Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1152: Phong Bá, ta còn có thể tin ngươi không?

Cập nhật lúc: 2025-12-05 05:33:44
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ chỗ Phí Sài thông tin về di chỉ Thanh Bình Tông, Tần Lưu Tây chút vui mừng. Dù bảo gì đáng giá, nhưng nàng may mắn vớ món hời thì ?

Tần Lưu Tây vội tìm di chỉ. Nàng còn châm cứu cho Thanh Lam Quan chủ, tìm kiếm trận pháp trong Tàng Thư Các của Thanh Lam Quan. Chuyện cứ để .

Ba việc đến địa phủ, giờ chỉ còn chuyện thần binh. Phong Đô Đại Đế hứa sẽ cho các âm sai chú ý, tin tức sẽ báo ngay.

Tần Lưu Tây hài lòng, lúc mới cho Phong Đô Đại Đế chuyện Hủy La bắt đầu bố cục cướp đoạt khí vận của các đại tộc từ trăm năm .

Điều nghĩa là, trong âm tào địa phủ nội gián giúp .

Nếu , thể dễ dàng bố cục từ trăm năm khi vẫn còn giam cầm ở Cửu U.

Sắc mặt Phong Đô Đại Đế khó coi đến cực điểm.

Hủy La trốn thoát, còn nội gián, tất cả đều cho thấy ông thất trách. Kẻ đó dám hành động ngay mí mắt ông, đây là sự khiêu khích trắng trợn đối với uy nghiêm của ông.

Nếu kẻ đó giữ vị trí quan trọng, e là việc Tần Lưu Tây địa phủ cũng sẽ truyền đến tai Hủy La, gây bất lợi cho nàng.

“Ta sẽ tìm kẻ .” Phong Đô Đại Đế bộc phát uy áp kinh . Toàn bộ âm tào địa phủ rung chuyển, thở khủng bố lan tràn khiến các âm hồn run rẩy, tân quỷ sợ hãi hét lên.

Địa Tạng Vương vội vàng niệm kinh siêu độ, tiếng tụng kinh vang vọng khắp nơi, trấn an các linh hồn đang hoảng loạn.

Phong Đô Đại Đế thu hồi uy áp, thấy Tần Lưu Tây chằm chằm như : Ngài thất trách, định gì để bù đắp ?

“Ta tự tìm kẻ đó.” Ông vội vã rời .

Bảo bối thì . Nàng nên tìm khác mà xin, cứ nhắm mỗi ông?

Tần Lưu Tây: “?”

Nàng sang Địa Tạng Vương. Ông mỉm : “Địa phủ cũng như nhà của con, cứ tự nhiên dạo. Ta siêu độ vong hồn đây.”

Thấy cả Địa Tạng Vương cũng chuồn mất, Tần Lưu Tây bĩu môi, chậm rãi rời khỏi địa bàn của Địa Tạng Vương, đến Vô Gian địa ngục.

Cai quản Vô Gian địa ngục là Bình Đẳng Vương. Thấy Tần Lưu Tây đến, ông chắp tay lưng bước tới: “Quan chủ đến đây việc gì?”

“Ta chỉ xem Vô Gian địa ngục thế nào. Nếu xông đây, thể bình an trở ? Ta đến đây thỉnh giáo, Bình Đẳng Vương tiếc lời chỉ dạy ?”

Bình Đẳng Vương nhướng mày: “Ngươi xông Vô Gian địa ngục?”

“Ở Nhân giới một pháp trận Vô Biên Địa Ngục, giống hệt nơi . Pháp trận đó chắc hẳn tạo từ ý niệm. Nếu xông kinh động đối phương, tổn thương, thế nào?” Tần Lưu Tây khiêm tốn hỏi.

Bình Đẳng Vương gọi một con quỷ ưng đến, chở Tần Lưu Tây bay lên cao, quan sát Vô Gian địa ngục từ .

Truyền thuyết Vô Gian địa ngục cực rộng lớn, bên trong chia mười sáu tiểu địa ngục. Linh hồn chịu hình ở đây đều phạm trọng tội khi còn sống, vĩnh viễn chịu khổ đau, tuyệt vọng lối thoát.

Tần Lưu Tây xuống. Những linh hồn đang giãy giụa đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, tiếng gào thét thê lương vang vọng.

Bình Đẳng Vương lưng quỷ ưng, lạnh lùng xuống: “Quan chủ, bất kể pháp trận ngươi thấy thế nào, Vô Gian địa ngục chân chính chỉ một, chính là cái mắt . Những cái còn đều là hàng giả. Chỉ cần tâm sợ hãi, ngươi thể xông .”

