Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1173: Đế tinh u ám, điềm báo loạn lạc
Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:38:43
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc xong, việc khác tới. Tần Lưu Tây vốn định triệu hồi Quỷ Vương, giao phó việc tìm kiếm thú đá cho xong chuyện, nào ngờ tin dữ từ Phương Đông Quỷ Vương: hai vị Quỷ Vương trấn giữ Tây, Nam rơi tay Hủy La.
Hiện giờ Tây Bắc sắp nổ đại chiến, ở đó xuất hiện một tòa Quỷ Tháp chuyên câu hồn quấy phá, đợt e rằng sẽ ít bỏ mạng.
Tần Lưu Tây lập tức thi thuật, hóa phép một con hạc giấy bay kinh thành truyền tin. Bản nàng về quan, nuốt vội một nắm Dưỡng Huyết Đan, cầm theo ít giấy vàng vội vã rời cùng Quỷ Vương Phương Đông , bỏ lưng những ánh mắt đầy oán trách của trong quan vì sự vắng mặt liên tục của nàng.
Thời gian thấm thoắt trôi, sắp bước sang tháng Mười Một. Năm nay thiên tai liên miên, thời tiết dị thường đến mức trái khoáy.
Chưa bàn đến phía Nam, đúng tiết thu hoạch vàng tháng Mười thì mưa tầm tã, thậm chí Lĩnh Nam còn xảy lũ quét. Người ngoài nguyên do, chỉ đành cho là thời tiết đổi. Cũng chính vì thế, phía Bắc dường như đông từ sớm. Người dân Thịnh Kinh mặc áo khoác mỏng, sáng sớm và chiều tối càng khoác thêm áo bông chống lạnh.
Bách tính thường dân lo âu nơm nớp. Sau trận tuyết tai năm ngoái, cuộc sống vốn chẳng dễ dàng, năm nay trời trở lạnh sớm thế , liệu khi nào xảy một trận tuyết tai còn kinh khủng hơn năm ngoái?
Vì nỗi lo , chẳng ai dám lãng phí lương thực. Có lo xa tích trữ chút ít, phát hiện giá lương thực trong thành tăng đến mức chóng mặt. Năm nay thiên tai quá nhiều, hạn hán ngập úng, kể dịch bệnh phát sinh do xử lý hậu quả thiên tai , khiến lượng ăn mày và lưu dân đổ về Thịnh Kinh nhiều hơn hẳn năm.
Đủ nguyên nhân khiến sản lượng lương thực giảm mạnh, giá cả tự nhiên leo thang. Ngoài gạo, giá vải vóc, muối, dầu cũng đều tăng vùn vụt.
Dân chúng dù ít học cũng năm nay sẽ là một năm khó sống. Thấy trời lạnh sớm, ai nấy đều dồn hết sức lực để trữ lương và đồ chống rét.
Tầng lớp đáy cùng xã hội lo lắng như , thì các quan viên triều đình càng đau đầu hơn. Lục bộ, chẳng cần bàn ai t.h.ả.m nhất, vì tất cả đều thê t.h.ả.m như .
Năm nay, do thiên tai và dịch bệnh, thu hoạch giảm, vật giá cao, thuế má thu về tự nhiên bằng . Trong khi đó, các khoản chi ngừng phát sinh: nào là cứu tế, nào là Công Bộ xin tiền trị thủy, Binh Bộ đòi quân lương quân nhu.
Có thể , Hộ Bộ - nơi quản lý quốc khố - là khổ nhất. Các vị đại nhân ở đây tóc rụng ngày càng nhiều, quầng thâm mắt ngày càng đậm, tất cả đều vì sầu lo chuyện tiền bạc. Không tiền lương thực, lòng hoang mang tột độ.
Binh Bộ cũng "đầu trọc" kém. Các nơi đều đòi phát quân lương và quân nhu, nhưng quốc khố trống rỗng. Mắt thấy sắp đông, Khâm Thiên Giám dự báo năm nay sẽ là một mùa đông khắc nghiệt, các chiến sĩ trấn thủ biên cương thể áo ấm và lương thực.
Nếu tiền phát quân lương, chẳng khác nào bức binh biến, tội ai gánh nổi?
