Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1179: Thuyền tạo phản còn thiếu mỗi mình ngươi
Cập nhật lúc: 2025-12-06 04:27:55
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió lạnh lùa trong doanh trướng. Tần Lưu Tây và đầu , đập mắt là một đàn ông râu ria xồm xoàm, gương mặt đầy vẻ phong sương, khoác áo choàng dày cộm.
Chẳng Quyền Cảnh thì còn ai?
Tịch Tranh nhíu mày: "Sao chạy tới đây? Không canh giữ ở An Thành ?"
Dưới mắt Quyền Cảnh thâm quầng, đôi mắt vằn đỏ đầy vẻ mệt mỏi. Rõ ràng nhận tin báo là phóng ngựa như bay tới đây. Hắn cởi áo choàng, giọng khàn khàn: "Con đủ tháng, ngay cả 'thất tinh tử' (sinh bảy tháng) cũng tính, còn sinh non, yên ?"
Lòng Tịch Tranh mềm nhũn, nàng : "Đã báo tin tròn con vuông mà? Có Quan chủ giúp đỡ thì vạn sự an lành. Chàng càng đặt tâm tư việc hộ thành an quốc mới đúng."
"Đại nghĩa là thế, nhưng về tư tâm, chỉ lo cho vợ con ." Quyền Cảnh bước tới, mắt chằm chằm bọc tã trong lòng nàng, hai tay dang định ôm, nhưng chợt nhớ đầy hàn khí nên rụt tay về, chút do dự.
Tần Lưu Tây thấy liền nhạo: "Vừa còn mạnh miệng lắm cơ mà, giờ rụt rè thế?"
Nàng bắt một cái Tịnh Trần Quyết đ.á.n.h lên . Trong nháy mắt, bụi bặm, mùi lạ biến mất, cả sạch sẽ, ngay cả hàn khí cũng tan .
Tam quan của Mã Anh một nữa đảo lộn.
Tịch Tranh rạng rỡ. Quyền Cảnh chắp tay cảm kích Tần Lưu Tây: "Ngươi xem, học bao nhiêu năm mới thuật ?"
Học xong cái thì quần áo cũng chẳng quan trọng, một cái quyết là thành nho tướng sạch sẽ ngay.
"Trong mơ cái gì chẳng ." Tần Lưu Tây bĩu môi: "Vào ôm con một cái ."
Quyền Cảnh lập tức xoay , bọc tã mà hai tay lóng ngóng đặt , sang vợ: "Hay là nàng ôm , thôi? Người bảo ôm cháu chứ ôm con..."
"Nói nhảm!" Tịch Tranh quát nhẹ, dúi đứa bé tay : "Con còn ôm thì đòi ôm cháu chắt gì?"
Quyền Cảnh "ái chà" một tiếng, luống cuống tay chân đỡ lấy, nhưng chỉ trong chốc lát, động tác bế con của trở nên thuần thục.
Tần Lưu Tây nhướng mày: "Ra dáng lắm, luyện qua ?"
Tai Quyền Cảnh đỏ lên, chối bay chối biến: "Ta rảnh mà luyện cái ? Là do thiên phú dị bẩm thôi."
Bảo là mỗi đêm đều hình nộm bó trong tã lót để tập bế thì còn gì là phong phạm đại tướng quân nữa? Không thể , tuyệt đối !
Tịch Tranh liếc thấy vành tai đỏ lựng của , là đầu gối tay ấp, nàng cái tâm tư đó chứ? Tên dối !
Lúc Quyền Cảnh mới rõ mặt con trai, vẻ ngoài bụ bẫm thanh tú của thằng bé cho kinh ngạc: "Đây là con á?"
Mặt Tịch Tranh đen , trợn mắt .
"Giống thật, hóa hồi bé trông linh khí thế ?" Quyền Cảnh hớn hở mặt: "Khá lắm, thằng bé nhặt hết nét mà lớn, ông nội thấy chắc vui hỏng mất."
