Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1155: Ta hiểu rồi, lại là một ngày bị đả kích

Cập nhật lúc: 2025-12-05 23:36:11
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dãy núi Côn Luân trải dài vạn dặm. Nhóm Tần Lưu Tây theo sự chỉ dẫn của la bàn, vượt qua mấy ngọn núi mới dừng một đỉnh núi cao. Nhìn xuống , một con sông xanh ngọc bích tạo thành từ băng tuyết tan chảy hiện mắt. Cách con sông xa là một vùng thảo nguyên đồi núi, phía sườn dốc râm mát là rừng vân sam xanh um tùm.

“Đây là di chỉ Thanh Bình Tông ?” Tiểu Nhân Sâm Tinh thắc mắc: “Không thể nào, đường đường là đại tông môn, chẳng lấy mấy ngọn núi riêng biệt?”

Phí Sài hít mũi, mắng: “Ngươi thì cái rắm gì! Lúc lão tổ tông khai tông lập phái, đến bảy tám ngọn núi đấy. Mỗi đỉnh núi đều một Đại trưởng lão trấn giữ, luyện khí, luyện đan, phù đạo đều đủ cả. Chỉ là linh khí cạn kiệt, tu vi chỉ lùi tiến. Đệ t.ử thu nhận cũng ai đặc biệt linh tính, nên mới dần dần xuống dốc.”

“Giống như ngươi ?” Tiểu Nhân Sâm Tinh vẻ mặt " thấu chân tướng".

Phí Sài tức điên, định mở miệng mắng thì Tần Lưu Tây ngăn cản: “Tiểu Sâm, vô lễ. Không quản cái miệng thì ở đây tu hành tịnh tâm , thấy linh khí nơi tồi .”

Tiểu Nhân Sâm Tinh lập tức chắp tay xin Phí Sài: “Là Tiểu Sâm vô lễ, xin lão tiền bối tha thứ.”

Phí Sài nghẹn cục tức ở ngực, nuốt trôi mà nhả .

Tần Lưu Tây cũng hành lễ với ông : “Tiểu Sâm trời sinh trời nuôi, dã tính khó thuần, ngài đừng chấp nhặt với nó.”

Phí Sài vội : “Ngươi cứ kiêu ngạo như .”

Đột nhiên lễ phép thế , thấy hoảng hốt lắm.

Tần Lưu Tây xuống thung lũng, : “Đại lục linh khí thiếu thốn, đắc đạo phi thăng như thời đại tu tiên quả thực dễ. dù linh khí dồi dào thì hoa cũng tàn, chẳng vương quốc nào bất bại mãi mãi, tông môn cũng thôi.”

Phí Sài thấy nàng bỗng nhiên trở nên hiểu chuyện, dễ chuyện, trong lòng khỏi đ.á.n.h trống ngực. Thành thật thế , e là mưu đồ gì đây.

Quả nhiên, Tần Lưu Tây đổi giọng, hỏi: “Người cầm quyền thực sự tầm xa đều sẽ âm thầm để đường lui cho , giống như các đế vương lén giấu kho báu . Thanh Bình Tông thời đó cũng là một trong ba tông phái lớn, chẳng lẽ các lão tổ tông thật sự để chút của cải gì, giấu ở đó chờ hậu nhân đến phục hưng tông môn ?”

Phí Sài: “...”

Hắn ngay mà! Thành thật là quỷ! Đây là đang tung hỏa mù để hỏi thăm kho báu chứ gì!

Quá giảo hoạt!

Hắn tức giận : “Có chuyện đó mà còn đến lượt ngươi ? Ta tự phục hưng ?”

“Biết lão tổ tông tính lợi hại hơn ngươi một chút thì !”

Phí Sài: “!”

Da mặt ngươi dày thế lột áo giáp luôn ?

Tần Lưu Tây thấy mặt mày nhăn nhó như táo bón, cũng lười chọc tức thêm nữa, bèn im lặng xuống thung lũng.

Ba một quỷ trong khe núi. Hoa dại vẫn nở rực rỡ, còn vài loại linh thực hiếm thấy. Tần Lưu Tây bảo Tiểu Nhân Sâm Tinh thu thập hết, thể lãng phí.

Thế là Phí Sài thấy thằng nhóc moi ở cái bao tải, bắt đầu cào đất, đến một gốc cỏ cũng tha.

Hắn bỗng nhiên ngộ .

Hai tên nhóc theo để gì, hiểu .

Phí Sài Tần Lưu Tây thật sâu. Năm xưa nếu đầu óc linh hoạt như thế , thì tông môn đến nỗi lụi bại trong tay ?

Ôi chao, là một ngày b·ị đ·ả kích!

Mọi xuyên qua khe núi, đến một ngọn núi mới. Cây cối um tùm, cỏ dại mọc lan tràn che khuất cả lối .

Phí Sài òa nức nở: “Tìm thấy !”

Hắn bay vút về phía . Tần Lưu Tây dẫn Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh đuổi theo. Một lát , họ thấy Phí Sài đang ôm hai cột đá lóc t.h.ả.m thiết.