Binh Bộ ngày nào cũng qua Hộ Bộ "đấu võ mồm", còn xúi tổ chức mấy cái hội đấu giá từ thiện để quyên tiền. chiêu bài một hai còn mới mẻ, nhiều quá thì ai cũng hiểu là triều đình đang "đói", móc túi . Trong thời buổi gian nan , chẳng ai dám kẻ vung tiền qua cửa sổ cả!
Hình Bộ cũng đau đầu kém. Cái gọi là "quốc phú dân cường, quốc thái dân an", dân nhà ở, cơm ăn áo mặc thì mới an cư lạc nghiệp, ai trộm cướp? thiên tai dồn ép, ít lưu dân bức thành giặc cỏ, thậm chí những kẻ bạo dân gây án tàn nhẫn, khiến đại lao của Hình Bộ sắp chứa hết tội phạm.
Công Bộ cũng nỗi khổ riêng, trị thủy, thủy lợi đều cần bạc, bạc thì cái gì cũng xây nổi.
Lại Bộ thì bận rộn xử lý tham quan, bắt những kẻ điển hình gương, còn lo việc khảo hạch điều nhiệm quan .
Lễ Bộ lẽ là nơi nhàn rỗi nhất, vì năm nay Thái hậu qua đời, Thái t.ử phế, Thánh nhân tổ chức vạn thọ quốc yến, hậu cung phi tần cũng dám lễ thiên thu, ngay cả việc hiến tế cũng giản lược hết mức.
Thế nhưng, ai thể giải thích cho họ , tại Thánh nhân bỗng dưng nổi hứng Tế Thiên? Tế Thiên bộ cần tiền ? Vào lúc dầu sôi lửa bỏng , trận trượng càng lớn thì càng hao tài tốn của. Tế Thiên là chuyện liên quan đến thương sinh xã tắc, ai dám mở miệng can ngăn là ?
Vì thế, mỗi ngày triều đình đều ồn ào như cái chợ vỡ. Các tấu chương thảo luận chủ đề gì nữa, cuối cùng cũng về một chữ: Tiền. Vì thứ "vật ngoại " c.h.ế.t tiệt , những quan viên ngày thường văn nhã, mở miệng là "chi, hồ, giả, dã", coi tiền tài như cặn bã, giờ chỉ thiếu nước xắn tay áo lên túm tóc đ.á.n.h .
Mắt thấy mùa đông sắp đến, vật giá bên ngoài tăng vọt, thêm dự báo mùa đông khắc nghiệt. Lúc nếu bồi thêm một trận tuyết tai lớn, hoặc giả xảy chiến sự, thì chỉ còn nước thắt lưng buộc bụng chờ c.h.ế.t.
xưa câu: "Sợ cái gì thì cái đó tới".
Lận tướng bất ngờ tâu lên giữa triều rằng biên cảnh Tây Bắc thường xuyên xảy xung đột nhỏ, các bộ tộc phiên bang dị tộc liên tục thăm dò, khả năng sẽ xâm nhập quan ải để cướp lương thực vật tư qua mùa đông. Bởi lẽ tai họa chỉ xảy ở Trung Nguyên, mà thảo nguyên cũng hạn hán cỏ c.h.ế.t khô, nạn chuột bọ phá hoại nghiêm trọng khiến việc chăn nuôi gặp khó khăn. Không cái ăn, chúng chỉ thể tràn quan nội để cướp bóc.
Vừa sắp giặc, tất cả đều tê dại. Thiếu tiền thiếu vật tư, đ.á.n.h đ.ấ.m kiểu gì?
Lận tướng cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Trời mới khi thấy một con hạc giấy tiếng bay đến mặt, khiếp sợ đến mức nào, suýt chút nữa thì dọa cho héo hon. điều đáng sợ hơn cả chính là tin tức mà hạc giấy truyền :
Tây Bắc đại chiến sắp nổ .
Quốc khố trống rỗng mà gặp chiến sự, đây quả thực là một đại tai nạn. Thực cần Tần Lưu Tây , Lận tướng cũng cảm giác quốc gia sắp loạn. Vận mệnh quốc gia một năm nay ngày càng sa sút, tai họa liên miên, quốc khố dù đầy ắp cũng chịu nổi sự tiêu hao , huống chi nó vốn chẳng đầy.