Tịch Tranh thầm nghĩ, mà thấy lúc con mới sinh , nhăn nheo như con mèo con, trông t.h.ả.m hại như nuôi nổi thì chắc ngất. So với bây giờ quả thực là một trời một vực, cứ như đổi sang đứa khác .
Quyền Cảnh ngắm nghía một hồi mới hậu tri hậu giác thốt lên: "Không bảo sinh thiếu tháng ? Sao con trai còn bụ bẫm hơn cả đứa đủ tháng thế ?"
Nhìn thế nào cũng chẳng giống sinh non chút nào.
Tần Lưu Tây giải thích: "Ta bảo thằng bé duyên với Đạo của . Khi tu luyện dẫn động linh khí, nó cũng hấp thu để tẩm bổ bản , khá."
Tịch Tranh cũng vẫn còn sợ hãi: "Nếu nhờ Quan chủ, e rằng giữ đứa bé ."
"Phủi phui cái mồm, Quyền gia tổ tiên tích đức, phúc báo đầy nhà, giữ một đứa trẻ, đừng gở." Quyền Cảnh hừ nhẹ hai tiếng, sang Tần Lưu Tây: "Cái đó... đứa bé chắc chắn thể xuất gia đạo sĩ . Nhà võ tướng, g.i.ế.c chóc quá nhiều, sát khí nặng, cũng chẳng mấy mụn con. Trước mắt nó là trưởng t.ử đích tôn, chắc chắn kế thừa y bát, cầm quân đ.á.n.h giặc, đây là con đường Quyền gia t.ử ."
Khóe miệng Tần Lưu Tây giật giật: "Ai bảo nó xuất gia? Ngươi diễn sâu quá đấy!"
"Hả?"
"Có duyên với Đạo nhất thiết xuất gia, t.ử tục gia cũng . Đạo tông cũng truyền thừa công phu nội gia, trận pháp dùng trong binh gia càng là xuất thần nhập hóa. Nếu các ngươi nỡ, khi thằng bé lên năm tuổi hãy gửi đến Thanh Bình Quan học nghệ, đảm bảo nó sẽ trở thành một thế hệ danh tướng."
Thấy đứa bé bắt đầu , Tần Lưu Tây vươn tay: "Đưa , nó đói ."
Quyền Cảnh: "..."
Hắn mới bế nóng tay mà.
trẻ con là thiên thần, lên thì đúng là ác mộng khiến tê da đầu. Đặc biệt thằng bé gân cổ lên gào, khàn cả giọng, nhưng vì sức yếu nên tiếng vang to, càng thêm xót xa.
Quyền Cảnh đành đưa con cho Tần Lưu Tây. Lạ , tay nàng, thằng bé nín ngay, chỉ còn nức nở tủi . Hắn ngơ ngác Tịch Tranh, Tịch Tranh chỉ mím môi trộm.
Đứa bé đói thì b.ú sữa, nhưng cả ba đều tròn mắt Tần Lưu Tây móc từ trong túi một quả nhỏ cỡ đầu ngón tay, đưa tới miệng đứa bé.
Họ suýt hét lên. Đó là quả mà, trẻ sơ sinh ăn ?
Quyền Cảnh sắp phát điên, ngờ Quan chủ vạn năng cũng lúc đáng tin cậy. Hắn định lao tới ngăn cản thì thấy nàng bấm quyết, quả lập tức khô quắt , một dòng chất lỏng chảy cái miệng nhỏ đang há của đứa bé.
Mọi : "!"
Trẻ sơ sinh uống nước trái cây, còn tự há miệng chờ ăn, bản năng sinh tồn là bẩm sinh ? Mà quan trọng hơn, quả bé tí tẹo thế , một ngụm nước còn chẳng bõ, thế mà thằng bé ợ một cái no nê? Đùa ?
