Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1151: Ta nhìn qua là biết ngay người có thể đánh
Cập nhật lúc: 2025-12-05 05:33:43
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây theo Phong Đô Đại Đế khỏi Địa Tạng Điện thì bắt gặp một đàn ông trung niên. Ông mặc trang phục âm binh của âm tào địa phủ, trông cố chấp vẻ đáng tin cậy. Vốn dĩ ông đang xổm đất, thấy Đại Đế bước liền vội vàng dậy, thu liễm vẻ mặt " sợ trời sợ đất".
“Đây là tông chủ đời thứ 9 của Thanh Bình Tông, cũng là vị tông chủ cuối cùng, tên gọi Phí Sài.”
Tần Lưu Tây: “?”
Phế sài (vô dụng)? Ngài nghiêm túc đấy ?
Phí Sài chút bực bội, : “Bẩm báo Đại Đế, tiểu nhân đạo hiệu Phục Hưng Tử, đời gọi là Phí tông chủ.”
Phong Đô Đại Đế nhàn nhạt : “Mặc kệ ngươi chí hướng cao xa đến , ngươi cũng chỉ là một c·hết thể c·hết hơn nữa. Đừng bàn chuyện phục hưng Thanh Bình Tông gì đó, nó bây giờ gọi là Thanh Bình Quan. Tiểu vô... nhầm, tiểu nha đầu mắt chính là hậu bối của Thanh Bình Tông các ngươi, đạo hiệu Bất Cầu, cũng là Quan chủ Thanh Bình Quan hiện tại.”
Tần Lưu Tây bước lên, chắp tay vái một cái: “Vãn bối Bất Cầu bái kiến Phục Hưng tiền bối.”
Phí Sài chằm chằm nàng đ.á.n.h giá một lượt, đột nhiên xổm xuống đất tu tu: “Thanh Bình Tông tuy suy tàn, nhưng vẫn thể truyền thừa tiếp cũng là chuyện may mắn. tại truyền đến đời là một đứa con gái chủ? Tạo nghiệt a!”
Mặt Tần Lưu Tây đen sì. Đây là kỳ thị giới tính trắng trợn!
Nàng sang Phong Đô Đại Đế. Ông lùi sang một bên với vẻ mặt xem kịch vui, giả vờ nâng chén lên uống.
Tần Lưu Tây hừ một tiếng, cũng phát tiếng ma âm: “Ngài đúng, đúng là tạo nghiệt thật. Thanh Bình Tông truyền thừa bao đời, đến cuối cùng để một đứa con gái tay trói gà chặt như gánh vác, quá mất mặt! Cũng may các tiền bối đều đầu t.h.a.i hết , chứ thì chịu nổi?”
Phí Sài: “!”
Có quá đáng ? Cướp lời !
“Không nối dõi thì thôi, còn phá của. Nhà Thanh Lam Quan Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan, thần binh Trảm Tà Kiếm. Kim Hoa Quan ở Thịnh Kinh ngay chân hoàng thành, mệnh danh là nhất quan thiên hạ. Chỉ Thanh Bình Quan chúng nghèo rớt mồng tơi, một đồng tiền bẻ đôi cũng . Đừng là bảo bối trấn sơn, ngay cả chút đồ áp đáy hòm cũng chẳng thấy . Mười mấy năm nhập môn, cửa nát nhà dột, ngói vỡ lung tung, sàn nhà dính đầy phân, tượng Tổ sư gia thì đổ ngã. Đâu phong quang như bây giờ, hương khói dứt, tượng vàng rực rỡ, mái ngói lưu ly?”
Tần Lưu Tây chỉ ông : “Các tiền bối mà chẳng để chút gì , chỉ còn mỗi cái vỏ rỗng, còn bắt kế thừa. Thật là tạo đại nghiệt! Giờ nữ quan chủ, coi thường cũng là đáng đời. Ai bảo chẳng chút bảo bối nào hồn chứ?”
Phí Sài: “...”
Đứa hậu bối là do 'giang tinh' (tinh quái thích cãi chày cãi cối) biến thành ?
Phong Đô Đại Đế thổi thổi chén còn nóng, thầm nghĩ: Tiểu vô cũng chỉ vô với mỗi . Thế cũng cân bằng tâm lý chút ít.
Phí Sài chút nóng mặt. Thanh Bình Tông đúng là suy tàn trong tay ông , nhưng tổ tiên họ cũng từng thời huy hoàng. Ông bèn : “Ai bảo chúng chút vốn liếng nào? Khi Thanh Bình Tông mới khai tông lập phái, tông chủ đời đầu tiên chính là Tam Thanh Tôn Thần đích điểm hóa. Lúc đó chúng cũng là một trong ba tông phái cường thịnh nhất thiên hạ, bao nhiêu bái nhập mà .”
Tần Lưu Tây : “ , nhưng thắng nổi sự suy tàn của tông môn.”
Phí Sài há miệng, chút chột , ấp úng : “Hoa cũng tàn mà.” Ngừng một chút : “ ngươi yên tâm, đầu t.h.a.i là vì chờ một ngày khôi phục vinh quang cho Thanh Bình Tông.”
