Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1150: Nàng đã nhìn thấy khuôn mặt đó

Cập nhật lúc: 2025-12-05 04:28:41
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Lưu Tây cảm thấy như bỏ lỡ một kho báu khổng lồ. Nàng ấm ức đến mức ngay lập tức tìm tên Hắc Sa tính sổ. Cái tên gấu ngốc , núi vàng mà . Nếu sớm cho nàng đó là một bí cảnh, nàng chắc chắn sẽ đào xới cả khu đó lên, chừa một tấc đất.

Thảo nào nàng cảm nhận linh khí nồng đậm từ phía bên ốc đảo trong sa mạc. Nếu là bí cảnh do thượng cổ đại năng để , thì chuyện đều hợp lý.

Bí cảnh của đại năng, dù trải qua bao biến thiên, vật đổi dời, vẫn sẽ lưu giữ linh khí và khí vận. Đó là phúc ấm mà vị đại năng phi thăng thành công để cho hậu bối.

Nếu Địa Tạng Vương sai, năm ngàn năm , Hủy La suýt chút nữa một bước lên trời. Điều đó chứng tỏ chọn đúng chỗ. Hiện tại bố cục tại Hư Vô Cảnh , rõ ràng là định "ngã ở lên ở đó"!

Khá lắm!

Tần Lưu Tây bỗng nhiên sinh một sự khâm phục kỳ lạ. Dù là đối thủ, nhưng nàng thể thưởng thức sự táo bạo và mưu trí của . Đầu óc linh hoạt, dám nghĩ dám . Nếu kẻ địch, lẽ họ thể trở thành bằng hữu.

Đáng tiếc, phận định họ chỉ thể là đối thủ một mất một còn.

Vậy thì, việc cướp đoạt khí vận và linh mạch chính là để bồi đắp thêm cho Hắc Sa Mạc, giúp nơi đó càng dồi dào linh khí hơn. Dù năm ngàn năm trôi qua, linh khí thế gian loãng nhiều. Hắn chút gì đó, thể phi thăng thành thần chỉ bằng tu vi?

Nếu là thời kỳ thịnh, tu thành công đức viên mãn lẽ sẽ phi thăng . giam cầm năm ngàn năm, Cửu U nhà tù bình thường, thần hồn ở đó phong ấn và tiêu mòn, nếu sớm thoát .

Thư Sách

Hơn nữa, xác sớm tiêu vong, dù tìm về vài khúc Phật cốt cũng trọn vẹn. Cho nên tu đến đại viên mãn để gọi thiên kiếp là khó, tốn nhiều thời gian.

Hắn sẽ đợi lâu như thế.

Cho nên khôi phục thực lực, bố trí cảnh tượng để phi thăng, đồng thời lợi dụng linh khí và khí vận trong đó để chống thiên kiếp.

Thành Thần Đại Trận!

Trong đầu Tần Lưu Tây hiện lên cái tên mà Phong Tu phỏng đoán.

Hủy La đang ở Hắc Sa Mạc... , là Hư Vô Cảnh, bày Thành Thần Đại Trận. Những khí vận và linh mạch cướp đoạt đều là để phục vụ cho việc .

Khớp !

Tần Lưu Tây toát mồ hôi lạnh. Nếu trận pháp khởi động, thiên hạ sẽ ?

Không, hiện tại lúc nghĩ đến chuyện đó. Chỉ riêng linh mạch và khí vận chắc chắn là đủ. Hắn nhất định cần thứ khác, ví dụ như... vận nước (quốc vận).

Vận nước mất, quốc gia diệt vong. Quốc gia diệt vong, bá tánh lầm than, sinh linh đồ thán!

Cảm giác như thấu bộ toan tính của , Tần Lưu Tây thấy miệng đắng ngắt. Vậy cuối cùng, vạn vật sinh linh đều sẽ trở thành vật tế của ?

“Tên khốn kiếp c·hết tiệt!”

Địa Tạng Vương thấy sắc mặt nàng biến đổi liên tục, định hỏi thăm thì thấy tiếng c.h.ử.i thề. Khóe miệng ông giật giật, cẩn thận hỏi: “Ngươi... chứ?”

Tần Lưu Tây đáp: “Có , còn là chuyện tày đình nữa. Theo lời ngài , một nữa thăng thiên thành thần tại Hư Vô Cảnh . Địa Tạng Vương, chúng còn thể ngăn cản nữa ?”

“Ngươi , tà thể thắng chính.”

Tần Lưu Tây mỉa mai. Năm ngàn năm linh khí dồi dào, Phật Đạo nhị tông còn nhiều tiền bối lợi hại mới ngăn .

Còn bây giờ thì ?

Không Tần Lưu Tây nhụt chí phe , nhưng những đồng minh hiện tại, nàng thấy... vẻ đáng tin cậy lắm!

Địa Tạng Vương : “Trời cao ắt an bài. Có kẻ dốc lòng mưu tính nhưng vẫn thất bại trong gang tấc, đó chẳng cũng là sự an bài của trời cao ? Ngươi cứ một lòng hướng về mục tiêu mà tiến tới là !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1150-nang-da-nhin-thay-khuon-mat-do.html.]