"Đây là Linh Quả, mọc ở nơi núi sâu ít lui tới, hấp thụ linh khí trời đất. Trước ngươi từng bỏ đống tiền mua mà quên ?" Tần Lưu Tây liếc Quyền Cảnh: "Nó sinh non thể nhược, giữ mạng thì ăn đồ linh khí sung túc. Mấy quả đủ cho nó no bụng, giúp đả thông kinh mạch và ngũ tạng lục phủ. Nếu ngươi nghĩ một đứa trẻ sinh non thiếu tháng trông khỏe mạnh thế ?"
Quyền Cảnh nhớ . Chỉ vì quả màu đỏ tím sẫm, khác với loại từng ăn nên mới nhận , ngờ là bảo bối ngàn vàng khó cầu.
Hắn lập tức chộp lấy cái vỏ quả khô quắt đưa lên miệng Tịch Tranh: "Vợ ơi, tuy hết nước nhưng đừng lãng phí, ăn , cho sức khỏe lắm."
"Chàng ăn ." Tịch Tranh né tránh: "Đêm qua Quan chủ cho ăn đan d.ư.ợ.c cực ."
Nàng thiếu hiểu . Viên đan d.ư.ợ.c đêm qua nồng nặc mùi sâm, ăn là hồi phục thể lực ngay, một đêm tinh thần phấn chấn y như lúc sinh. Chắc chắn đó vật phàm.
Quyền Cảnh còn định ép, Tần Lưu Tây lên tiếng: "Nàng ăn đan từ nhân sâm ngàn năm, linh khí mạnh hơn cái vỏ quả khô nhiều."
Nghe , Quyền Cảnh ném luôn vỏ quả miệng nhai ngấu nghiến. Tuy còn nước nhưng thịt quả vẫn chứa linh khí, miệng tiết tân dịch ngọt ngào. Hắn Tần Lưu Tây đầy mong đợi: "Còn ? Tiền bạc thành vấn đề."
Tần Lưu Tây như : "Quyền gia phú quý thật, nhưng vẫn nên khiêm tốn chút . Năm nay thiên tai liên miên, mất mùa, ai nấy đều thắt lưng buộc bụng. Hơn nữa, mùa đông năm nay sẽ lạnh, khắc nghiệt hơn năm ngoái nhiều. Hộ Bộ e là chẳng còn đồng nào ."
Sắc mặt vợ chồng Quyền Cảnh đồng thời biến đổi. Tịch Tranh hiệu cho Mã Anh, cô lập tức lui ngoài canh chừng xa hơn một chút.
"Quan chủ nhận tin gì ?" Quyền Cảnh cau mày: "Tây Bắc lác đác dị tộc xâm phạm biên cảnh, Đồng Thành thất thủ. Qua Đồng Thành là Vị Thành, một khi Vị Thành thất thủ, Dương Quan phá vỡ thì Tây Bắc nguy to."
Dương Quan là lá chắn quan trọng chống dị tộc phiên bang. Nếu vỡ đê, chẳng khác nào thả sói chuồng gà.
Quyền Cảnh trầm mặt: "Không giấu Quan chủ, quân lương tháng Chín, tháng Mười đều do Quyền gia tạm ứng . Giờ bảo năm nay mùa đông lạnh giá mà Hộ Bộ tiền, chẳng lẽ định phát quân lương? Quân lương đành, giờ thêm dị tộc quấy nhiễu, trời thì rét, áo ấm, lương thực thì lấy sức mà đ.á.n.h giặc?"
Nói đến đây, đôi mắt đỏ ngầu, khí thế uy nghiêm bùng phát, ánh mắt sắc bén như dao. Cái khí phách thiết huyết của một vị tướng quân dày dạn trận mạc lộ rõ mồn một, khác hẳn vẻ ngờ nghệch ban nãy. Đây mới là đại tướng quân dòng dõi nhà binh, lạnh lùng, cuồng vọng, mang phong thái của tổ tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1179-thuyen-tao-phan-con-thieu-moi-minh-nguoi.html.]
