Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1148: Thần minh cũng có thể bị tiêu diệt

Cập nhật lúc: 2025-12-05 04:28:39
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tước Nhi Sơn, thuở ban đầu tên là Chu Tước Sơn vì hình dáng giống như chim Chu Tước đang bay lên. Sau một phần núi sụp đổ, trải qua bao biến thiên của thời gian, bản đồ Đại Phong đổi tên thành Tước Nhi Sơn.

Từ lâu về , dân trong vùng tin rằng Tước Nhi Sơn Sơn Thần. Họ tự phát dựng một ngôi miếu nhỏ bằng đá, đặt bàn thờ và lư hương để thờ cúng.

khi thế hệ dần , tin Sơn Thần Tước Nhi Sơn ngày càng ít. Ngoại trừ Phượng gia mỗi năm đến tế tổ ghé qua cúng bái, thì miếu Sơn Thần gần như hoang lạnh, lui tới.

Ngôi miếu đá cũng sụp đổ từ lâu. Một bức tượng đá cụt tay cụt chân nghiêng ngả bên cạnh, mặt chỉ còn vài nét khắc mờ nhạt, lờ mờ nhận là một nữ Sơn Thần. Lư hương vỡ nát, phiến đá phủ đầy rêu xanh. Nhìn ai nghĩ đây từng là một ngôi miếu thờ thần.

Tần Lưu Tây nhặt bức tượng đá lên, dùng Tịnh Trần Quyết sạch bụi bẩn, cẩn thận quan sát đặt sang một bên. Nàng xếp những tảng đá, dựng ngôi miếu đơn sơ chỉ cao bằng đứa trẻ. Bên trong đặt một phiến đá bàn thờ, chôn mấy lá bùa quanh miếu để giữ cho nó đổ.

Nàng dùng d.a.o khắc tô điểm vài đường nét bức tượng Sơn Thần, đặt lên bàn thờ đá. Sau đó, nàng dựng lư hương vỡ, thắp ba nén hương, kính cẩn dâng lên tượng đá.

Vừa bước Tước Nhi Sơn, nàng ngọn núi mất thần linh bảo hộ. Bởi vì linh khí của núi cạn kiệt. Chưa đến mùa thu mà cây cối còn xanh , như mất nguồn nước, thiếu sức sống, đang dần khô héo.

nàng cũng vạn vật hữu linh. Chỉ cần núi còn đó, một ngày nào đó sẽ tân Sơn Thần xuất hiện, tiếp tục phù hộ cho vùng đất .

Việc Tần Lưu Tây bây giờ chỉ là ôm tâm lý may mắn, thử thỉnh thần xem . Dù thỉnh thì cũng coi như dâng hương cúng tế cho vị Sơn Thần cũ.

Dâng hương, bày vài quả linh quả, Tần Lưu Tây đốt một lá bùa thỉnh thần. Sau đó, nàng lấy chuông Tam Thanh, đạp cương bộ miếu đá, miệng niệm chú: “Hương khí trầm trầm ứng càn khôn, nhiên khởi thanh hương thấu Thiên Môn... T.ử Vi cung trung khai Thánh Điện, Đào Hoa ngọc nữ thỉnh thần tiên. Ngô phụng Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, cung thỉnh bổn Sơn Thần minh giáng lâm.”

Tiếng chuông ngân nga lan tỏa, gió thổi qua ngọn cây xào xạc.

Tần Lưu Tây im lặng chờ đợi, nhưng vị thần nào xuất hiện. Ánh mắt nàng liếc qua, khói hương bay về phía bức tượng đá, bao bọc lấy nó.

Hửm?

Đột nhiên, một luồng ý niệm từ tượng đá bay , lao thẳng linh đài của nàng.

Tần Lưu Tây rùng , theo bản năng tránh, nhưng bên tai vang lên một giọng dịu dàng: “Đừng trốn.”

Nàng im, để mặc luồng ý niệm tàn khuyết đó xâm nhập linh đài. Trước mắt nàng hiện lên hình ảnh một nữ t.ử mặc áo lục, đầu đội vòng dây leo, dung mạo vô cùng hiền hậu, dịu dàng.

Đây là tàn niệm của Sơn Thần Tước Nhi Sơn.

Nàng vốn là một dây leo bám vách núi bên cạnh Linh Đàm (đầm nước linh thiêng) của Tước Nhi Sơn. Vì nước đầm linh khí, cộng thêm Chu Tước Sơn vốn một linh mạch, nàng trời đất bảo hộ, linh khí tẩm bổ, tu thành linh trí. Lại nhờ cơ duyên mà trở thành Sơn Thần cai quản Tước Nhi Sơn.

Trước nơi gọi là Chu Tước Sơn. Tín đồ đầu tiên của nàng xuất hiện 150 năm . Đó là một phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i chạy nạn đến đây thì trở . Người phụ nữ cầu xin thần linh phù hộ. Nàng cứu hai con họ, từ đó bắt đầu tín đồ. Sau , nàng lượt cứu ít lạc trong núi.

