Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1183: Ngửi thấy mùi Bảo Khí mà tìm tới

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:28:52
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thần binh xuất thế, ánh sáng ngũ sắc bùng lên rực rỡ, linh khí trong thiên địa cũng theo đó mà dồi dào hẳn lên. Không ít sinh linh tin lập tức hành động, chạy nhanh về hướng , mong chờ linh khí trời đất thấm nhuần. Một tu sĩ cũng cảm nhận điều gì đó, bấm đốt ngón tay, Bảo Khí hiện thế liền lộ vẻ kinh ngạc.

Tần Lưu Tây, trải qua lôi kiếp, thể sớm da tróc thịt bong, biến thành một huyết nhân. khi mây lôi tan , linh khí tụ như một cơn gió lốc nhỏ, xoay tròn quanh nàng hóa thành cơn mưa linh khí tưới xuống. Linh khí trong đan điền nàng tràn đầy, chuyển hóa thành linh dịch chảy khắp .

Gân mạch giãn nở, huyết nhục và xương cốt tái sinh. Ngũ tạng lục phủ vốn vỡ nát nay sắp xếp , trái tim đập mạnh như nổ tung. Tần Lưu Tây run rẩy lấy một viên đan d.ư.ợ.c nuốt xuống, cơn đau giảm dần, nàng mới thả lỏng.

Lôi kiếp do thần binh dẫn tới còn kinh khủng hơn cả lôi kiếp khi nàng thăng cấp luyện đan đây. Cái gọi là "thiên kiếp" quả thực danh bất hư truyền.

Đau c.h.ế.t!

Cũng may là vượt qua.

Đến khi sợi tóc cuối cùng mọc , Tần Lưu Tây ngã ngửa , thở hổn hển từng . khi thấy thanh thần binh đang treo lơ lửng đầu, đôi mắt nàng sáng rực lên, lập tức bật dậy.

Nàng lấy bộ quần áo mới từ túi Càn Khôn tròng , đồng thời giơ tay lên, thần binh liền ngoan ngoãn rơi tay nàng.

Thanh kiếm đen bóng, bên trong ẩn hiện những phù văn màu kim hồng và ánh kim quang lấp lánh. Một nguồn năng lượng vô tận truyền từ kiếm sang tay nàng, thần uy khiếp .

Thần binh rèn từ thần thú ô kim Toan Nghê. Toan Nghê chỉ thần tính mà còn Phật tính, vốn uy lực cực mạnh. Nay nung chảy thành ô kim dịch, đúc kiếm Xương Giáp, luyện bằng Hồng Liên Nghiệp Hỏa khả năng thiêu rụi tội nghiệt, mang theo sát khí chí dương chí cương. Hơn nữa, kiếm hồn của nó là oán linh cực hung thần, trải qua rèn luyện và thiên kiếp, khí hồn hung sát, uy lực vô song.

Tần Lưu Tây khắc hồn thức, tâm ý tương thông. Nàng múa một đường kiếm hoa, và kiếm hòa một.

Oanh!

Thần binh c.h.é.m xuống ngọn núi băng, phát tiếng nổ lớn.

Phạn Không bừng tỉnh, sắc mặt đen sì, một một kiếm . Người nọ tóc xõa tung, mặc đạo bào xanh, mặt mày thanh lãnh siêu phàm thoát tục, nhưng dáng vẻ đắc ý mang theo vài phần tà khí.

Hắn ngọn núi băng c.h.é.m đôi và đám sinh linh đang chạy tán loạn khắp nơi, đầu óc đau nhức.

"Nó ngứa mắt cô mà c.h.é.m nó?" Phạn Không thầm niệm một tiếng Phật hiệu cầu siêu cho đám sinh linh núi băng.

Tần Lưu Tây triệu hồi thần binh về tay, đôi mắt rạng rỡ: "Ta chỉ thử xem uy lực của nó thế nào, liệu đ.á.n.h c.h.ế.t lão quỷ Hủy La ."

"Thanh Lam Quan quan chủ thế nào?"

Nụ môi Tần Lưu Tây cứng . Hứng thú dâng lên liền dội một gáo nước lạnh, tắt ngúm.

Thanh Lam quan chủ chỉ thần binh tác dụng, nhưng ngài cũng đ.á.n.h c.h.ế.t Hủy La. Nếu thì đến lượt nàng lo liệu.

Thấy nàng ỉu xìu, Phạn Không hỏi: "Bình tĩnh ?"

"Ông đúng là giỏi giội nước lạnh." Tần Lưu Tây lầm bầm ủ rũ.

"Bần tăng sợ cô đắc ý vênh váo quá, c.h.é.m nát cả cái Thiên Sơn , hại sinh linh nơi đây thì mang tội lớn." Phạn Không xong niệm một câu Phật hiệu.

A di đà phật, sắp phá giới đến nơi , tính tình ngày càng nóng nảy. Chắc từ chùa Ngọc Phật về bế quan sám hối thôi.

Tần Lưu Tây ngượng ngùng, đám sinh linh đang nấp trong bóng tối run rẩy , bèn phất tay áo, đẩy một luồng linh khí về phía chúng, đồng thời truyền chút đạo pháp tu luyện cho chúng coi như bồi thường tạo hóa.