Tần Lưu Tây xổm lưng chim ưng: “Ngài đơn giản, nhưng thấy đơn giản chút nào. Ta nghĩ, ngài là Diêm La cai quản Vô Gian địa ngục, chắc chắn pháp hoặc bảo bối gì đó để sợ hãi trong địa ngục chứ?”

Bình Đẳng Vương nhíu mày. Nhớ đến việc Đại Đế và Địa Tạng Vương liên tiếp mất bảo khí, tim ông thắt .

Nói là đến thỉnh giáo, thực đến "vặt lông dê" (trấn lột) ông đây mà!

Ông cúi đầu, Tần Lưu Tây ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ông vẻ vô tội.

Không nghĩ gì, Bình Đẳng Vương hừ một tiếng, lấy một viên hạt châu đen sì đưa cho nàng: “Đây là Hồn Châu của bổn vương, chứa thở của . Chỉ cần cầm nó trong tay, ngươi thể tự do trong Vô Gian địa ngục.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1152-phong-ba-ta-con-co-the-tin-nguoi-khong.html.]

Tần Lưu Tây bất ngờ, nhận lấy bằng hai tay: “Ngài đưa Hồn Châu cho , ảnh hưởng gì đến ngài ?”

“Chỉ là một tia hồn, cho mượn thôi, nhớ trả .”

Tần Lưu Tây híp mắt cảm ơn: “Dùng xong sẽ trả.”

Lời hố. Dùng xong () thì trả, dùng xong (hỏng/mất) thì... ha ha...

Bình Đẳng Vương dặn dò: “Vô Gian địa ngục dễ khơi dậy tâm ma nhất. Ngươi xông cần vạn phần cẩn thận. Một khi rơi đó, ngay cả Hồn Châu cũng cứu ngươi, vì âm hồn rơi địa ngục sẽ thể thoát , vĩnh viễn chịu khổ.”

Tần Lưu Tây cảm tạ ông, thỏa mãn rời khỏi địa phủ.

Bình Đẳng Vương thở dài. Chín kiếp công đức, cái gì cũng đủ cả .

Rời khỏi âm giới, Tần Lưu Tây đến Dư Hàng, cao xuống khu mộ tổ Nhan thị. Thấy công đức khí vận nơi nồng hậu, nàng khẽ mím môi.

Nàng suy nghĩ một chút, hai tay bắt quyết, b.ắ.n một luồng khí về một hướng nào đó.

Khí vận khựng .

Phía luồng nước ập đến. Tần Lưu Tây linh hoạt tránh né, , thấy Thủy Thần Phong Bá hiện .

Phong Bá cũng ngạc nhiên: “Quan chủ, ?”

Tần Lưu Tây nhạt: “Sao ngươi đến nhanh ?”

“Mộ tổ Nhan thị dị động, cảm ứng nên đến xem. Không ngờ là Quan chủ. Nơi xảy chuyện gì ?”

“Gần đây phát hiện khí vận của các đại tộc liên tiếp b·ị đ·ánh cắp bởi lão yêu quái Hủy La. Đến xem nhà các ngươi, thấy công đức khí vận Nhan thị vượng, công đức tín ngưỡng ngươi cũng đậm hơn, bán thần chi thể ngày càng thần tính. Xem ngươi phù hộ vùng , Nhan thị nhất tộc cũng ngày càng thịnh vượng.” Tần Lưu Tây .

Công đức khí vận nồng đậm như thế , gia tộc vượng mới lạ.

Phong Bá : “Năm nay phía Nam lũ lụt, cũng chỉ hết sức trong khả năng. So với công đức tín ngưỡng , càng mong thiên hạ thái bình yên vui, thấy chúng sinh chịu khổ.”

Tần Lưu Tây thở dài: “ nếu tín ngưỡng lực của tín đồ, vị Thủy Thần như ngươi sẽ biến mất.”

Phong Bá sững sờ: “Người ? Đột nhiên chấp mê vẻ bề ngoài thế ? Vẫn còn đau lòng vì chuyện sư phụ tọa hóa ?”

Thư Sách

Tần Lưu Tây khu mộ tổ, hỏi: “Phong Bá, còn thể tin ngươi ?”

“Người tin thì thể tin. Nếu tin thì tin. Quyền quyết định .” Phong Bá ôn tồn .

Hốc mắt Tần Lưu Tây ươn ướt: “Ngay cả khi một ngày sẽ thí thần (g·iết thần)?”

“Ta nhớ từng với , nếu một ngày thể kiểm soát bản , xin hãy g·iết . Nói , rốt cuộc ?”

Tần Lưu Tây đầu , thấy hình bóng trong mắt , chậm rãi : “Ta khúc Phật cốt .”

(Hết chương 1152)

 

 

 

 

 

 

 

Loading...