Thế cục gian nan, ngoại địch thừa cơ mà nhập là chuyện dễ hiểu. Dù là vì thiên tai sớm dã tâm, đây đều là cơ hội cực cho chúng.
Lận tướng cư địa vị cao, sớm tai họa ngầm , chỉ là ngờ nó đến nhanh như .
Ngay khi Lận tướng cảnh báo về nguy cơ chiến sự Tây Bắc, ngày hôm , tin khẩn tám trăm dặm truyền về triều: Dương Quan dị tộc đ.á.n.h úp, chiếm mất một thành trì, quân t.ử thương năm ngàn . Đáng hận là khi dị tộc tấn công thành, tướng thủ thành Lưu An còn đang mải mê uống rượu với thuộc hạ ở thanh lâu khi màn đêm buông xuống, lỡ mất quân cơ dẫn đến thành trì thất thủ.
Cả triều đình ồ lên phẫn nộ.
Lưu An là biểu của Triệu Vương, trưởng t.ử của Lưu Phủ thừa đương triều, cũng chính là cháu ngoại của Thục phi.
Triệu Vương tái mặt ngay tại chỗ, lập tức quỳ xuống nhận tội. Vì đam mê nữ sắc hưởng lạc mà để mất thành, tội quá lớn. Hắn vất vả lắm mới an bài tên quân đội Tây Bắc, kịp dùng tới thì liên lụy. là đồ ngu xuẩn!
Quyền lão tướng quân tức giận đến xanh mặt. Ông trấn thủ Tây Bắc bao năm từng để mất thành, nay vì để Thánh nhân yên tâm mới về kinh dưỡng già, mà đầy hai năm mất một tòa thành trấn. Ông sớm đám công t.ử bột chân yếu tay mềm chỉ dùng sức đàn bà, chiến trường thì vô dụng, chỉ giỏi tranh công lộng quyền.
Phi!
Đôi mắt ưng của Quyền lão tướng quân sắc bén quét qua Triệu Vương một cái, ông tự xin Thánh nhân xuất chiến, thề sẽ đ.á.n.h cho lũ phiên quỷ Đột Quyết chạy về nhà bà ngoại, đoạt lãnh thổ Đại Phong, quyết để mất một tấc đất nào.
Ánh mắt Thánh nhân chằm chằm Triệu Vương lạnh như băng. Ngài đang định Tế Thiên, giờ nhận tin báo Tây Bắc chiến sự, còn mất một thành trì. Nếu phái binh đoạt , chẳng thiên hạ sẽ ngài là kẻ hèn nhát ?
đ.á.n.h giặc thì "binh hành, lương thảo động". Năm nay thiên tai liên miên, mùa màng thất bát, còn đ.á.n.h giặc, lấy bạc? Ngài tổ chức Tế Thiên cần một khoản tiền lớn, chỗ nào cũng cần tiền, ai chi?
Kẻ mất thành là biểu của Triệu Vương. Dù tên Lưu An đó c.h.é.m c.h.ế.t tại trận, ngài cũng ngũ mã phanh thây . Giờ c.h.ế.t, , tịch biên gia sản để sung quốc khố.
Thánh nhân tiên mắng Triệu Vương một trận tơi bời khói lửa, đó hạ chỉ: Lưu An chủ tướng mà thất trách, hoang dâm nữ sắc dẫn đến mất thành, tướng sĩ c.h.ế.t thảm, phán quất xác. Lưu Phủ thừa dạy con nghiêm, trong thời gian tại chức lợi dụng chức quyền tham ô, cách chức, phạt trượng ba mươi, nam đinh Lưu gia bộ lưu đày ba ngàn dặm, nữ quyến sung quan kỹ, gia sản tịch biên sung công quỹ để bồi thường cho tướng sĩ trận vong.
Triệu Vương sắc mặt trắng bệch. Tịch biên, lưu đày đành, đằng nữ quyến còn sung quan kỹ, trong đó cả dì của . Phụ hoàng là chừa chút thể diện nào cho , cũng nể mặt mẫu tộc Định Tây Hầu phủ.
