Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1160: Ta hiện tại mạnh đến mức có thể đ·ánh c·hết ngươi thêm lần nữa

Cập nhật lúc: 2025-12-05 23:36:16
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nhã gian, Ngọc Trường Không nhắc nhở Tề Khiên: “Triệu Vương là kẻ lòng hẹp hòi, thù tất báo, dung khác. Tuy ngu xuẩn, nhưng Ngọc Bá Ẩn (Ngọc Lệnh Lan) ở bên cạnh mấy năm, chắc gầy dựng chút thế lực. Vẫn câu cũ, bên cạnh ngài thể thiếu bảo vệ, cũng đề phòng những âm mưu quỷ kế mà đây ngài coi thường. Tuyệt đối thể xem nhẹ bất kỳ chuyện nhỏ nào, chi tiết quyết định thành bại, con đê ngàn dặm sụp đổ cũng chỉ vì một tổ kiến nhỏ.”

Tề Khiên gật đầu: “Khiên hiểu. Vừa ánh mắt như ăn tươi nuốt sống . Được 'coi trọng' như , thật nên là vinh hạnh xui xẻo nữa.”

Ngọc Trường Không nhạt: “Nếu bọn họ rõ thế lực lưng ngài, e là sẽ cùng hợp lực tấn công ngài đấy.”

Các đại lão tiếng trong triều đều lên thuyền của , ghen tị mới lạ. Ngay cả thánh thượng , e rằng cũng kiêng dè.

“Họ Ngọc đúng đấy, ngươi đúng là đồ thiếu đòn. ngàn vạn khiêm tốn, đừng phô trương quá, kẻo bẻ gãy cánh.” Phong Tu thình lình xuất hiện mặt họ.

Mọi mừng rỡ, theo bản năng lưng , nhưng thấy cần gặp, khỏi thất vọng.

“Đừng nữa, nàng ở đây.” Phong Tu lười biếng liếc bọn họ: “Tiểu Tây xuất thế, các ngươi là phàm nhân, nên dính dáng quá nhiều đến nàng.”

Tần Minh Ngạn : “Tỷ là trưởng tỷ của .”

“Từ lúc nàng vớt các ngươi từ Tây Bắc về, nợ nần coi như trả xong. Nàng vạch rõ ranh giới với Tần gia, các ngươi cũng đừng dây dưa nữa, chỉ tổ vướng chân nàng.” Phong Tu dựa khung cửa, tà mị liếc : “Việc duy nhất Tần gia thể cho nàng, là lập bài vị Trường Sinh, thờ phụng nàng như một tín ngưỡng.”

Sắc mặt Tần Minh Ngạn biến đổi, hốc mắt đỏ hoe.

Ngọc Trường Không hỏi: “Nàng cần chúng giúp gì ?”

“Các ngươi giúp . À , việc các ngươi thể định thiên hạ , đừng để nó loạn.” Phong Tu Ngọc Trường Không và Tề Khiên, : “Ngươi, từ nay về cẩn thận. Phúc họa tương y, dâng cơm tận miệng thì cũng sẽ tai họa kèm. Lòng đáng sợ, vì mục đích từ thủ đoạn. Ta thấy ấn đường ngươi đen sạm, gần đây ắt họa huyết quang. Còn nữa, cung phu thê mờ ám, chú ý trong nhà một chút.”

Sắc mặt Tề Khiên biến đổi.

Ngọc Trường Không xong, nhắm mắt tụ khí đan điền, dẫn lên mắt, về phía Tề Khiên. Hắn thấy Tề Khiên luồng khí màu vàng hồng pha lẫn xám xịt. Đây chính là âm hối chi khí mà Tần Lưu Tây từng ?

“Đừng dùng mắt quá nhiều để những thứ nên .” Phong Tu liếc Ngọc Trường Không cảnh cáo: “Trừ phi ngươi mù hẳn. Mù nữa thì đến Tiểu Tây cũng bó tay, vì đây là trộm thiên mệnh.”

Ngọc Trường Không mím môi, nhắm mắt , dám nữa. Hồi lâu , mới mở mắt, hỏi: “Họa huyết quang c·hết ? Có thể tránh ?”

“Nhân gian câu 'nhất tướng công thành vạn cốt khô', huống chi là con đường lên ngai vàng, tất nhiên trải bằng m.á.u tươi. T·hương v·ong khó tránh, quan trọng là ai c·hết thôi.” Phong Tu khoanh tay : “Tránh thì tránh , nhưng đây việc xuất thế nên nhúng tay . Con đường các ngươi tự . Người xuất thế giúp đỡ lẩn tránh, chẳng là đoạt khí vận của khác để bù đắp cho vận rủi ? Lợi dụng thuật là thứ nên đưa bàn cờ chính trị.”

