Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1162: Nhặt được thần binh không có kiếm hồn

Cập nhật lúc: 2025-12-05 23:36:18
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Lưu Tây kích động.

Đây là Hoàng Kim Chuột, bậc thầy cất giấu bảo vật. Nếu lấy hết kho báu của nó thì phát tài to. Đương nhiên, nàng cũng lấy , hứa ban cho nó tạo hóa thì nhất định sẽ .

ai thể giải thích cho nàng , tại giấu bảo vật giấu hố phân? Nhìn đống phân khổng lồ , chắc là con quái thú nào đó "xả" đây mà.

Sắc mặt Tần Lưu Tây xanh mét, Hoàng Kim Chuột đầy ai oán: “Làm chuột cũng ở sạch sẽ chứ. Giấu bảo bối thì , nhưng chọn cái chỗ ?”

Hoàng Kim Chuột vỗ n.g.ự.c chi chi đầy tự hào: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an nhất. Ai mà ngờ chỗ dơ bẩn thế là kho báu của nó chứ?

Nó nhảy xuống hố phân, bắt đầu dùng móng vuốt đào bới điên cuồng, đất đá (và thứ gì đó) bay tứ tung.

Tần Lưu Tây lặng lẽ lùi hai bước: “...”

Không nỡ thẳng!

Hoàng Kim Chuột đào nhanh, chẳng mấy chốc tạo một cái hang chui. Nó kêu chi chi hai tiếng với Tần Lưu Tây, hiệu cho nàng chui .

Hô hấp Tần Lưu Tây cứng , nuốt nước bọt cái ực.

Nàng : Ngươi thể mang đồ đây ? lỡ bên trong còn giấu bảo bối khác thì ?

Vì bảo bối, nàng thể khom lưng!

Tần Lưu Tây với vẻ mặt khó tả chui cái hang đó. Hóa bên trong còn ẩn chứa một cửa động khác. Nàng bắt đầu thấy kích động.

Theo Hoàng Kim Chuột chui qua cửa động, bên trong là một thế giới khác biệt. Đó là một hang động đá vôi ngầm nhỏ, với những thạch nhũ hình thù kỳ quái, nước nhỏ tong tong tạo nên những cột đá đồ sộ hơn.

Tần Lưu Tây liếc qua, cảm nhận một luồng sát khí cường đại. Nàng kìm bước tới.

Hoàng Kim Chuột ngạc nhiên, nhưng cũng vèo một cái chạy , leo lên một tảng đá lớn, chỉ một khối thạch nhũ hình ruột cá, kêu chi chi.

“Ngươi giấu nó ở đây?” Tần Lưu Tây khối thạch nhũ, bước gần. Sát khí tỏa từ đây, thật cổ quái.

kỹ thì đây rõ ràng là thạch nhũ tự nhiên, nước vẫn đang nhỏ xuống. Bảo bối chui trong đó ?

Tần Lưu Tây hỏi: “Ngươi bỏ kiểu gì?”

Hoàng Kim Chuột đắc ý chi một tiếng, nhảy tới ôm chặt lấy khối thạch nhũ, há cái miệng nhỏ xíu gặm rào rạo.

Nó thế mà gặm đá!

Tần Lưu Tây trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi đói đến mức cái gì cũng ăn !”

Hoàng Kim Chuột đầu lườm nàng: Đừng chọc , răng sắc lắm đấy, c.ắ.n c·hết như chơi!

Nó gặm đá cực nhanh, chẳng mấy chốc khoét một cái lỗ thạch nhũ. Sát khí bùng nổ, Tần Lưu Tây cũng thấy bảo vật khảm bên trong. Tim nàng đập thình thịch như trống trận.

là "đạp mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt chẳng tốn công"!

Đây là một thanh thần binh.

Nàng bước tới, vỗ mạnh khối thạch nhũ. Đá vụn b.ắ.n , thần binh rơi tay nàng.

Đó là một thanh bảo kiếm màu vàng hồng, kiếm mỏng manh sắc bén vân rồng, chuôi kiếm khắc đầy phù văn phức tạp. Sức mạnh vô tận ẩn chứa trong kiếm, sát khí cuồn cuộn như những lưỡi kiếm vô hình cứa da thịt, khiến m.á.u rỉ .

Tần Lưu Tây vội vàng dán một lá bùa hộ mệnh lên , nhưng bùa nhanh chóng sát khí thiêu rụi. Nàng suy nghĩ một chút, bắt quyết, đạo ý từ bùng phát, chống sát khí.

Nàng lật xem thanh bảo kiếm, kỹ phù văn chuôi, thấy khắc tên: Xương Giáp.

Xương Giáp? Chẳng là đạo hiệu của trưởng lão Luyện Khí Phong thời Thanh Bình Tông mới lập ? Nghe Phí Sài kể ông luyện khí như si, vì rèn thần binh vô song như Hiên Viên Kiếm, tiếc lấy hiến tế, hóa thành kiếm hồn, cuối cùng luyện thần kiếm Kim Giáp trảm yêu trừ ma.

