Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1180: Nàng là kẻ không thấy thỏ thì không thả chim ưng

Cập nhật lúc: 2025-12-06 04:27:56
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây hộ tống con Tịch Tranh về phủ. Vừa khéo gặp đúng ngày "Lễ Tắm Ba" (lễ tắm tẩy uế cho trẻ sơ sinh tròn ba ngày tuổi), nàng liền kê một phương t.h.u.ố.c tắm, cho sắc lên tự tay lễ tắm và chúc phúc cho tiểu Quyền Hi.

Tịch Tranh mừng lo. Con trai sinh non thiếu tháng khiến nàng vô cùng áy náy. Nàng rõ vác bụng bầu lớn trận lúc lâm nguy là một sự mạo hiểm, nhưng sự đời trớ trêu. Khi nàng từ đại doanh về thành dưỡng thai, ngang qua một thôn trấn thì gặp một toán quân Đột Quyết đang cướp bóc và tàn sát, định tiến xuống thôn tiếp theo. Nàng thể ngơ, liền dẫn theo ba ngàn tướng sĩ nghênh chiến.

Nàng chỉ là Thiếu phu nhân của Quyền gia, mà còn là một vị tướng quân oai hùng. Nàng khoác lên bộ giáp là để bảo vệ quốc gia, bảo vệ bách tính lưng, chứ để cảnh cho .

Kết quả là địch lui, nhưng nàng sinh non. May mắn là hữu kinh vô hiểm, tình cờ Tần Lưu Tây ở gần đó, nếu e rằng cả hai con khó bảo tính mạng.

Hiện giờ Tần Lưu Tây sắp rời , nàng quyến luyến nỡ, ánh mắt tội nghiệp như một đứa trẻ sắp bỏ rơi.

"Tĩnh dưỡng cho , chăm sóc đứa bé theo lời dặn." Tần Lưu Tây đặt tiểu Quyền Hi xuống cạnh nàng, : "Khi đứa bé lên năm tuổi, nếu các ngươi nguyện ý thì hãy đưa nó đến Thanh Bình Quan nuôi dưỡng vài năm."

"Được."

Tiểu gia hỏa dường như cảm ứng, bắt đầu cất tiếng oe oe, đầu ngo ngoe về phía nàng, đôi mắt mở to. Cặp mắt đen láy thuần tịnh nước mắt thấm ướt càng thêm trong veo, sáng ngời.

Tần Lưu Tây vỗ nhẹ lên ấn đường của bé, : "Ngoan nhé, ăn chóng lớn."

Nói xong, nàng xoay rời .

Tịch Tranh ngẩn ngơ theo, mãi đến khi tầm mắt nhòe , nàng mới kinh ngạc phát hiện nước mắt đẫm hốc mắt từ lúc nào.

Vậy là ?

Thư Sách

Nàng còn kịp một lời cảm ơn t.ử tế. Cảm ơn nàng cho một con đường sống, rửa sạch oan khuất cho Tịch gia, để đời cha nàng kẻ đào ngũ, Tịch gia bao giờ phản quốc phản quân.

Cảm ơn nàng chỉ điểm cho nàng đến bên Quyền Cảnh, để nàng chồng, con, cuộc đời viên mãn.

Tịch Tranh bế con trai lên, trán tựa trán con, khẽ cọ cọ: "Quyền Hi, con nhớ kỹ. Người ban cho con sinh mệnh chỉ nương, mà còn Quan chủ Bất Cầu của Thanh Bình Quan. Tên thật của là Tần Lưu Tây - là tín ngưỡng suốt đời của con ."

Ngoài phòng, tuyết bắt đầu rơi lả tả.

Tần Lưu Tây cảm nhận tín ngưỡng lực thành kính đang tẩm bổ cho thần hồn, khóe môi khẽ cong lên một nụ nhạt.

Thiên Sơn, tuyết trắng xóa trời.

Phạn Không, đôi mắt vẫn quấn dải lụa trắng, khẽ nhíu mày đầy bất lực: "Sao cô tới nữa ?"

"Nhìn cái bộ dạng ghét bỏ của ông kìa. Ta sợ ông mù thật nên mới qua đây khám cho ông đấy." Tần Lưu Tây hừ một tiếng: " là đồ ."

Phạn Không đáp: "Dù mù thật thì cũng thể thấy vạn vật."

" đúng đúng, ông tu thành viên mãn, thần thức thể ngoại phóng ." Tần Lưu Tây bước tới, chẳng thèm khách sáo kéo tay qua, : " mắt dùng? Trừ khi ông thấy buộc dải lụa lên mắt trông tiên khí hơn, màu để thấy ông cao thâm khó lường."

Phạn Không: "..."

Phật Tổ cứu mạng, thể nào niệm kinh để đuổi cô !

Tần Lưu Tây bắt mạch cho , lấy một viên đan d.ư.ợ.c nhét miệng .

Sắc mặt Phạn Không khẽ biến: "Vạn vật linh, cô dám lấy nhân sâm tinh ngàn năm t.h.u.ố.c ?"

"Ăn , nhiều quá!" Tần Lưu Tây bóp cằm , viên đan d.ư.ợ.c trôi tuột xuống họng, tan ngay lập tức.

Phạn Không cảm nhận d.ư.ợ.c linh của viên đan, hai tay lập tức kết ấn, dẫn dắt luồng linh khí đó chạy dọc kinh mạch trong cơ thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1180-nang-la-ke-khong-thay-tho-thi-khong-tha-chim-ung.html.]

Tần Lưu Tây chép miệng: "Miệng thì cần, nhưng thể thành thật gớm nhỉ."

