Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1144: Người tài giỏi không phải tự nhiên mà có!
Cập nhật lúc: 2025-12-05 04:28:35
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây theo Hòa Minh đến đạo thất của Thanh Lam Quan chủ. Đệ t.ử của ông, Thái Thanh, đang xếp bằng bên cạnh giường tre, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm niệm chú.
“Sư phụ, Bất Cầu sư thúc đến .” Hòa Minh nhẹ giọng thông báo.
Thái Thanh mở mắt, thấy Tần Lưu Tây liền dậy hành lễ: “Bất Cầu sư đến nhanh thật, phiền ngươi .”
Tần Lưu Tây đáp lễ: “Sự tình quan trọng liên quan đến sư bá, dám chậm trễ.”
Nàng tiến đến bên giường, Thanh Lam Quan chủ. Tóc ông bạc trắng như tuyết, khuôn mặt đầy nếp nhăn, sắc mặt xám ngoét, môi tím tái, n.g.ự.c phập phồng yếu ớt.
So với dáng vẻ tiên phong đạo cốt vài năm , Thanh Lam Quan chủ hiện giờ trông như ngọn đèn gió, sắp sửa tọa hóa.
Tần Lưu Tây hít sâu một , nhắm mắt mở , đáy mắt trong veo. Nàng quỳ gối đệm hương bồ cạnh giường, cầm lấy tay ông bắt mạch. Vừa chạm , mày nàng nhíu .
Mạch tượng hư nhược, da lạnh, khí huyết đều hư. Khí đủ để thúc đẩy m.á.u vận hành, huyết đủ để nuôi dưỡng kinh mạch, khiến cơ thể lạnh lẽo. Quan trọng nhất là ngũ tạng lục phủ đều tổn thương, khí cơ tắc nghẽn, âm dương mất cân bằng. Tình trạng nguy hiểm, nếu huyết thông tâm mạch, dễ dẫn đến đột t.ử do đau tim.
“Âm dương hỗn loạn, sinh cơ suy yếu. Đây là do thi triển thuật pháp b·ị p·hản phệ, tổn thương đến phế phủ.” Tần Lưu Tây đổi tay bắt mạch, hỏi: “Nghe Hòa Minh là đấu pháp với khác, là ai ?”
“Sư phụ là một tăng nhân.” Thái Thanh buồn bã đáp.
Tần Lưu Tây nhớ đến pháp tướng Phật tên Huyền Minh, chẳng lẽ cũng là pháp tướng của Hủy La?
Nàng tiếp tục bắt mạch. Thanh Lam Quan chủ vốn là tu sĩ Đạo môn, là truyền nhân của Trương Thiên Sư, am hiểu đạo dưỡng sinh. Ngày thường chắc chắn ông cũng dùng ít đan d.ư.ợ.c dưỡng , nên cơ năng cơ thể vốn dĩ .
Hiện giờ suy kiệt đến mức , tất cả đều là do phản phệ.
Tần Lưu Tây thu tay về, hỏi Thái Thanh: “Phế phủ tổn thương nghiêm trọng, dùng đan d.ư.ợ.c gì ?”
Thái Thanh đáp: “Sư tổ đấu pháp thất bại, khi trở về dùng Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan.”
Đây là loại đan d.ư.ợ.c tục mệnh vô cùng quý hiếm, Thanh Lam Quan cũng chỉ còn duy nhất một viên. Đan phương thì , nhưng luyện chế vô cùng khó khăn.
Tần Lưu Tây ngạc nhiên: “Các còn giữ bảo bối áp đáy hòm ?”
Hòa Minh và Thái Thanh khóe miệng giật giật. Ngươi thể đừng lộ vẻ mặt thèm thuồng đó ?
“Ta chỉ hỏi chút thôi.” Tần Lưu Tây ngượng ngùng: “Tuyệt đối xin một viên .”
Đương nhiên, nếu cho thì nàng cũng khách khí!
Thái Thanh khổ: “Ngươi cũng sai. Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan đúng là bảo bối áp đáy hòm của Thanh Lam Quan, quý hiếm vô cùng. Giờ ngươi cũng còn, viên cuối cùng dùng để giữ mạng cho sư phụ !”
Tần Lưu Tây: Đến muộn một bước!
Hòa Minh lo lắng hỏi: “Bất Cầu sư thúc, sư tổ dùng Đại Hoàn Đan, sư phụ cũng châm cứu, nhưng ba ngày vẫn tỉnh , liệu ...”