“Bằng ngươi á?”
Phí Sài ưỡn ngực: “Bằng chứ . Nữ oa nhi ngươi, nếu cho mượn xác, quá mười năm, nhất định sẽ khôi phục vinh quang sư môn.”
Tuy là nữ nhi, nhưng thấy Đại Đế khách sáo với nàng như , ông cũng ngại. Hơn nữa vị chính là sát thần "Quỷ Kiến Sầu" nổi danh địa phủ, ngờ là hậu nhân của Thanh Bình Tông.
Thật là trời tuyệt đường !
Nàng trông vẻ chút bản lĩnh. Nếu ông dùng xác , chắc chắn thể đưa Thanh Bình Tông trở thành nhất tông thiên hạ. Cho nên, dù là nữ t.ử ông cũng chấp nhận.
Tần Lưu Tây tức quá hóa : “Ngươi còn đoạt xá ? Sao lên trời luôn !”
“Xem đứa nhỏ kìa, chỉ là mượn một chút... Ặc.”
Phí Sài bỗng nhiên một bàn tay vô hình bóp cổ, vặn ngược . Đầu ông lập tức xoay một vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1151-ta-nhin-qua-la-biet-ngay-nguoi-co-the-danh.html.]
Sao ông thấy lưng thế ?
Ánh mắt Phí Sài hoảng sợ.
Hắn sắp c·hết .
À đúng, c·hết mà!
Thư Sách
Đầu Phí Sài xoay ngược trở . Vừa về vị trí cũ, liền đối diện với một khuôn mặt vô cùng gợi đòn và lạnh lùng bạc bẽo.
“Sóng xô sóng , sóng c·hết bờ cát. Tiền bối , ngươi c·hết hẳn , chỉ là một con quỷ thôi. Ngươi còn đ.á.n.h hậu bối như mà đòi dùng xác ? Nằm mơ giữa ban ngày!” Tần Lưu Tây hừ nhẹ.
Phí Sài tức điên , giận dữ : “Ngươi... ngươi dám trêu đùa tiền bối? Trong mắt ngươi còn tôn sư trọng đạo ? Có tin trục xuất ngươi khỏi Thanh Bình Tông ?”
“Thanh Bình Tông sớm lụi bại trong tay ngươi . Ta là Quan chủ Thanh Bình Quan, dù sư thừa Thanh Bình Tông thì cũng chẳng là do t.ử nào truyền xuống. Hơn nữa, Thanh Bình Quan đến đời , chỉ một là t.ử đích truyền. Ngươi trục xuất , thôi. Chỉ nhắc nhở ngươi một câu, thì Thanh Bình Tông thực sự tuyệt tự đấy. Còn , thể dẫn khác ngoài lập môn phái riêng.”
Phí Sài: “...”
Đây là t.ử nhà ai dạy đứa nghịch t.ử thế?
Lúc c·hết ông ngàn vạn ngờ sẽ một hậu nhân kiêu ngạo như !
Phí Sài nghẹn họng trân trối, quyết định chấp nhặt với nàng nữa. Ông chắp tay lưng, vẻ trưởng bối trang nghiêm, hỏi: “Ngươi tìm việc gì?”
“Nghe Thanh Bình Tông truyền thừa mật thuật đạo tông chân chính, thật ? Ngoài , di chỉ Thanh Bình Tông ở chỗ nào Côn Luân?”
Phí Sài sửng sốt: “Ngươi tìm mật thuật truyền thừa? Cái đó đến sư phụ của sư phụ còn lấy , huống chi là ngươi?”
Mắt Tần Lưu Tây sáng lên: “Vậy là thật?”
“Có thì , nhưng còn tồn tại . Dù sư tổ cũng lấy . Hơn nữa, ngươi tìm di chỉ cũng vô dụng, ngàn năm trôi qua, nơi đó sớm thành phế tích .” Phí Sài chút buồn bã : “Thanh Bình Tông sớm biến mất trong dòng sông lịch sử.”
Cho nên ông mới cam lòng đầu thai. Một Thanh Bình Tông cường thịnh náo nhiệt như , giờ chỉ còn mấy cái cột trụ, ông thật sự khôi phục vinh quang quá khứ.
tư chất ông bằng tiền bối, linh khí đại lục ngày càng cạn kiệt, tu hành khó tiến triển. Ngàn năm nay âm binh ở địa phủ, ông chỉ tăng ni đạo sĩ tọa hóa, chứ từng ai độ kiếp phi thăng thành tiên.
“Biết là do các tư chất kém nên Tam Thanh Tôn Thần mắt, ban cho truyền thừa thì ?” Tần Lưu Tây : “Ta thì khác. Ta qua là ngay thể đánh. Biết các ngài thấy ý, truyền hết bí thuật cho thì ! , nhà bảo tàng thì giấu kỹ lắm. Thanh Bình Tông chúng giấu ở , ngươi hết cho , đừng giấu giếm, dù cũng chỉ còn mỗi là hậu nhân thôi.”
Nỗi buồn của Phí Sài trong nháy mắt nàng chọc tức bay biến.
Đồ hổ, tiểu hỗn đản thiếu đánh!
(Hết chương 1151)