Dần dần, dân tin rằng nơi Sơn Thần linh thiêng phù hộ bá tánh. Họ dựng miếu, dâng hương cúng bái. Có tín ngưỡng lực, nàng ngày càng mạnh lên, che chở cho khí hậu vùng mưa thuận gió hòa.

Thế sự xoay vần. Một ngày nọ, Chu Tước Sơn bất ngờ sét đ.á.n.h và động đất nhẹ. Nàng tiêu tốn ít thần lực để bảo vệ ngọn núi sụp đổ. Từ đó, Chu Tước Sơn biến thành Tước Nhi Sơn. nàng cũng vì thế mà suy yếu, bế quan tu luyện. Vì động đất, đời oán trách Sơn Thần linh thiêng, nàng mất nhiều tín ngưỡng lực, đến cúng bái thưa thớt dần.

Tám mươi năm , linh mạch Tước Nhi Sơn xuất hiện một luồng hồn niệm cường đại, dòm ngó linh mạch. Hồn tức đó khiến nàng run rẩy, nhưng nàng vẫn dùng thần lực bảo vệ linh mạch. Bởi nếu linh mạch mất, núi lở rừng khô, sẽ nhiều c·hết.

Mộ tổ Phượng gia xây linh mạch, hút lấy khí vận cuồn cuộn. Người Phượng gia c·hết ngày càng nhiều. Còn nàng, lâu hiện linh, tín đồ tin tưởng nàng ngày càng ít, sức mạnh cũng ngày càng yếu .

Thư Sách

Không tín ngưỡng, thần minh sẽ c·hết.

Luồng hồn niệm cường đại tranh đoạt linh mạch với nàng, cầm chân nàng khiến nàng thể phân tâm, nàng mất tín ngưỡng. Đến cả Phượng gia cũng còn cúng bái nàng nữa, nàng càng yếu hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1148-than-minh-cung-co-the-bi-tieu-diet.html.]

Ngày qua ngày, nàng suy yếu đến mức sắp tan biến. Nàng thấy luồng hồn niệm hóa thành thực thể. Không, lẽ đó chỉ là thu hồi hồn niệm của về.

“Giãy giụa vô ích thôi.” Hắn : “Thần minh tồn tại nhờ tín ngưỡng lực, cũng sẽ c·hết vì tín ngưỡng lực.”

Không xong, rút cạn linh mạch!

Sơn Thần kinh hãi. Nàng thấy một lão đạo nhân tới, chứng kiến bọn họ giao đấu. Ngoại trừ thanh Trảm Tà Kiếm khiến trời đất biến sắc khựng đôi chút, lão đạo nhân đối thủ của .

Thấy lão đạo nhân b·ị p·hản phệ nặng nề, còn sức phản kháng, Sơn Thần dùng dây leo cuốn lấy ông ném ngoài. Nàng trơ mắt kẻ rút hết linh mạch. Ngọn núi rung chuyển dữ dội. Nàng thấy vạn vật trong núi than , muông thú chạy trốn tán loạn.

chân núi, là một thị trấn nhỏ cả vạn sinh sống.

Sơn Thần xót thương vô cùng, lấy thần hồn tế trời, dốc hết bộ thần lực còn để bảo vệ Tước Nhi Sơn. Kết quả chỉ vài tảng đá lăn xuống, vài cây cổ thụ đổ gục, suối nguồn khô cạn, Linh Đàm trơ đáy. Còn nàng, chỉ còn một tàn niệm cực yếu ớt vương bức tượng đá .

Sơn Thần theo bóng trượt mũ trùm đầu xuống. Ánh trăng tàn chiếu lên sườn mặt , biến mất .

Tần Lưu Tây mở bừng mắt, thở hổn hển, hai tay nắm chặt, dậy.

“Thần minh, cũng thể b·ị t·iêu d·iệt.”

Giọng dịu dàng vang vọng trong đầu nàng như dư âm còn sót , tan biến.

Sơn Thần Tước Nhi Sơn tồn tại vì ngọn núi, vì ngọn núi lâm nguy mà hóa thành chút linh khí cuối cùng để bảo vệ nó. Một đến, một , âu cũng là duyên phận.

Trong mắt Tần Lưu Tây cuộn trào những cảm xúc mãnh liệt. Nàng cúi hành đại lễ tượng đá, kính trọng sự hy sinh xả vì nghĩa của vị thần .

Nàng buộc một dải vải đỏ lên tượng đá, nhảy vọt về phía mộ tổ Phượng gia. Linh mạch b·ị r·út, cả khu mộ sụp xuống hố sâu, trở thành một đống phế tích hỗn độn.

Nàng nhảy xuống, đưa tay sờ soạng mặt đất. Đã còn chút linh khí nào.

Tần Lưu Tây đó hồi lâu, theo ký ức của tàn niệm về phía Linh Đàm. Quả nhiên, hồ nước bên khô cạn. Phía hồ, một gốc dây leo khổng lồ hóa thành gỗ khô bám chặt vách núi.

Nàng chôn một lá linh phù xuống rễ dây leo, vuốt ve cây khô, lẩm bẩm: “Núi còn đó, thần minh chung quy sẽ ngày tái hiện.”

Bởi vì nàng cũng là một tín đồ.

(Hết chương 1148)

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...