Phạn Không suýt thì sặc khí.

Sau khi vận chuyển linh khí khắp một vòng, Phạn Không cảm thấy kinh lạc trong cơ thể tràn đầy sức mạnh, khỏi buông tiếng cảm thán.

Thiên tài địa bảo chân chính quả nhiên tầm thường. Thảo nào ngàn xưa tới nay, ai gặp thiên tài địa bảo tu luyện thành tinh thế đều nảy sinh lòng tham.

Khoan , đúng. Kẻ mặt " thấy thỏ thì thả chim ưng", cô hào phóng đút cho một viên tham đan cường hiệu như , chắc chắn là mưu đồ.

Phạn Không lập tức cảnh giác, sang Tần Lưu Tây hỏi: "Quan chủ đến là vì tìm cái mắt trận nhỏ ?"

"Chẳng những tìm , còn đ.á.n.h với Hủy La một trận."

Phạn Không: "?"

Tần Lưu Tây bắt đầu kể chuyện hai mắt trận gây họa và tình hình giao chiến với Hủy La. Phạn Không xong liền nhíu mày.

"Bần tăng thấy mắt trận bùng nổ, sinh linh đồ thán. Bất kể là con vạn vật chi linh đều kêu rên đau đớn, hóa thành oan hồn. Nơi nào nó qua, vạn vật đều diệt vong." Phạn Không chắp tay ngực, niệm một câu Phật hiệu, : "Theo lời cô , những con thú đá đó đều mang tà tính, tai họa phong thủy quanh vùng, khiến con mất lý trí hoặc gây thiên tai."

"Đại khái là ." Tần Lưu Tây : "Hiện giờ Phong Tu sai đám yêu vật tìm, cũng bảo hai đại Quỷ Vương hỗ trợ. bảy mươi chín con thú đá còn , dù tìm thì chỉ dựa một chắc phá giải hết . Mà cho dù , việc cũng sẽ ngáng chân nghiêm trọng trong việc nghiên cứu đại trận và luyện chế Khốn Tiên Trận. Ta đang nghĩ, là phát 'Huyền Môn Lệnh', kêu gọi tất cả tu sĩ Đạo tông trong thiên hạ cùng hỗ trợ? Phật môn cũng như ."

Thiên hạ của riêng nàng. Dựa một nàng và đám bạn nhỏ thì quá tốn nhân lực. Đã đến lúc b.ắ.n "Xuyên Vân Tiễn"... nhầm, phát Huyền Môn Lệnh để cùng tham gia !

Phạn Không lo lắng: "Liệu phản tác dụng ? Nhỡ một lưới bắt gọn..."

"Đường đường là đại sư phổ độ chúng sinh, ông ăn xui xẻo thế? Không thể mấy lời cát tường như ý dễ hơn chút ?" Tần Lưu Tây bực ngắt lời.

Phạn Không bất đắc dĩ: "Như cô , chắc để tâm đến mấy cái mắt trận nhỏ . Nếu thì việc cô phá hủy hai nơi cũng chẳng thèm phản ứng. Một khi lôi kéo cả Phật - Đạo hai tông cuộc, tự chui đầu lưới của , chẳng là dâng mạng cho ?"

Tần Lưu Tây liếc : "Cái ông hòa thượng , tuy tu hành ở nơi Thiên Sơn ch.ó ăn đá gà ăn sỏi, nhưng cách chuyện cũng 'tiếp đất' (thực tế) gớm nhỉ."

Gân xanh thái dương Phạn Không giật giật hai cái.

"Hòa thượng hòa thượng, cách đúng là mạo hiểm, nhưng tuốt gươm , chúng còn rụt đầu trong vỏ ốc thì chơi bời gì nữa? Thời gian dành cho chúng còn nhiều, tranh thủ từng chút một."

Tần Lưu Tây nghiêm túc : "Từ lúc thoát khỏi Cửu U, chúng đều trong lưới . Giãy giụa một chút vẫn hơn là gì."

Phạn Không im lặng một lát hỏi: "Vậy cô định thế nào?"

"Ta đưa bùa chú cho Phong Tu. Những con thú đá đó, hủy thì hủy, hủy thì trấn áp, tuyệt đối thể để chúng tồn tại khiến loạn tượng lan tràn khắp nơi. Đến lúc đó, dù chúng chiến thắng Hủy La thì thế gian cũng đầy rẫy vết thương, mất bao lâu mới khôi phục sinh cơ."

Còn một điểm nữa, loạn tượng sinh , c.h.ế.t nhiều, oan hồn nhiều sẽ sinh oán linh. Nếu như dịch bệnh lan tràn, một khi Quỷ Vực hình thành thì cảnh tượng sẽ ? Chẳng là địa ngục trần gian ư?

Sinh cơ tuyệt đối thể đoạn tuyệt!

"Cũng , theo ý cô. Bần tăng sẽ đến chùa Ngọc Phật một chuyến, cùng Kính Từ đại sư phát lệnh." Phạn Không .

"Vậy sẽ tìm Thái Thành chân nhân." Tần Lưu Tây : "Chân nhân là chân nhân, đến lúc sức ."

(Thái Thành chân nhân: Tự nhiên cảm giác yên nhỉ?)

Phạn Không thấy sự việc định mà nào đó vẫn chịu , nhịn nhắc: "Cô còn ?"

Tần Lưu Tây tươi rói sán gần: "Tham đan ăn ngon ? Hàng luyện từ nhân sâm tinh ngàn năm 'xịn' đấy, giá trị vạn kim nha."

Loading...