"Hộ Bộ hết tiền là thật, t.a.i n.ạ.n nhiều, thuế thu ít, chỗ nào cũng cần tiền cứu tế. Ngoài , Thánh nhân sẽ chỉ định ngươi chủ tướng thu phục Đồng Thành. Đến lúc đó, Thụy Vương Tề Khiên sẽ áp tải quân nhu tới trợ giúp ngươi."
Quyền Cảnh ngẩn : "Thụy Vương? Hắn nhận sai sự ? Hắn ..."
Bắt gặp ánh mắt của Tần Lưu Tây, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, lập tức thận trọng hỏi: "Quan chủ gì chỉ điểm chăng?"
Tần Lưu Tây nở một nụ với .
Quyền Cảnh lùi một bước. Đừng nữa, nụ còn đáng sợ hơn cả nụ dữ tợn của bọn Đột Quyết.
"Đông Cung trống rỗng, Đế tinh ảm đạm, ngôi vị Thái t.ử thể bỏ mãi." Tần Lưu Tây ôm đứa bé, : "Quyền gia hứng thú kiếm cái công tòng long (phò vua) ?"
Mắt Quyền Cảnh trợn tròn. Đầu óc Tịch Tranh ong ong.
Đây là xúi Quyền gia bọn họ theo tạo phản ? Nàng dám... , nàng đúng là dám thật!
Quyền Cảnh thấy miệng khô khốc, đến bàn rót liền nửa ấm uống ừng ực, một lúc mới thốt lên: "Ngươi... đừng bảo là ngươi chấm Thụy Vương nhé?"
"Không chấm, mà là thiên hạ chọn ."
Quyền Cảnh : "Quyền gia trung quân ái quốc, sơ tâm như một." Ai Hoàng đế thì họ trung thành với đó, đây là tộc quy.
Thư Sách
"Không bảo ngươi tạo phản hoàng cung hành thích vua, chỉ là chọn phe thôi." Tần Lưu Tây .
Nghe đến hai chữ "hành thích vua", Quyền Cảnh suýt sặc. Người thật sự quá to gan.
"Đế tinh ảm đạm, là thật ?"
Tần Lưu Tây gật đầu: "Không quá ba năm, Đế tinh tất rơi."
Ba năm là ước tính bảo thủ, sang năm vị Hoàng đế tích tụ đầy đan độc sẽ quy tiên cũng nên.
Da đầu Quyền Cảnh tê dại. Không tin Tần Lưu Tây, mà chính vì tin nên mới thấy sợ. Quốc khố trống rỗng, chiến tranh liên miên, ngoại xâm rình rập, một khi Thánh nhân băng hà, trong ngoài đều loạn, bách tính chắc chắn rơi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Tịch Tranh thông minh, thấy vẻ mặt ung dung của Tần Lưu Tây liền hỏi: "Quan chủ nhắm Thụy Vương lên ngôi vị đó, và chuẩn xong xuôi ?"
Tần Lưu Tây gật đầu: "Thuyền Định Quốc An Bang hiệu Tân Niên, chỉ còn thiếu mỗi các ngươi lên thuyền thôi."
Tim Quyền Cảnh run lên. Đây là chuyện tạo phản... , vị trí phò tá tân vương ít , bọn họ là đến cùng?
"Việc thể tự quyết. Lão gia t.ử là trung trinh với Đại Phong nhất, Quyền gia quân vẫn do ông định đoạt." Quyền Cảnh : "Ta vẫn câu , Quyền gia nay đều là bề trung thành."
Tần Lưu Tây "" một tiếng.
Quyền Cảnh tiếp: "Tuy nhiên, Quan chủ chọn thì cũng là bạn của cả gia đình . Với bạn bè, tự nhiên là tạo điều kiện thuận lợi ."
Tần Lưu Tây liếc : "Không cần ngươi gì nhiều, chỉ cần lúc cần thiết chống lưng là ."
"Không dám, dám."