Thấy nàng vẻ đả kích, Phạn Không thấy áy náy như sai, bèn : "Cô lợi hại, luyện một thanh thần binh , đặt tên cho nó ?"

Tần Lưu Tây hứng khởi, tế thần binh : "Ông cũng quên mất. Gọi nó là gì nhỉ?"

Phạn Không gợi ý: "Kiếp của nó do tổ tiên Thanh Bình Quan lấy hồn hiến tế luyện nên mới lấy tên đó đặt. Cô..."

"Lưu Tây kiếm?" Tần Lưu Tây lắc đầu: "Cũng cần thiết. Luyện nó là để trảm Hủy La, gọi là Diệt La kiếm ."

Phạn Không: "..."

Thôi, cô vui là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1183-ngui-thay-mui-bao-khi-ma-tim-toi.html.]

Hủy La chắc , đề cao thế cơ mà.

"Ơ, mắt ông khỏi ?" Tần Lưu Tây lúc mới để ý dải lụa quấn mắt của Phạn Không biến mất, lộ đôi mắt trong veo như bích tỷ, thấu hiểu sự.

Phạn Không bình thản đáp: "Thần binh đại thành, trời ban cam lộ phản hồi, bần tăng tự nhiên cũng hưởng sái, chữa lành thể tàn tật."

Hơn nữa, còn nhờ viên tham nàng cưỡng ép đút cho lúc giúp đả thông kinh mạch, ngũ tạng lục phủ, khỏi cho ?

"Thấy , đưa ô kim Toan Nghê cho lợi ngay mà." Tần Lưu Tây nghiêm mặt : "Việc ở đây xong , việc nên chậm trễ, chúng Thịnh Kinh ngay thôi?"

Phạn Không gật đầu. Vô tình liếc lên trời, sắc mặt chợt biến đổi: "Đế tinh lệch vị trí, T.ử Vi mờ tối. Đây... đây là điềm đại hung."

T.ử Vi Đế tinh ảm đạm, chủ về đế hoàng gặp nạn, e rằng thiên phạt.

Tần Lưu Tây : "Quốc khố trống rỗng, phía Tây chiến sự, cực Bắc ngàn dặm đóng băng. Trong tình cảnh gian nan như mà Thánh nhân vẫn lập đàn tế trời, hao tài tốn của, thiên phạt cũng là chuyện bình thường."

"Cô ?"

Tần Lưu Tây gật đầu: "Ta sớm , thời gian của chúng còn nhiều. Loạn thế sắp đến, c.h.ế.t sẽ càng nhiều, vong hồn nơi nương tựa, vạn vật điêu linh, Thiên Đạo tự nhiên sẽ sụp đổ, cũng áp chế nổi nữa."

"Cô..." Phạn Không kinh ngạc.

"Được linh khí trời đất phản hồi chỉ ông. Lúc chịu thiên kiếp, chợt chút ngộ đạo." Tần Lưu Tây mân mê thần binh .

Lúc sét đánh, trong cơn nhập định ngộ đạo, nàng chợt nhớ lời Hủy La từng : Năm xưa lên trời thành Thần nhưng Thiên Đạo dung, Phật Đạo dung. Hiện giờ trong mắt , hai môn Phật Đạo đáng sợ, chỉ còn Thiên Đạo.

Chỉ cần Thiên Đạo sụp đổ, khởi động đại trận, dùng linh khí phản hồi, lấy sinh linh thiên hạ tế trời, ai thể cản ?

Cho nên loạn thế tất sẽ đến.

Vận mệnh quốc gia và đế hoàng gắn liền với . Vận nước suy yếu thì đế hoàng thể an ? T.ử Vi tinh di dời vị trí là chuyện quá bình thường.

"Quan chủ, loạn thế đến thì bách tính khổ. Việc Thánh nhân tế trời, nhất định ngăn cản."

Thấy Tần Lưu Tây im lặng, Phạn Không cau mày, gì đó nhưng thôi.

"Thiên mệnh thể trái ?" Hồi lâu , Phạn Không mới thốt lên một câu.

Tần Lưu Tây đáp: "Vận tận, nghịch thiên sửa mệnh thì cái giá trả quá lớn, huống chi là giúp đế vương nghịch thiên. Hòa thượng , so với việc sửa đổi vận mệnh quốc gia, thì sinh mạng của thiên hạ bách tính quan trọng hơn. Hoàng đế mất , còn thể khác lên, nhưng nếu chúng gánh nghiệp quá nặng thì lấy dư lực để ngăn cản Hủy La? Điều thể chỉ là kéo dài chút tuổi thọ cho ông , để kế vị đủ năng lực dọn dẹp cục diện rối rắm , giúp thiên hạ định và nhanh chóng hồi phục sinh cơ."

Phạn Không chắp tay ngực, chút hổ thẹn: "A di đà phật, là bần tăng biểu tượng che mắt."

"Đi thôi, cũng đến lúc ."

Phạn Không gật đầu. Hai định rời thì hư chấn động, một luồng thở của tu sĩ cường đại xuất hiện.

Tần Lưu Tây nheo mắt : "Chà, ngửi thấy mùi Bảo Khí mà tìm tới nhanh thế?"

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

Loading...