Chưa hết, Thánh nhân còn bắt đích dẫn đội lục soát Lưu gia, bồi thêm một câu: "Nghe thương nhân vì nịnh bợ Lưu phu nhân mà dâng lên vàng bạc năm mươi vạn lượng, trẫm thấy bộ tiền hối lộ đó, thiếu một xu."
Triệu Vương run lên bần bật. Lưu gia nhiều bạc thế , trong lòng rõ nhất. Phụ hoàng "", thì bắt buộc "". Nếu đủ, ai bù ? Tất nhiên là kẻ khâm điểm gánh "trọng trách" là .
Ai bảo quốc khố đang trống rỗng, Phụ hoàng đang lo tiền, mà mẫu tộc thông gia của đ.â.m đầu họng s.ú.n.g đúng lúc . Không vặt lông thì vặt ai?
Tiền bạc là chuyện nhỏ, nhưng chọc Phụ hoàng chán ghét thì cái đại vị , còn cửa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1173-de-tinh-u-am-diem-bao-loan-lac.html.]
Hộ Bộ đến hai chữ "xét nhà", Tiền Thượng thư lập tức hiệu cho thủ hạ. Thôi Thế Học dậy, tiên bày tỏ sự phẫn nộ tột cùng đối với hành vi của Lưu An, đó xin nguyện theo Triệu Vương đến Lưu gia xét nhà, đảm bảo "một đồng cũng sót" khi đưa về quốc khố.
G.i.ế.c tru tâm!
Triệu Vương oán hận trừng mắt họ Thôi. Tên rõ ràng sợ lén nương tay với nhà họ Lưu hoặc giấu giếm tài vật.
Thôi Thế Học "mắt mũi, mũi tim", coi như thấy ánh mắt đó. Đùa , năm mươi vạn lượng đấy! Không lọt ngoài đồng nào mới là , nhất là khi sắp đ.á.n.h giặc. Không kiếm thêm chút bạc sung công quỹ thì bọn họ sẽ trọc đầu mất. Hắn chỉ hận Thánh nhân xử thêm vài tên tham quan nữa, xét nhà thêm vài hộ nữa. Việc thạo lắm!
Triệu Vương định cần phiền Hộ Bộ, chắc chắn sẽ giám sát , cũng tỏ rõ lập trường cùng phe với tội nhân quốc gia. Thánh nhân chuẩn tấu.
So với cái Lưu gia cỏn con, Ngài coi trọng tiền bạc hơn. Ai lão Nhị thương hại nhà họ Lưu mà mắt nhắm mắt mở chừa chút gì ? Có Thôi Thế Học giám sát là chuẩn nhất.
Về phần thành trì mất, Thánh nhân hạ chỉ điểm Quyền Cảnh chủ tướng, xuất binh Dương Quan đoạt thành trì.
Quyền lão tướng quân sắc mặt khó coi. Điểm cháu trai ông đ.á.n.h giặc vấn đề gì, nhưng quân nhu lương thảo ? Ít nhất cũng chi một ít chứ. Không mấy thứ đó thì đ.á.n.h đ.ấ.m kiểu gì? Nhất là trời lạnh thế , binh lính ăn đủ no, tay chân rụng rời, chạy còn nổi thì đ.á.n.h cái rắm!
Lận tướng lơ đãng liếc Tề Khiên, đó đề cập đến vấn đề lương thảo quân nhu. Đặc biệt là thua một trận, mất một thành, vực dậy sĩ khí thì để binh sĩ thấy triều đình từ bỏ Tây Bắc. Do đó, lương thảo tiếp tế cần đưa đến Tây Bắc ngay để định quân tâm.
Tề Khiên bước khỏi hàng, chắp tay : "Hoàng thượng, vi thần nguyện áp tải lương thảo truy tây hành ( về phía Tây), trợ giúp nhi lang Đại Phong đoạt lãnh thổ, nguyện vì Hoàng thượng khai cương thác thổ, hộ vệ non sông."
Da mặt Triệu Vương giật giật mấy cái. Khá lắm, tên con hoang c.h.ế.t tiệt cứ hễ cơ hội là nhảy . Dám lòng lang thú ? Ai tin?
Thánh nhân gương mặt Tề Khiên, lờ mờ tìm thấy bóng dáng quen thuộc của chính qua ngũ quan . Lúc vẻ mặt chính khí cương nghị, lão Nhị đang quỳ đất nghiến răng, cùng lão Tam như mất hồn ngoài , đầu óc Ngài ong ong loạn nhịp.