“Hu hu, đây là cột đá sơn môn của chúng . Xưa uy phong bao, đỉnh còn thần thú tọa trấn. Giờ thần thú mất , sơn môn cũng chẳng còn.”

“Ngàn năm , còn vững là may mắn lắm , đòi hỏi gì nữa? Muốn nguyên vẹn thì !” Tần Lưu Tây suýt trợn trắng mắt. Nàng bước lên bậc thềm đá.

Nơi nhiều năm lui tới, cây cỏ sớm che lấp con đường đá dẫn lên cung điện.

Nếu lên nhanh, Tần Lưu Tây thể dùng pháp thuật, nhưng nàng thế. Nàng bước từng bước lên, tay cầm kiếm c.h.é.m cây cỏ hai bên, mở đường lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1155-ta-hieu-roi-lai-la-mot-ngay-bi-da-kich.html.]

Đằng Chiêu thấy thế cũng rút kiếm cùng sư phụ dọn đường. Tiểu Nhân Sâm Tinh thì lon ton nhặt nhạnh những thứ hữu dụng bỏ túi.

Thư Sách

Phí Sài một hồi lâu, thấy bên cạnh im ắng, quanh thấy ai, ngẩng đầu lên .

Thấy hai thầy trò một trái một c.h.é.m cây mở đường, hốc mắt cay cay, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót.

Chỉ đến một thôi, cần thiết thế ?

họ thực sự đang dọn dẹp con đường dẫn lên tông môn.

Các lão tổ tông trời linh thiêng, hẳn là sẽ cảm thấy an ủi phần nào nhỉ?

Tần Lưu Tây quảng trường nhỏ phủ đầy rêu xanh, cảnh tượng hoang tàn đổ nát mắt, gì cho .

Nơi giống như b·ị c·ướp sạch . Dù tàn tạ thì cũng đến mức ngay cả mái nhà cũng còn. Ngôi điện lớn chỉ còn trơ trọi mấy cây cột, những bức tường thấp bé loang lổ, chỗ nào cũng toát lên vẻ rách nát, tiêu điều.

“Nhìn thế nào cũng giống chỗ bảo bối.” Tiểu Nhân Sâm Tinh thì thầm.

Đằng Chiêu đưa ngón tay lên miệng hiệu im lặng.

Phí Sài bay tới, bắt đầu vòng lóc mới, sám hối tự trách.

Để tông môn sa sút đến mức , là kẻ đại bất hiếu, thẹn với sư môn và liệt tổ liệt tông!

Tần Lưu Tây đến đau đầu: “Đừng nữa. Khóc tông môn mới ?”

Tiếng của Phí Sài ngưng bặt. Hắn bay đến mặt nàng: “Ngươi là đồ t.ử đồ tôn của tông môn chúng , trọng trách khôi phục chấn hưng tông môn trông cậy cả ngươi đấy.”

Khóe miệng Tần Lưu Tây giật giật: “Thanh Bình Tông hiện tại cũng tính là mất, chỉ là từ Tông biến thành Quan (đạo quan) thôi mà.”

“Vậy thì từ Quan biến thành Tông. Chỉ cần ngươi cố gắng, thu nhận ngàn vạn tử, khổ tâm dạy dỗ, sớm muộn gì nhất tông thiên hạ cũng sẽ là Thanh Bình chúng . Đốt nén hương to nhất, nặn tượng vàng quý nhất!” Phí Sài nàng với ánh mắt đầy kỳ vọng.

Tần Lưu Tây ha hả: “Với chút bản lĩnh cỏn con của , khó mà gánh vác trọng trách lớn lao đó. Trừ phi tông môn truyền thừa mật thuật đạo tông chân chính cho .”

Phí Sài giật . Nói chuyện thì , tự dưng dùng nội kình hét lớn gì? Tiếng vọng vang vọng khắp sơn cốc. Gào to như thế là để lão tổ tông thấy ban truyền thừa cho ngươi ?

nhỉ! Năm xưa lật tung cả tấc đất lên cũng chẳng nhặt thỏi vàng nào .

Tần Lưu Tây vòng qua trong. Phí Sài bám theo, bắt đầu thao thao bất tuyệt về sự hưng thịnh của tông môn ngày xưa. Dường như sự đổ nát mắt trong mắt chỉ là ảo ảnh, chỉ những gì kể mới là sự thật. Nói đến lúc cao hứng, còn khoa tay múa chân, quỷ khí bay loạn xạ.

Tần Lưu Tây ngắt lời . Nương theo lời kể của , mắt nàng hiện lên một bức tranh sống động: Tiếng ồn ào, tiếng chuông trang trọng ngân nga, như ngày hôm qua tái hiện.

Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh cũng im lặng lắng . Theo tay Phí Sài chỉ, họ như thấy những lò luyện đan quý giá bày biện khắp nơi.

“Tam Thanh Tổ sư gia, t.ử bất hiếu trở về thăm các ngài đây!”

Tiếng cao vút cùng tiếng quỳ sụp xuống đất nặng nề của Phí Sài phá vỡ ảo ảnh trong gương, trăng trong nước.

(Hết chương 1155)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...