Tần Lưu Tây lấy hai quả Linh Quả đưa cho : "Ăn một quả về quân doanh , thánh chỉ chắc sắp đến . Làm trung quân ái quốc, nhi nữ tình trường lúc sẽ khiến ngươi chê trách, nhất là khi chiến sự đang căng thẳng. Trời đông giá rét, Tây Bắc chiến loạn, ngươi sẽ gặp những chuyện gian nan nhất đời . Có bạc thì tích trữ nhiều lương thảo, áo ấm, trấn an binh sĩ cho để tránh xảy binh biến."
Vẻ mặt Quyền Cảnh trở nên nghiêm nghị.
Tần Lưu Tây bế đứa bé ngoài, để gian riêng cho hai vợ chồng.
Quyền Cảnh nuốt trọn một quả, định đưa quả còn cho Tịch Tranh. Nàng đẩy tay : "Thiếp cần, Quan chủ sẽ kê đơn t.h.u.ố.c điều trị cho . Chàng cần hơn, giữ lấy mà ăn đường . Lên đây, ngủ một khắc hãy về."
Nàng vốn sến súa, Quyền Cảnh tính vợ nên cũng ngại ngùng, đá giày leo lên giường cạnh nàng, hỏi nhỏ: "Nàng thấy Quyền gia nên tham cái công tòng long ?"
Tịch Tranh vuốt nhẹ tóc mái trán , dịu dàng : "Thiếp tin Quan chủ. Nàng sẽ hại , cũng hại và con trai." Nếu , Tần Lưu Tây mặc kệ họ , cần gì tốn tâm sức như .
Quyền Cảnh "ừ" một tiếng, nhắm mắt : "Chăn của nàng ấm quá..." Lời dứt, tiếng ngáy đều đều vang lên.
Tịch Tranh khuôn mặt râu ria xồm xoàm, làn da khô nứt nẻ của chồng, ánh mắt đượm vẻ xót xa.
Một khắc trôi qua nhanh. Quyền Cảnh Tịch Tranh lay tỉnh. Cơn mệt mỏi tan biến, tinh thần phấn chấn, khoác áo choàng lên: "Ta bảo Quyền An hộ tống nàng về thành, cữ cho đủ tháng về phủ thêm tháng nữa."
"Không cần ngươi lo, sẽ hộ tống con họ về." Tần Lưu Tây bế đứa bé bước : "Mẹ con họ sẽ đưa về Quyền gia an . Đây là mấy lá hỏa phù, mang theo bên để chống lạnh."
Quyền Cảnh vội vàng nhận lấy.
"Hai lá , khi nào ngươi mang quân lâm tuyệt cảnh thì hãy đốt, thể bảo bình an. Nhớ là tuyệt cảnh mới dùng." Tần Lưu Tây đưa thêm hai lá bùa nữa.
Lòng Tịch Tranh thắt . Ý là sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng hai ?
Quyền Cảnh trao cho nàng ánh mắt trấn an, hỏi: "Nàng chăm con cho . , tên con trai là gì?"
"Quyền Hi. Chữ Hi trong ánh dương, là do Quan chủ ban tặng, ngụ ý kiên cường vươn lên." Tịch Tranh đáp.
Quyền Cảnh hành đại lễ với Tần Lưu Tây: "Về thành xong, Tranh nhi sẽ quyên tiền dầu đèn cho ."
Tần Lưu Tây: "Đi , về hướng Tây Bắc, sẽ chuyện ."
Mắt Quyền Cảnh sáng lên. ngờ rằng ba canh giờ , khi kiệt sức c.h.é.m rơi đầu tên lính Đột Quyết cuối cùng và ngã xuống đất, ôm vai trúng tên đau đến nhe răng, mới thầm c.h.ử.i thề.
Mẹ kiếp, đây mà là chuyện ?
Trận huyết chiến suýt lấy nửa cái mạng của .
khi thấy hơn hai mươi con bảo mã Đột Quyết béo , khỏe mạnh thuộc hạ dắt về, nhe răng . À há, đúng là chuyện thật!
(Hết chương)