Ngọc Trường Không kiên quyết: “Trừ sinh t.ử chuyện gì lớn, chỉ cần sống là .”

Nói , Tề Khiên.

Tề Khiên: “...”

Phong Tu liếc Tề Khiên: “Con đường đế vương định là đẫm máu. Nếu ngươi thấy mệt, sợ, thì sớm rời thuyền , đừng uổng phí tâm sức trù tính của nàng.”

“Ta sợ.” Tề Khiên lập tức : “Ta con đường đầy chông gai, nhưng bước lên thì sẽ đến cùng, c·hết cũng sợ.”

“Vậy nếu c·hết là nhà ngươi thì ? Ví dụ như vợ con ngươi.”

Tề Khiên mím môi: “Nếu là như , đó là mệnh. Đã hưởng vinh hoa thì chịu tổn hại. Ta chọn con đường , cũng lường những mất mát thể xảy . Ngươi cần thử .”

Phong Tu : “Nàng trải đường đế vương cho ngươi, quá nhiều . Không thể nào cứ hộ giá hộ tống mãi . Gánh hát giao cho các ngươi, diễn thành vở tuồng gì là do bản lĩnh của các ngươi.”

Tề Khiên chút hổ thẹn, ánh mắt kiên định: “Ngươi yên tâm.”

Phong Tu phất tay: “Không việc gì thì về , việc gì cũng đừng đến Cửu Huyền nữa.”

Ngọc Trường Không dậy, hỏi: “Tiểu Tây nàng khỏe ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1160-ta-hien-tai-manh-den-muc-co-the-danh-chet-nguoi-them-lan-nua.html.]

Tần Minh Ngạn thất thần cũng Phong Tu mong chờ.

“Có ở đây, tự nhiên sẽ . Ngươi cần bận tâm. Có tâm tư đó chi bằng nghĩ cách sớm đưa lên ngôi vị hoàng đế .”

Ngọc Trường Không hiếm khi chặn họng, ngẩng đầu Phong Tu.

Hai đại mỹ nam bốn mắt , tia lửa điện tóe , giằng co gay gắt.

Hồi lâu , Ngọc Trường Không thu hồi tầm mắt, gật đầu nhàn nhạt với Phong Tu khỏi nhã gian.

Tề Khiên hành lễ với Phong Tu: “Nếu thể, xin chuyển lời giúp : Tất phụ sự kỳ vọng của nàng.”

Tần Minh Ngạn lưu luyến rời, mãi đến khi b·ị Ngọc Trường Không gọi mới chịu .

Phong Tu tặc lưỡi. Người nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt cũng giỏi thật đấy.

Dãy núi Côn Luân.

Tần Lưu Tây mở mắt thì thấy một khuôn mặt quỷ dán sát mặt . Nàng chút do dự đ.ấ.m một cú thật mạnh. Ở cái thứ !

Phí Sài rú lên một tiếng quỷ , linh hồn đau nhói, suýt tan biến.

Tần Lưu Tây bàn tay , chút kinh ngạc. Trong đầu nàng xuất hiện nhiều thuật pháp, bùa chú và ý niệm từng thấy, đang chờ nàng lĩnh hội thấu đáo.

Nàng lên ba bức tượng đất đỉnh đầu, cung kính quỳ xuống hành đại lễ, lấy hương thần thắp.

Phí Sài bay tới, yếu ớt hỏi: “Ngươi thật sự nhận truyền thừa ?”

“Ta hiện tại mạnh đến mức thể đ·ánh c·hết ngươi thêm nữa đấy, tin ?” Tần Lưu Tây liếc .

Phí Sài thét lên t.h.ả.m thiết: “Mọi đều là t.ử Thanh Bình Tông, truyền thừa cho ? Nếu , Thanh Bình Tông đến nỗi sa sút thế .”

“Thanh Bình Tông mệnh của nó.” Tần Lưu Tây đốt cho một nén hương: “Nơi còn chuyện của ngươi nữa. Ngươi về địa phủ , đầu t.h.a.i thì đầu thai, thì tiếp tục âm binh. Quay về sẽ đốt đồ cho ngươi.”

“Ta đầu thai! Ta xem ngươi nhận truyền thừa sẽ nên trò trống gì. Nếu ngươi chấn hưng Thanh Bình Tông, thì lão tổ tông đúng là mù...” Phí Sài một nửa, cảm thấy đe dọa, vội đổi giọng: “Ta sẽ mặt lão tổ tông ngày nào cũng đến mắng ngươi!”

Nói xong, ôm nén hương biến mất tăm.

Thư Sách

Tần Lưu Tây thấy Đằng Chiêu và Tiểu Nhân Sâm Tinh đều vận riêng, đang trong quá trình lĩnh ngộ, nên quấy rầy. Nàng đến tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn ở giữa, với cái lỗ tượng: “Ra đây .”

(Hết chương 1160)

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...