Tần Lưu Tây chìa tay , tươi rói: “Vậy cho thêm chút đồ . Canh gà (lời khuyên sáo rỗng) bằng bảo khí . Tốt nhất là loại thể áp chế . Các ngài thể nghịch thiên mà , thì lén lút tuồn chút bảo bối trợ uy cũng chứ? Chuyện xuất lực , thể cứ bắt một gánh vác mãi !”

Địa Tạng Vương đau đầu. Câu với ngươi mới đúng.

Ông lảng sang chuyện khác: “Ngươi xem Hủy La trông thế nào ? Ta dẫn ngươi xem.”

Chậc, Địa Tạng Vương cũng trở nên đáng yêu nữa .

Tần Lưu Tây gác tâm sự, theo ông đến Địa Tạng Điện.

Địa Tạng Vương dẫn nàng đến một cây cột đá, chỉ tấm gương đá khắc đầy phù văn phức tạp đó: “Đây là Hỗn Nguyên Kính, vốn thể thấu kiếp kiếp , đáng tiếc tổn hại, mất một phần phù văn.”

Tần Lưu Tây góc gương đá như lửa thiêu rụi, hỏi: “Bị đốt ?”

“Ừ.”

“Kẻ nào thất đức thế?” Tần Lưu Tây nhíu mày. Thứ vẻ cổ quái. Nhìn thấy tấm gương , nàng bỗng nhiên cảm thấy chột một cách khó hiểu.

Địa Tạng Vương đáp, chỉ : “Phù văn thiếu hụt nên thể xem kiếp kiếp , nhưng vẫn thể dùng như Lưu Ảnh Kính (gương lưu hình ảnh).”

“Lợi hại ? Nếu hỏng thì đúng là bảo bối !”

Địa Tạng Vương thầm nghĩ: Nếu là bảo bối nguyên vẹn, e là ngươi cạy mang !

Ông kết ấn, miệng lẩm bẩm niệm chú, đầu ngón tay điểm nhẹ gương đá. Mặt gương đá tầm thường bỗng như sinh mệnh, gợn sóng lan tỏa. Trong gương hiện lên hình ảnh một nam t.ử mặc áo lụa đen hở cổ, tóc xõa, đang xếp bằng lưng .

“Chẳng là Phật t.ử chuyển thế, là phật tu ? Hắn thế mà lông... nhầm, tóc!” Tần Lưu Tây kinh ngạc trố mắt.

Cái gì thế ? Không đầu trọc ? Những pháp tướng và tượng tà thần nàng từng thấy đây đều là đầu trọc mà.

“Ngoại hình chỉ là hư ảo. Tóc cạo cũng thể mọc , tùy tâm ý mà đổi.” Địa Tạng Vương giải thích.

“Không đúng, điều chứng minh một việc.” Tần Lưu Tây : “Hắn quả nhiên là một tên giả Phật!”

Trong hình ảnh, Hủy La từ từ đầu . Đồng t.ử Tần Lưu Tây co rút. Nàng cứ tưởng đang thấy bản của chính .

Không mặt Hủy La giống nàng, ngược , mặt nhỏ nhắn tinh xảo, môi mỏng, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi thanh tú, chóp mũi như d.a.o nhọn.

Khuôn mặt tuấn tú.

Tần Lưu Tây thấy bản , là vì nụ nhếch mép tà mị, cuồng ngạo, nửa chính nửa tà của khi nghiêng đầu, cùng khí chất lạnh lùng bạc bẽo y hệt nàng.

Nàng sầm mặt. Nhớ câu từng trong ảo cảnh: Ngươi và vốn là đồng loại, nàng càng thấy ghê tởm.

“Đây là mặt thật của ?” Tần Lưu Tây nắm chặt tay, ngứa ngáy đ.ấ.m cho một trận.

Địa Tạng Vương phất tay, hình ảnh gương đá biến mất. Ông mặt nàng, liếc nắm tay nàng, : “Khi giam cầm ở Cửu U, hình dáng như .”

Tần Lưu Tây khẽ nhắm mắt, ghép khuôn mặt với khuôn mặt nàng thấy trong tàn niệm của Sơn Thần Tước Nhi Sơn. Hai khuôn mặt dần trùng khớp.

Đầu ngón tay nàng khẽ run lên. Hít sâu hai , nàng cố nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, hồi lâu mới mở mắt .

Địa Tạng Vương thấy nàng vẻ : “Sao ?”

“Không gì. Chỉ đang nghĩ đến điển cố 'kiến càng lay cổ thụ' thôi.” Tần Lưu Tây gương đá, u ám .

Phong Đô Đại Đế xuất quỷ nhập thần hiện , vẻ mặt nghiêm túc: “Chưa nắm chắc phần thắng thì đừng hành động thiếu suy nghĩ, kẻo rút dây động rừng, còn trộm gà thành mất nắm gạo, lúc đó mới thật sự xong đời! Thanh Bình Tông vẫn còn , theo .”

(Hết chương 1150)

Loading...