Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1157: Bằng ngươi cũng xứng được song tử phò tá?

Cập nhật lúc: 2025-12-05 23:36:13
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Trường Không bước xuống xe ngựa, tà áo gấm trắng như trăng non khẽ bay trong gió, ánh mặt trời còn ánh lên sắc bạc huyền ảo. Mái tóc đen buộc gọn bằng ngọc quan xanh biếc, tôn lên dung mạo tuyệt sắc. Dáng thẳng ngạo nghễ, như trích tiên giáng trần, nhiễm chút bụi trần.

Công t.ử thế vô song.

Trên đường phố, đường ngẩn ngơ ngắm , đụng khác cũng . Các cô nương đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn kìm mà táo bạo theo, ánh mắt rời.

Đối diện với những ánh mắt nóng bỏng đó, Ngọc Trường Không vẫn bình thản như . Chợt, dường như cảm nhận điều gì, ngẩng đầu về một hướng, bốn mắt giao với Ngọc Lệnh Lan.

Hắn khẽ gật đầu chào, theo Tề Khiên bước Cửu Huyền, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt .

Tiếng trầm trồ vang lên khắp phố, là vì cái kinh diễm thoáng qua vì tiếc nuối khi bóng dáng phong hoa tuyệt đại biến mất.

Đồng t.ử Triệu Vương co rút mạnh, tim đập thình thịch. Không là vì vẻ của Ngọc Trường Không đang cạnh Tề Khiên, Triệu Vương một linh cảm mãnh liệt: xuất hiện sẽ là mối đe dọa lớn nhất đối với .

“Hắn là ai?” Triệu Vương bỏ sót cái gật đầu của Ngọc Trường Không về phía bọn họ, và thái độ khác thường của Ngọc Lệnh Lan cũng khiến hoang mang.

Ngọc Lệnh Lan cánh cửa đỏ son của Cửu Huyền, : “Ngọc Trường Không, cũng là tộc trưởng Ngọc thị hiện tại, đường ca của .”

“Hả... Cái gì?” Triệu Vương trợn tròn mắt, kinh ngạc tột độ: “Hắn chính là Ngọc Trường Không?”

Hắn tuy từng gặp mặt Ngọc Trường Không, nhưng xem qua tranh vẽ. Ngọc Trường Không trong tranh cũng là tuyệt sắc công tử, nhưng thể so sánh với vẻ phiêu dật xuất trần hiện tại, cứ như thể chỉ cần thêm một đám mây chân là thể bay lên trời thành tiên .

Ngọc Trường Không hiện tại càng mị lực, càng khiến gặp một là nhớ mãi quên, và càng đáng sợ hơn.

Cảm giác hoảng hốt của Triệu Vương là thật. Ngọc Trường Không xuất hiện, liền cảm thấy uy h·iếp.

Triệu Vương hỏi dồn: “Tại ở Thịnh Kinh? Không đúng, cùng tên con hoang Tề Khiên ?”

Ngọc Lệnh Lan nheo mắt: “Vương gia, lời xin thu hồi.”

“Cái gì?”

“Ta từng cho rằng phận Tề Khiên đáng để tâm, nhưng sự xuất hiện của Ngọc Trường Không tát mặt .” Ngọc Lệnh Lan nhàn nhạt .

Thư Sách

Triệu Vương nhất thời hiểu, nhưng chợt nhớ đến quy tắc của tộc Ngọc thị: Ngọc thị tử, chỉ chọn minh quân mà phò tá.

Sắc mặt đại biến. Ý là Ngọc Trường Không chọn trúng Tề Khiên? Dựa cái gì?

Hắn đường đường là long t.ử danh chính ngôn thuận, mà cũng đổi cái của nhất công t.ử Ngọc thị. Còn tên con hoang danh chính ngôn thuận dựa cái gì?

Tề Khiên: Dựa mệnh , đầu dâng cơm tận miệng!

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Vương vặn vẹo vì tức giận.

Từ năm ngoái đến giờ, liên tục gặp xui xẻo. Tự dưng biển hiệu rơi trúng đầu liệt giường mấy tháng. Sau đó b·ị đ·ánh ngất, tỉnh dậy giường Tư Di quận chúa. Vốn tưởng mượn thế lực Tín Dương Vương cũng , ai ngờ lão già đó tạo phản.

Lão già tạo phản thì thôi , dính líu quan hệ với con gái lão, khiến phụ hoàng gai mắt. Hắn tốn bao nhiêu công sức, tiền bạc cứu tế, dâng đan phương quý giá, mới lấy chút thánh tâm. Kết quả giờ lòi một Ngọc Trường Không?

Ngọc Trường Không chọn ai chọn, chọn đúng tên con hoang ít khả năng nhất.

Triệu Vương cảm giác sắp nổ tung, cam tâm hỏi : “Có khi nào chúng hiểu lầm ? Ngươi chẳng bảo là tộc trưởng Ngọc thị ? Nếu Ngọc thị ngươi xuất thế, thì lẽ thêm khác chọn minh quân? Biết chỉ đến đây việc thôi?”