Truyền thuyết kể rằng khi Kim Giáp Kiếm xuất thế dẫn đến chín đạo thiên lôi rèn luyện, đó uống m.á.u vạn , c.h.é.m ngàn vạn ác hồn, khiến kiếm nhuốm màu vàng hồng, sát khí kinh , sức mạnh vô song. Chỉ là Thanh Bình Tông suy tàn, thần binh lợi khí cũng bặt vô âm tín.

Không ngờ nó hố phân... nhầm, trong hang động đá vôi ngầm , còn phong ấn trong thạch nhũ.

mà, gì đó đúng!

Tần Lưu Tây nắm thanh thần binh, cẩn thận cảm nhận. Kiếm hồn ?

Nàng ngẩn .

Nhìn , còn dùng thuật chú dò xét. Không ! Kiếm hồn chạy mất !

Thần binh mà kiếm hồn thì còn gọi là thần binh ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1162-nhat-duoc-than-binh-khong-co-kiem-hon.html.]

“Kiếm hồn của thần binh ?” Tần Lưu Tây trừng mắt Hoàng Kim Chuột: “Chẳng Xương Giáp lấy hiến tế, trở thành kiếm hồn ? Sao ?”

Hoàng Kim Chuột kêu chi chi, nó gì. Lúc nó nhặt thanh kiếm thì nó thế . Kéo về hang giấu vẫn thấy an , nên nó mới khoét lỗ thạch nhũ nhét , để nước nhỏ giọt bồi đắp phong kín, ai mà tìm chứ.

Nó là con chuột thông minh nhưng nó kiêu ngạo nhé.

Tần Lưu Tây suýt thổ huyết. Không kiếm hồn, nàng tìm kiếm hồn mới mà dung nhập bây giờ?

Thiên Đạo cẩu trệ , ngươi chơi đấy !

Biết rõ cần, cứ đưa cái đồ thiếu hụt, ép tạo phản !

Hoàng Kim Chuột thấy sắc mặt Tần Lưu Tây đổi, trở nên hung dữ, khỏi run rẩy. Hình tượng tiểu tiên nữ vô hại đáng tin cậy lúc ?

Tần Lưu Tây quanh hang động một vòng: “Kiếm hồn đang trốn ở đó ? Ngươi tìm cho .”

Thư Sách

Nàng dùng đạo ý phong tỏa sát khí của thần binh, bắt đầu lùng sục khắp hang động tìm kiếm hồn.

mà, , đến cái bóng ma cũng thấy.

Tần Lưu Tây cầm thanh thần binh, bực bội vô cùng. Cái gọi là gì? Cho nàng cái ổ khóa xịn nhưng cho chìa khóa ?

Nàng hít sâu vài , niệm Thanh Tâm Chú. Không vội, kiếm hồn thì bổ sung là .

Tần Lưu Tây Hoàng Kim Chuột: “Được , giao hết bảo bối của ngươi đây, chúng .”

Hoàng Kim Chuột: “?”

Ý gì? Ngươi cái là cái ? Còn cái khác nữa ?

Chi chi chi chi chi!

Hoàng Kim Chuột cuống lên nhe răng. Hàm răng sắc nhọn lóe hàn quang, hổ danh là răng gặm đá, sắc thật.

Tần Lưu Tây ân cần khuyên bảo: “Ngươi theo mới tạo hóa. nhà ở đây, nếu ngươi theo rời Côn Luân. Ngươi , khác đào rỗng kho báu của ngươi thì ?”

Hoàng Kim Chuột: Ngươi còn dám , chính ngươi đang đào hang ổ của đấy!

“Ta thế là vì cho ngươi thôi. Thực ngươi giữ mấy thứ cũng vô dụng đúng ? Sinh mang đến, t.ử mang . Ngươi là chuột, cần mấy thứ đó gì? Chi bằng một con chuột , bố thí cho ?”

Hoàng Kim Chuột: Sống mấy trăm năm, từng thấy ai cướp bóc mà chuyện thanh tao thoát tục như !

Con quả nhiên vô sỉ!

Tiểu Nhân Sâm Tinh chui từ lúc nào, vẻ mặt đau khổ phẫn nộ của Hoàng Kim Chuột mà ha hả. Cuối cùng cũng kẻ vết xe đổ của củ nhân sâm ngàn năm năm xưa!

Nhớ năm đó...

Thôi, quá khứ đau thương nhắc tới cũng , chỉ trách lúc đó sâm quá ngây thơ.

Oanh.

Tần Lưu Tây thấy tiếng động truyền đến từ mặt đất, sắc mặt đổi. Nàng với Tiểu Nhân Sâm Tinh: “Ngươi dẫn Hoàng Kim Chuột, đào hết của cải của nó mang ngoài.”

Nói xong, nàng biến mất khỏi hang động.

(Hết chương 1162)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...