“Là do y thuật của tinh thông.” Thái Thanh thở dài.
Tần Lưu Tây an ủi: “Phản phệ nghiêm trọng như , chắc chắn là do dùng đại bí thuật lợi hại. Có thể kịp thời giữ mạng trở về là . Sinh cơ suy yếu, khí cơ tắc nghẽn, sẽ dùng Hồi Dương Cửu Châm để châm cứu, nối sinh cơ, điều hòa âm dương, đó dùng Thái Ất Thần Châm để ôn dưỡng khí cơ, điều hòa khí huyết. Ngoài , kết hợp tắm t.h.u.ố.c để đả thông kinh mạch, từ từ tĩnh dưỡng. Đợi hồi phục bảy tám phần, sư bá bế quan tu hành, ngoại cảnh quấy nhiễu, dần dần sẽ khỏi hẳn.”
Hai xong mừng rỡ khôn xiết. Cứu là .
Hòa Minh hỏi: “Vậy khi nào bắt đầu? Cần chuẩn những gì?”
“Chuẩn nước tắm thuốc, và một ít An Hồn Hương.”
Tần Lưu Tây đến bàn, chấm mực, cân nhắc một chút bắt đầu đơn thuốc. Thỉnh thoảng nàng dừng bút, thêm bớt vài vị, cuối cùng chép một bản chỉnh đưa cho Thái Thanh: “Đây là đơn t.h.u.ố.c điều trị, uống vài ngày khi châm cứu sẽ điều chỉnh tiếp.”
Thái Thanh nhận lấy, xem qua thì thấy đơn t.h.u.ố.c dùng d.ư.ợ.c táo bạo nhưng mỗi vị đều đúng bệnh, trị nội thương, điều dưỡng phế phủ, tư âm dưỡng huyết, cố bản bồi nguyên. Ông thầm thán phục tài năng của nàng.
Tần Lưu Tây một đơn t.h.u.ố.c tắm đưa cho Hòa Minh.
“Nguyên liệu hương trong quan ?” Tần Lưu Tây hỏi.
Thái Thanh vội : “Nếu là An Hồn Hương thì chúng sẵn.”
Tần Lưu Tây : “Không chê hương của các , nhưng hương do tự sẽ hơn một chút, lợi cho việc tu bổ thần hồn của sư bá. Chỉ cần thần hồn ông đủ vững vàng thì cơ thể cũng thể tự phục hồi.”
Thái Thanh gật đầu, bảo Hòa Minh: “Vậy con đưa sư thúc đến Hương Đường, cần hương liệu gì cứ lấy hết . Con ở bên cạnh phụ giúp, lười biếng.”
Hòa Minh lập tức lời.
Tần Lưu Tây dặn Hòa Minh chuẩn vài thứ, cùng đến nơi chứa hương liệu của đạo quan.
Hương Đường của Thanh Lam Quan chứa nhiều loại hương và nguyên liệu hương phong phú, hương thơm ngào ngạt.
“Sư thúc xem cần loại hương liệu nào?”
Tần Lưu Tây chọn vài loại. Chế hương khó, nhưng chế cực phẩm hương thì dễ dàng, tốn nhiều tâm sức và thời gian.
Hòa Minh mang tiếng là phụ giúp, nhưng thực chỉ những việc lặt vặt như lấy hương liệu, sơ chế nguyên liệu. Còn các công đoạn quan trọng như chưng, nấu, , tẩm... đều do Tần Lưu Tây tự tay . Theo lời nàng, chế biến hương liệu cũng chú trọng hỏa hầu và thời gian, sai một ly một dặm.
Những công đoạn đó còn thể kiểm soát . đến khi hương thành hình, nàng trút linh lực , đ.á.n.h lên An Hồn thuật quyết. Nhìn những đường vân hương hiện lên như bùa chú nén hương, khiến nó trở nên bất phàm, đồng t.ử Hòa Minh chấn động.
Thảo nào nàng hương nàng tự hơn. Hương An Hồn của đạo quan họ cũng , nhưng chú quyết gia trì như thế .
Loại hương khi đốt lên, hương khí tự mang linh khí, trấn an thần hồn cực hiệu quả.
Hòa Minh thèm thuồng hai mươi nén hương nàng xong. Một nén thôi cũng đáng giá ngàn vàng.
Hương cực phẩm, cũng !
Tần Lưu Tây thấy vẻ mặt thèm thuồng của , đưa một nén qua: “Thưởng cho ngươi.”