Ngọc Lệnh Lan rũ mắt, che giấu tia mỉa mai, đáp: “Ngọc thị hiện giờ còn là Ngọc thị ẩn thế ngày xưa nữa. Còn về Ngọc Trường Không, chuyện gì khiến đích đến Thịnh Kinh, cũng .”

“Điều tra! Nhất định điều tra!” Triệu Vương bực bội.

Ngọc Lệnh Lan tiếp: “Nếu luôn theo Thụy Vương, Thụy Vương chắc chắn là phò tá lên ngôi.”

Đồng t.ử Triệu Vương co rút, vẻ mặt ghen tị và cam lòng lộ rõ.

Ngọc Lệnh Lan thấy nhạt: “Vương gia cảm thấy cam lòng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1157-bang-nguoi-cung-xung-duoc-song-tu-pho-ta.html.]

Triệu Vương gượng: “Không , chỉ là thấy bất ngờ. Ta cứ tưởng Ngọc thị các ngươi mỗi đời chỉ chọn một để phò tá.”

“Ở , ở đó giang hồ, cạnh tranh, dù là hoàng tộc thế gia đại tộc. Mấy đời gần đây Ngọc thị t.ử xuất thế quả thực chỉ một . thuở sơ khai lập tộc, sự cạnh tranh giữa con cháu Ngọc thị thể gọi là 'lang tính' (tàn khốc như sói). Để đạt mục đích, chỉ cần tổn hại lợi ích tông tộc, đụng đến nhà vợ con, thì thể từ thủ đoạn, kể cả lấy mạng đối phương.”

Triệu Vương chút ngạc nhiên, nhưng thấy đáng sợ lắm. Chuyện tranh giành tài nguyên, thừa kế gia nghiệp đến vỡ đầu chảy m.á.u ở các gia tộc lớn là chuyện thường tình. Cũng giống như hoàng tộc bọn họ, vì cái ngai vàng chí cao vô thượng , gì đến tình nghĩa cha con ?

“Ngọc thị cũng vì cái danh tiếng phò tá đế vương hiền tài, lẽ chuyện một lòng trung thành với một ?”

Ngọc Lệnh Lan , ánh mắt như .

Bằng ngươi cũng xứng song t.ử (hai con ưu tú của Ngọc thị) phò tá?

Triệu Vương lập tức hiểu ý ánh mắt đó, mặt nóng ran, thẹn quá hóa giận nhưng dám phát tác, chỉ sầm mặt hỏi: “Y thấy khả năng Ngọc Trường Không giúp tên con hoang đó đoạt vị là bao nhiêu?”

“Tám chín phần mười.”

Triệu Vương nghẹn họng, hai tay nắm chặt thành quyền.

Tên mù Ngọc Trường Không mù mắt nên tâm cũng mù luôn ?

À đúng, cái giống mù.

“Mắt ?”

“Gặp cao nhân chữa khỏi .” Ngọc Lệnh Lan thản nhiên : “Dù chữa khỏi, với trí tuệ của cũng mưu sĩ tầm thường thể so bì. Giờ mắt sáng , thấy càng nhiều thứ hơn. Cho nên, Tề Khiên thể giữ .”

Triệu Vương thầm mắng tên cao nhân nào đó lo chuyện bao đồng, chữa mắt cho gì chứ?

“Hắn cũng thật may mắn.” Triệu Vương về hướng Cửu Huyền với vẻ mặt âm trầm: “, cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Vốn dĩ để Tề Khiên mắt, nhưng giờ Ngọc Trường Không hậu thuẫn, kẻ nhất định trừ khử!

Trong mắt Triệu Vương lóe lên tia âm hiểm, hít sâu một , hỏi: “Tiên sinh vẫn tuân theo tổ huấn cạnh tranh lang tính chứ?”

“Ngọc thị t.ử học bản lĩnh, tự nhiên là để thành tựu chính . Vương gia cần thăm dò, chọn Vương gia, tự nhiên sẽ dốc lòng phò tá.” Trừ khi ngươi lời còn tự tìm đường c·hết.

Triệu Vương thở phào nhẹ nhõm.

Ngọc Lệnh Lan tiếp: “Đại ca đến, về tình về lý cũng nên đến chào hỏi một tiếng. Vương gia, Bá Ẩn xin cáo lui.”

“Hay là, bổn vương cùng ngươi? Ta cũng từng chính thức gặp trưởng ngươi, nhất là khi đang là tộc trưởng Ngọc thị. Bá Ẩn giới thiệu cho bổn vương một chút nhé?”

Ngọc Lệnh Lan lẳng lặng . Đến khi Triệu Vương tưởng sẽ từ chối thì mới : “Vương gia , thì cùng .”

(Hết chương 1157)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...