Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1181: Ta dùng lòng thành kính mượn chí bảo Phật môn
Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:28:50
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị nụ rạng rỡ quá mức của Tần Lưu Tây cho thần thức căng tức, da đầu trơn bóng của Phạn Không bắt đầu tê dại.
Đấy, ngay đời bữa trưa nào miễn phí! Ăn viên đan d.ư.ợ.c của nàng thì trả giá đắt.
Bây giờ móc họng nôn nhỉ?
Phạn Không cảnh giác hỏi: "Cô cái gì?"
Những lời khách sáo kiểu "của cô đút cho ăn" thì miễn . Hắn sợ nếu nàng , sẽ tức đến mức phá giới sát sinh, thế thì tội lắm.
"Trong tòa tháp trấn áp Phật cốt , nhớ một pho tượng thần thú Toan Nghê điêu khắc bằng ô kim. Nó các vị cao tăng đắc đạo của Phật môn khai quang điểm linh, đặt trong tháp cũng là để trấn áp Phật cốt, đúng ?" Tần Lưu Tây .
Trong lòng Phạn Không căng thẳng: "Cô Toan Nghê đó? Đó là bảo vật trấn tháp của Thiên Sơn Phật môn ."
" , trấn tháp, mà là trấn cái khúc xương cốt của tên ma quỷ Hủy La ."
Phạn Không suýt hộc máu. Hai cái gì khác ?
Đó đều là bảo bối ngàn năm của Thiên Sơn tự, vẫn luôn tồn tại ở đó. Để tăng thêm linh tính cho nó, mỗi đời trụ trì khi viên tịch đều tụng kinh điểm linh thêm một .
Đó là chí bảo thua kém gì xá lợi Phật cốt của cao tăng.
Bây giờ Tần Lưu Tây nhắc tới, nhắc cái gì khác mà chỉ đích danh cái , cần cũng là nhắm trúng .
Biết ngay viên đan d.ư.ợ.c độc mà!
Tần Lưu Tây rút thanh thần binh từ trong túi Càn Khôn , sát khí xông thẳng mặt Phạn Không. Hắn theo bản năng kết pháp quyết chắn . Luồng hung thần khí cuồng vọng lập tức khựng , theo tay Tần Lưu Tây lượn lờ về, mang theo lạnh thấu xương.
"Thành thật chút ." Tần Lưu Tây búng tay lên kiếm.
Phạn Không quan sát kỹ lưỡng, : "Quả nhiên là thần binh, nhưng cô dùng oán linh kiếm hồn? Thần binh hữu hình mà vô vận."
"Cho nên cần rèn luyện ." Tần Lưu Tây cầm thanh thần binh : "Pho tượng ô kim Toan Nghê , đưa cho . Một nửa dùng để rèn thần binh, một nửa dùng để luyện bàn trận Khốn Tiên. Đến lúc đó, dùng chúng nó đập c.h.ế.t tên điên Hủy La ."
Nói xong, nàng lôi trận bàn mà con chuột vàng từng nhảy từ đống bảo bối. Hai món đồ vẫn còn thiếu chút thần uy chân chính.
Phạn Không dù gương mặt Phật cũng giữ nổi bình tĩnh, mặt mày méo xệch: "Đó là chí bảo của Phật môn , thể là lấy ."
"Ông ăn tham đan từ nhân sâm tinh ngàn năm của ."
"Là cô cưỡng ép nhét miệng ."
" ông ngoan ngoãn tiêu hóa nó còn gì."
Phạn Không nghẹn lời. Biết thế thì thà móc họng nôn còn hơn.
"Nhìn xem trạng thái hiện tại của ông , kinh lạc thông suốt thế . Ăn viên tham đan , pháp tướng của ông nếu kết ấn , đảm bảo kim quang vạn trượng, mù mắt đám tín đồ luôn chứ." Tần Lưu Tây vỗ vỗ vai .
Phạn Không: "!"
"Đừng nhỏ mọn thế, đây cũng là kế sách tạm thời thôi. Tất cả đều vì thiên hạ thương sinh. Phật môn phổ độ chúng sinh, chẳng là vô tư cống hiến ? Huống chi đây là đ.á.n.h đại đại boss , các ông góp sức cũng là công đức vô lượng."
Phạn Không lạnh: "Muốn chiếm đoạt chí bảo Phật môn mà lắm, đúng là miệng lưỡi dẻo quẹo của bọn thần côn."
"Nếu ông thấy sai thì cứ việc biện bác . ông gì, chứng tỏ ông cũng đồng ý."
"Ta , là cô tự biên tự diễn!"
A di đà phật, con bé ép hòa thượng phá giới đây mà!
Tần Lưu Tây thở dài: "Không đồng ý thì thôi, nhưng là sự thật, đúng ? Ta tin Phật Tổ của Phật tông các ông đều nguyện ý. Dù cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, huống chi là cứu cả thiên hạ thương sinh? Một pho tượng ô kim Toan Nghê cỏn con, đưa cho dùng việc chính nghĩa thì ?"
Nàng dậy, da đầu Phạn Không căng lên, nàng kéo dậy: "Đi, hỏi Phật Tổ của ông xem!"