Hòa Minh xoa tay, kích động: “Thật sự cho con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1144-nguoi-tai-gioi-khong-phai-tu-nhien-ma-co.html.]
“Không nhiều .” Tần Lưu Tây lấy hộp cất hương .
“Nửa nén cũng là phúc phận của Hòa Minh , đa tạ sư thúc!” Hòa Minh chùi tay áo cho sạch dầu mỡ, nhận lấy nén hương, cẩn thận bỏ hộp nhỏ, nâng niu như bảo bối.
Hai bước khỏi Hương Đường thì trời sáng. Hòa Minh Tần Lưu Tây, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nàng hao tổn nhiều linh lực để chế hương, trong lòng cảm động kính nể.
“Sư thúc, con lấy chút điểm tâm sáng cho ngài dùng nhé? Ngài nghỉ ngơi một lát hãy châm cứu cho sư tổ?”
Tần Lưu Tây cũng thấy mệt. Chế hương phức tạp rườm rà, còn dùng linh lực và đạo ý, mệt mới lạ.
“Bữa sáng miễn , ăn một viên Tích Cốc Đan là . Nơi nào ở Thanh Lam Quan linh khí dồi dào nhất? Ta đả tọa vận hành đại chu thiên một vòng mới châm cứu cho Thanh Lam sư bá.”
Hòa Minh đáp: “Vậy để con dẫn ngài .”
Thanh Lam Quan một cột đá khổng lồ hình kiếm ở lưng chừng núi, đó khắc nhiều phù kinh. Nếu thể tham ngộ đạo ở đây, nhập định thành công, sẽ ngộ đạo ý ẩn chứa trong Thạch Kiếm.
“Thạch Kiếm là do các đời quan chủ khắc họa phù kinh, cũng là nơi nhiều t.ử thích đến nhất. Hiện giờ bên ngoài thiên tai liên miên, t.ử trong quan đều lệnh sư tổ xuống núi cứu khổ truyền đạo nên nơi khá thanh tịnh.”
Tần Lưu Tây Thạch Kiếm, gật đầu: “ là nơi linh khí dồi dào nhất. Ta là ngoài, đây lĩnh ngộ ?”
Hòa Minh lớn: “Sư thúc xưng là ngoài thì khách sáo quá. Thiên hạ đạo môn là một nhà. Ngươi và đều là trong đồng đạo, đến đây lĩnh ngộ gì thể? Nơi vốn mở cửa cho , bất kể là tu hành khách hành hương bình thường, ai ngộ đạo ý trong đó đều là duyên lành.”
Không giấu nghề, sợ khác giỏi hơn , đây mới là Huyền môn chính đạo.
“Ngươi cũng đúng.” Tần Lưu Tây xuống Thạch Kiếm, hai tay kết ấn đặt đầu gối, mắt phù kinh đá, dẫn dụ linh khí thiên địa xung quanh nhập thể, nhanh nhập định.
Hòa Minh thấy thế kinh ngạc, càng thêm kính nể, lặng lẽ xuống núi trở về đạo thất của sư tổ.
Thái Thanh thấy về, hỏi: “Bất Cầu sư của con ?”
Thư Sách
“ Họ ở trong Hương Đường từ hôm qua đến giờ mới chế xong hương. Bất Cầu sư thúc tinh thần kém nên đả tọa điều tức mới châm cứu cho sư tổ. Con đưa ngài đến chỗ Thạch Kiếm . Sư phụ, Bất Cầu sư thúc tuy tuổi nhỏ nhưng ngộ tính cực cao, xuống nhập định ngay, con cảm nhận linh khí đều đổ dồn về phía ngài .” Hòa Minh than khen.
“Sư tổ con từng , Bất Cầu sư là kỳ tài ngàn năm một của Huyền môn. Nàng học gì cũng cực nhanh, suy một ba, vô cùng chuyên chú và khéo léo. Nàng sinh là để dành cho Huyền môn.”
“Sư thúc mới tuổi đôi mươi mà tu vi nhường , chỉ do thiên phú cao, mà còn cơ duyên lớn.”
Thái Thanh : “Thiên phú và cơ duyên là một chuyện, nhưng quan trọng là nàng thực sự thể tĩnh tâm. Nghe năm tuổi nàng mới chính thức nhập đạo, thế mà thể bế quan tham đạo suốt một tháng giữa mùa đông khắc nghiệt mà hề hấn gì. Còn về y thuật, năm sáu tuổi nàng dám đến nghĩa trang sờ nắn t·hi t·hể mới c·hết để học huyệt vị luyện châm.”