Ngài nhớ đến việc Như phi gần đây đề nghị nhận đứa trẻ con thừa tự danh nghĩa nàng, nhưng Ngài gạt .
Đứa trẻ , cũng là con của Ngài.
Thánh nhân đang nghĩ gì, cuối cùng gật đầu chuẩn tấu, lệnh cho Hộ Bộ lực phối hợp. Sau đó Ngài sai Lễ Bộ chuẩn việc Tế Thiên, xem là quyết tâm chuyến .
Tiền Thượng thư thầm nghĩ: Hay là chúng xét nhà thêm vài hộ nữa , năm mươi vạn lượng thực sự đủ !
Tan triều, Triệu Vương đến bên cạnh Tề Khiên, lạnh : "Ngươi đúng là một chút cơ hội cũng bỏ lỡ."
Tề Khiên nhàn nhạt đáp: "Nhị ca khi xét nhà nhớ ngàn vạn đừng nương tay, bằng Thánh nhân sẽ bắt bù càng nhiều đấy. Dù Lưu An cũng mất một tòa thành, và cái giá là sinh mạng của năm ngàn tướng sĩ."
"Ngươi!" Triệu Vương tức đến dậm chân.
Tề Khiên chắp tay, định rời thì Đại tổng quản bên cạnh Thánh nhân gọi , Thánh nhân cho mời.
Triệu Vương Tề Khiên về hướng Trung Cần điện, mặt đen như đáy nồi. Đã thế tên Thôi Thế Học âm hồn bất tán tiến đến, thúc giục xét nhà ngay.
Mẹ kiếp, một lũ khốn nạn!
Cách đó xa, Lục Tầm - biểu của Tề Tam (Thành Vương) - huých nhẹ , : "Tầm ca, thấy Lão Nhị và Hạo Nhiên là lạ ? Hai càng ngày càng đối phó ."
Ánh mắt Lục Tầm khẽ lóe lên, : "Thực một Vương gia phú quý nhàn rỗi cũng , tranh giành cái vị trí , sống lâu trăm tuổi." Đỡ tốn não.
Thái t.ử biếm, trong các hoàng t.ử của Thánh nhân, chỉ còn Lão Nhị và Lão Tam là trưởng thành, còn hoặc c.h.ế.t, hoặc mới vài tuổi đầu, gánh vác nổi trọng trách.
thực tế , vẫn còn một trưởng thành, càng lớn càng giống Thánh nhân, vị trong cung còn nhận con thừa tự.
A, nhận con thừa tự, chẳng là danh chính ngôn thuận ?
Thành Vương : "Tầm ca, cảm thấy đang coi thường , nghĩ bất tài vô dụng ?"
"Không !"
Thành Vương định gì đó thì Lục Tầm tiếp lời: "Là do cái mệnh như ."
Những và việc tra đều đang tụ về phía Tề Khiên, đúng là cái kiểu trời dâng cơm tận miệng.
Thành Vương phục. Hắn đường đường là long t.ử chính thức mà bảo mệnh ? Nếu thì chắc chắn là do đám thầy bói toán chuẩn thôi.
Lục Tầm về hướng Trung Cần điện. Xem cũng về bàn bạc với mẫu phi một chút, tình hình chia phe hiện tại quá rõ ràng .
Trong triều trăm sự rối ren, Tần Lưu Tây thông qua con rối Quốc sư để trong cung cũng nắm đôi chút, nhưng nàng quá để tâm. Chỉ đến khi Quốc sư báo rằng Thánh nhân nhất ý cô hành tổ chức lễ Tế Thiên hao tốn của, nàng mới liếc Đế tinh, khẽ cau mày.
Đế tinh đen tối, mờ mịt rõ, đây là điềm báo sắp gặp xui xẻo, là đang tự tìm đường c.h.ế.t.
Lời khuyên kẻ đáng c.h.ế.t, sự đành để ông tự gánh lấy.
"Đến , chính là Quỷ Tháp."
Phương Đông Quỷ Vương kéo thần thức Tần Lưu Tây , chỉ tay về phía .
(Hết chương)
Thư Sách