Không, bần tăng hỏi. Chiêu cầu xin đừng dùng .
khổ nỗi tên tiểu vô nào đó sức trâu bò, kéo xềnh xệch. À , chỉ bước hai bước thuấn di đến Đại Hùng Bảo Điện.
Hắn tưởng nàng lấy đàn hương trong điện dâng lên, ai ngờ nàng lấy loại "Thỉnh Thần Hương" tự chế, cũng chẳng cần dùng lửa, mà lặp những lời ngụy biện ban nãy một nữa, đó cắm hương lư.
Ta dùng lòng thành kính dâng hương xin Phật ứng nghiệm.
Phạn Không dùng thần thức quan sát, nén hương hề động tĩnh, thắp sáng.
Tần Lưu Tây nhàn nhạt : "Hòa thượng , ông xem, nếu xuất hiện một tà thần chỉ sợ thiên hạ loạn, thì Thiên Đình chắc náo nhiệt lắm nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1181-ta-dung-long-thanh-kinh-muon-chi-bao-phat-mon.html.]
Xèo.
Một đốm lửa lóe lên, nén thần hương Phật lập tức bùng cháy.
Phạn Không: Xong , giữ Phật tháp, càng giữ chí bảo cổ tháp của họ.
Tần Lưu Tây bái một cái: "Phật Tổ từ bi."
Nén thần hương cháy nhanh vùn vụt, như thể đang hối thúc nàng mau chóng cút .
Tần Lưu Tây sang Phạn Không, đành lầm lũi ngoài.
Rất nhanh, hai bên Thiên Trì.
Thấy vẻ mặt tình nguyện của Phạn Không, Tần Lưu Tây : "Đừng ủ rũ thế. Thanh thần binh nếu rèn luyện thành công, thành sứ mệnh của nó, sẽ trả về cho cổ tháp các ông cất giữ, thế nào?"
"Lời là thật?"
Còn chuyện thế ? Hắn thực sự dám tin lắm.
"Tất nhiên, đều là xuất gia, và ông gì khác ." Cần dùng thì đến mượn là .
Phạn Không lặng lẽ nàng một cái, xuống, hai tay kết pháp ấn. như lời Tần Lưu Tây , nhờ tham đan tẩm bổ, pháp tướng của càng thêm trang nghiêm cường đại, kim quang lấp lánh khiến dám thẳng.
Hắn bước Thiên Trì, nước hồ xanh biếc tách hai bên, để lộ tòa Phật tháp chín tầng.
Phạn Không niệm một câu Phật hiệu, xếp bằng Phật tháp, tụng một lượt kinh văn, thỉnh pho tượng thần thú ô kim Toan Nghê bờ.
Tần Lưu Tây hai mắt sáng rực.
Toan Nghê, hình dáng giống sư tử, thích tĩnh thích động, thích và ngửi khói hương, là con thứ năm trong chín đứa con của Rồng.
như Phạn Không , đây là chí bảo của cổ tháp. Được cao tăng khai quang điểm linh, thêm mỗi đời trụ trì khi viên tịch đều điểm linh, khiến cho nó linh khí sung túc, thần tính mười phần.
Tần Lưu Tây đưa tay lấy nhưng Phạn Không ôm khư khư buông. Nàng bèn : "Nó vốn tồn tại để trấn áp Phật cốt, giờ Phật cốt hủy, sứ mệnh của nó xong, cũng nên thực hiện sứ mệnh tiếp theo ."
Phạn Không lúc mới lỏng tay.
Tần Lưu Tây nhận lấy. Pho tượng ô kim Toan Nghê tuy lớn, nhưng nung chảy để rèn thần binh và trận bàn là quá đủ.
"Cô định khi nào rèn luyện?" Phạn Không hỏi.
Tần Lưu Tây bấm đốt ngón tay tính toán: "Vào đêm nay đúng giờ lành. Ta cần chuẩn vài thứ, phiền đại sư canh giữ kết giới giúp một chút nhé?"
Thư Sách
Ha hả, lúc thì gọi là hòa thượng, giờ việc nhờ vả thì gọi là đại sư.
Phạn Không : "Rèn thần binh chuyện dễ dàng, cô nắm chắc ?"
Đừng hỏng thần binh, uổng phí một món binh khí , còn hỏng mất chí bảo Phật môn của bọn họ.
"Trước thì dám đảm bảo, nhưng hiện tại Tam Thanh Lão Tổ truyền thừa, sẽ lấy thần binh đùa giỡn . Ông cứ chờ mà xem."
Tần Lưu Tây dùng vải đỏ bọc ô kim Toan Nghê cất túi Càn Khôn, : "Ta lấy vài thứ, lát nữa ."
Dứt lời, biến mất tăm.
Phạn Không day day trán, xuống Thiên Trì, thở dài một . Thảo nào năm xưa sư phụ khi viên tịch dặn dò cần quá để tâm việc chí bảo Phật môn thuộc về Phật môn , nó sẽ nơi chốn hơn.
Ý của sư phụ là nó sẽ trở thành thần binh ?