Hòa Minh kinh ngạc thôi.
Hóa tài giỏi tự nhiên mà .
Nghĩ đến việc nàng thể vẽ bùa chỉ bằng một tia linh quang, càng cảm thấy hổ thẹn. Chỉ riêng điều thôi nàng đủ sức đ.á.n.h bại nhiều đồng đạo , mà nàng còn năng.
Thái Thanh tò mò hỏi: “Trước con tuy cũng kính nể Bất Cầu sư thúc, nhưng tôn sùng như Tổ sư gia thế ? Đã xảy chuyện gì?”
Hòa Minh im lặng một chút, lấy hộp hương từ trong tay áo : “Đây là An Hồn Hương do Bất Cầu sư thúc chế tác.”
Thái Thanh nhận lấy, mở , một mùi hương an thần thanh tịnh bay . Khác với An Hồn Hương thông thường, loại dường như thêm vài hương liệu lạ, bớt vài vị quen thuộc, thoang thoảng mùi thuốc.
Hương khí còn kèm theo linh khí nhàn nhạt, khiến tinh thần phấn chấn. Ông kỹ nén hương màu đỏ tím, hương những hoa văn lạ. Đồng t.ử Thái Thanh co .
Đây là Hương Văn (vân hương)!
Đan đan văn, hương hương văn. Đây đều là kết quả của việc dùng thuật quyết phù chú rèn luyện. Chỉ khi rèn luyện thành công mới xuất hiện hương văn.
Đây chỉ là chế hương thôi đấy!
Thái Thanh diễn tả cảm xúc của thế nào, chỉ thầm than: Đồ nhà a!
“Chỉ một nén thôi ?” Thái Thanh cẩn thận cất hương hộp, sợ mùi hương bay mất.
Hòa Minh lắc đầu: “Đây là sư thúc thưởng cho con.”
Thái Thanh định đưa hộp trả , tay run lên một cái: “Thưởng cho con?”
Hòa Minh gật đầu, chớp mắt sư phụ đang nắm chặt hộp hương với vẻ mặt ghen tị xen lẫn tiếc nuối, dè dặt hỏi: “Sư phụ là... ngài giữ hộ con ?”
Tôn sư trọng đạo là điều tất yếu mà!
Thái Thanh hừ một tiếng: “Được . Tuy vi sư cũng thèm, nhưng là Bất Cầu sư thúc thưởng cho con thì con cứ giữ lấy. Hương hơn hương trong quan nhiều, con cất kỹ , cần thiết thì đừng mang dùng, kẻo lãng phí.”
Đồ dùng lúc cấp bách.
Hòa Minh , cất hộp hương tay áo, : “Bất Cầu sư thúc hai mươi nén, nén nào cũng hương văn. Cho nên đồ nhi mới thấy ngài lợi hại. Trước chỉ thấy ngài vẽ bùa linh quang, giờ thấy chế hương cũng hương văn. Nếu ngài luyện đan, chẳng cũng tuyệt đỉnh ?”
Thái Thanh thở dài: “Nghe lúc sư phụ nàng tọa hóa, nàng luyện Trúc Cơ Đan. Tiếc là Xích Nguyên sư thúc đợi viên đan đó. Sư phụ , để luyện Trúc Cơ Đan , nàng cũng tốn bao tâm sức thu thập nguyên liệu.”
Hòa Minh trầm mặc: “Xích Nguyên chân nhân , chắc nàng buồn lắm.”
“Chúng thấy sư tổ hiện giờ thần hồn và ngũ tạng phế phủ tổn thương mà đau lòng thế . Lúc nàng đối với sư phụ nàng còn đau lòng gấp bội. Thầy trò một hồi, như cha như con. Huống chi Xích Nguyên chân nhân tọa hóa do đắc đạo, mà là do đấu pháp thất bại.” Thái Thanh về phía Thanh Lam Quan chủ. Nếu Tần Lưu Tây đến, liệu kết cục của sư phụ giống Xích Nguyên sư thúc ?
“Yên tâm , sẽ để sư phụ ngươi vết xe đổ của lão nhân nhà . Lão yêu quái đừng hòng thực hiện âm mưu.” Tần Lưu Tây xuất hiện ở cửa từ lúc nào, bước : “Mang đồ đạc đến đây, bố trí linh trận, chúng bắt đầu châm cứu.”
(Hết chương 1144)