

Đám thánh đồ: Ai lôi con điên diễn sâu ngoài hộ cái?

Thánh Minh giáo chủ sắc mặt biến đổi, lùi một bước. Những kẻ bên cạnh chẳng mấy ai tu đạo chân chính, hoặc là thần côn lừa đảo, hoặc là bà cốt đồng cô, bản lĩnh thực sự đếm đầu ngón tay, nên chiêu trò của Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây nở nụ lạnh băng với . Nói nàng là yêu đạo ư? Vậy thì cùng yêu !

“Á á á! Mắt đỏ hết ! Là yêu quái!” Tín đồ thấy mắt đám áo trắng chuyển sang màu đỏ, sợ hãi la hét, bỏ chạy ngoài.

Đám thánh đồ: “...”

Họ cảm thấy , , đồng t.ử chấn động.

Đỏ! Mắt bọn họ biến thành màu đỏ rực!

Ngược , Tần Lưu Tây giả vờ dán một lá bùa vàng lên , đó mắt nàng trở bình thường.

Đừng chiêu quá giả, nhưng trong mắt bá tánh, đó là sự thật. Ngươi xem con yêu quái nào dám dán bùa lên ?

Cái gì? Bùa giả á? Thế nhưng vung phất trần một cái, đầu tượng Thiên Thánh Thần nhà ngươi rụng xuống thì giải thích thế nào?

Rầm rầm rầm.

Mảnh vỡ đầu tượng Thiên Thánh rơi xuống. Tín đồ sợ hãi trốn lưng Tần Lưu Tây. Sau đó họ ngạc nhiên phát hiện những mảnh vỡ đó hề b.ắ.n trúng họ. Chắc chắn là nàng bảo vệ họ.

Bất Cầu quan chủ quả nhiên là chính đạo, bọn họ suýt nữa lừa!

Tần Lưu Tây với đám tín đồ phía : “Bần đạo trảm yêu trừ ma, các mau khỏi điện, tránh ngộ thương. Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn!”

Vù vù vù.

Người dân nhanh chóng rút lui sạch sẽ, trong điện chỉ còn đám áo trắng đông nghịt.

Đám đông lui, Tần Lưu Tây liền thu vẻ mặt diễn kịch, ung dung cất chuông Tam Thanh, giọng lạnh băng: “Đùa giỡn đủ . Giờ đến chuyện chính. Trảm yêu trừ ma, bần đạo xưa nay nghiêm túc. Các ngươi đáng c·hết!”

Đám , ai cũng gánh nợ m·áu, nhưng đều đầy tội . Những kẻ gọi là trưởng lão, ai vô tội, tay đều dính máu, g·iết , c·ướp vợ, đoạt tài sản, chỉ dựa cái lưỡi xương lừa gạt bá tánh, coi mạng như cỏ rác!

Còn cái tượng gốm sứ nữa. Ánh mắt Tần Lưu Tây lạnh lẽo, lấy Kim Cương Thước , rót đạo ý , mũi chân điểm nhẹ, bổ xuống.

Tượng gốm sứ ầm ầm sụp đổ.

Mọi kinh hãi hét lên. Tượng Thiên Thánh đập nát !

“Lúc lừa , các ngươi đều đối phương mang tội nghiệp, cần thanh lọc ?” Tần Lưu Tây bắt quyết, : “Kẻ thực sự mang tội nghiệp là các ngươi. Các ngươi cũng nên chịu sự phản phệ vì những việc .”

Không nàng gì, trong điện đột nhiên gió cuồng gào thét, cửa sổ rung bần bật. Không gian đang sáng sủa bỗng chốc tối sầm, tiếng quỷ sói gào vang lên.

Ngay đó, họ thấy những c·hết từ lâu, thê lương lóc lao về phía họ.

“Quỷ a a a!” Trong điện loạn thành một đoàn.

Ngoài điện, ngày càng nhiều tín đồ tụ tập . Nghe thấy tiếng la hét t.h.ả.m thiết bên trong, ai nấy đều rợn tóc gáy.

Chuyện gì xảy ?

Thiên Thánh giáo từ khi thành lập đến nay, trong mắt họ luôn là nơi thần thánh, cao cao tại thượng, . giờ tiếng thét thê lương , hình tượng đó bỗng chốc sụp đổ.

Tần Lưu Tây tóm lấy Thánh Minh giáo chủ đang định bỏ trốn. Hắn chằm chằm nàng, niệm hai câu Phạn ngữ cổ quái. Nàng chao đảo. Thừa cơ, định chạy trốn, nhưng nàng dùng phất trần quấn lấy cổ .

“Niệm hai câu phá chú ngữ mà đòi mê hoặc ? Là Thiên Thánh Thần ban cho ngươi dũng khí ?” Giọng u ám của Tần Lưu Tây như rắn độc chui tai .

Yết hầu Thánh Minh giáo chủ khò khè vang lên. Tần Lưu Tây hỏi: “Thiên Thánh giáo là ai sai ngươi lập ? Tiền bạc các ngươi vơ vét chuyển ?”

Cái tượng gốm sứ chắc chắn là của Hủy La, nếu nàng kéo ảo cảnh ngay từ cái đầu tiên. Tín ngưỡng lực là thứ , tiền tài vơ vét từ bá tánh ?

Khò khè khò khè.

Thánh Minh giáo chủ trợn trừng mắt. Tần Lưu Tây nới lỏng phất trần một chút. Hắn định thì nở một nụ quỷ dị với Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây rùng , lập tức thu hồi phất trần, lùi phía đồng thời tạo một kết giới bảo vệ .

Oanh một tiếng.

Mưa m.á.u bay đầy trời, thịt nát tứ tung.

Tần Lưu Tây lạnh lùng , hồi lâu mới nhạt một tiếng.

Chơi trò tự bạo với nàng cơ đấy!

(Hết chương 1139)

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...