Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1187: Tiểu tử lộ ra nanh vuốt

Cập nhật lúc: 2025-12-07 01:07:02
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây từng sẽ dùng bí thuật truyền âm của Đạo tông để thông báo cho tu sĩ thiên hạ. Thành Dương T.ử còn tưởng rằng tất cả tu sĩ đều sẽ , nhưng ngờ, bí thuật "Vạn Dặm Truyền Âm" của nàng sự phân biệt đối xử. Tu vi ít nhất đạt từ Luyện Khí tầng năm trở lên mới thể thấy khi nhập định.

Phàm là tu đạo, đều tu luyện. Hằng ngày, việc hành tiểu chu thiên, đại chu thiên cũng là một kiểu tu hành. Vì thế, bí thuật sẽ truyền đạt khi họ đang nhập định. Sở dĩ là Luyện Khí tầng năm trở lên là để đề phòng họ giật đột ngột mà mất tự chủ, dẫn đến rối loạn khí và tẩu hỏa nhập ma.

Tần Lưu Tây triệu tập , chứ hại . Luyện Khí tầng năm trở lên là đủ khả năng ứng phó với đạo truyền âm .

Và trong nội dung truyền âm, nàng cũng dặn họ triệu tập thêm các đạo hữu xung quanh cùng tham gia.

Đương nhiên, việc nhúng tay thì trong phạm vi suy xét của nàng. Con ai hảo, cho dù là tu đạo cũng ai cũng mang trong đại nghĩa. Cứu thế cứu vớt thương sinh , điều đó tùy tâm.

Thế là, bí thuật xuất , bất kể là những đạo hữu đang hành đạo giữa thế tục các cao nhân ẩn nơi núi sâu xa rời trần thế, đều nhận đạo truyền âm khi đang nhập định. Ban đầu họ giật kinh hãi, chân khí trong cơ thể suýt chút nữa bạo tẩu, nhưng giọng nhẹ nhàng lập tức xoa dịu sự nóng nảy.

Đợi đến khi họ rõ nội dung truyền âm, ai nấy đều sắc mặt ngưng trọng, thi bôn tẩu bẩm báo. Những ẩn thế nơi núi sâu cũng vội vàng xuống núi.

Loạn thế xuống núi cứu thương sinh – họ thuộc lòng phương châm của gia tộc.

Sau , hành động của Tần Lưu Tây cũng ghi "Đại Sự Ký Đạo Gia Phong Vân", trở thành một thiên chương về trảm thần cứu thế. Đó là chuyện .

Việc thi triển bí thuật cần dùng thần thức, hành động khiến Tần Lưu Tây tiêu hao tâm sức và tổn hại đến thần hồn. Thái Thành chân nhân và Thành Dương T.ử đều thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch như c.h.ế.t khi thi triển.

Thái Thành chân nhân cảm thấy hổ thẹn. So với sự hao tổn lớn của , còn chần chừ, đúng là xứng với phong phạm của tu đạo.

Chẳng trách nàng tuổi còn trẻ, vai vế tương đương, mà tu vi vượt xa . Chính là vì nàng dám bất chấp tất cả mà hành động.

Thành Dương T.ử thì hết lời búng tay sùng bái. Trong Đạo gia, quả nhiên còn nhiều thuật cần tự tìm tòi, con đường tu hành còn dài dằng dặc, ông vẫn nên thêm sách mới .

Tần Lưu Tây nuốt một viên đan dược, kéo Phạn Không cùng rời Thiên Sơn tiến đến chùa Ngọc Phật. Thái Thành chân nhân và các vị đạo hữu cũng cùng vì tiện đường.

Nàng , bí thuật của nàng thi triển, Hủy La cũng thấy. Hắn mở mắt khỏi nhập định, bước khỏi gian phòng nhỏ, ngọn núi tuyết trắng xóa và với một tuyết phòng: "Tiểu t.ử lộ nanh vuốt , đây là chính thức tuyên chiến với đấy, thú vị!"

Người tuyết đang khoanh chân, hai tay kết pháp quyết. Tuyết hoa bay lả tả, nhưng tượng tuyết vẫn bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như sương, băng kết cả lông mi.

Hủy La liếc nàng biến .

Thư Sách

Một lát , tuyết mở mắt, về hướng biến mất. Đôi mắt đen trắng rõ ràng, lạnh băng như tuyết trời, chút độ ấm, hề cảm xúc d.a.o động, vô bi vô hỉ, vô tình vô dục, một gợn sóng.

Vô Tình Đạo, vốn dĩ là Vô Tình.

Nàng khép mắt, cảm nhận sự lạnh lẽo của băng tuyết. Âm khí từ bốn phương tám hướng cuộn tới, khóa nàng bên trong, hình thành một cơn lốc xoáy nhỏ màu đen.

Tháng Mười Một, trời đông giá rét đến sớm, Thịnh Kinh cũng bắt đầu đổ tuyết.

Tại chùa Ngọc Phật, trụ trì Huệ Toàn dẫn Tần Lưu Tây và Phạn Không gặp Kính Từ đại sư. Sau một hồi thương thảo, họ quyết định lấy danh nghĩa chùa Ngọc Phật, do Phạn Không dùng phương pháp của Phật tông triệu tập tăng nhân các chùa chiền thiên hạ, cùng với Đạo gia cứu thế.

Trước khi rời , Phạn Không về phía Kính Từ đại sư, ánh mắt lộ một tia thương xót, lặng hồi lâu.

Kính Từ đại sư , niệm một tiếng Phật hiệu. Ánh mắt tuệ nhãn của ông mang theo sự thông suốt và rộng rãi, khẽ gật đầu.

Chờ Phạn Không , Tần Lưu Tây Kính Từ đại sư, lấy kim châm , nhíu mày: "Ngài so gặp mặt càng hư nhược vài phần."

Kính Từ đại sư xuống long mạch Phật tháp, mỉm nhạt: "Lão nạp già , cũng sắp đến lúc gặp Phật Tổ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1187-tieu-tu-lo-ra-nanh-vuot.html.]

Tần Lưu Tây xong tâm trạng chút nặng nề, : "Ngài chỉ cần một chuyện thôi." Chính là bảo vệ khúc Phật cốt .

Kính Từ đại sư từ chối hành vi thi châm của nàng. Không ông sợ c.h.ế.t, mà là sợ thể chịu nổi mà dẫn đến long mạch thất thủ.

Trong lúc lưu châm, Tần Lưu Tây khoanh chân bên cạnh Phật tháp, đột nhiên chấn động.

Nàng kinh ngạc.

Tay trái ấn xuống mặt đất, nàng lập tức cảm nhận sự cộng hưởng.

Tần Lưu Tây xuống ngón trỏ trái, đồng t.ử co .

Trước đây nàng từng nghĩ đến việc hủy khúc Phật cốt , nhưng Huệ Toàn rằng thể động , vì nó ngay long mạch, động đến nó là d.a.o động căn cơ quốc gia.

Vận mệnh quốc gia.

Trong đầu Tần Lưu Tây chợt lóe lên một linh quang. Nàng lấy bản vẽ Thành Thần Đại Trận nàng tự vẽ bằng linh lực, ánh mắt dừng ở vị trí Thanh Long núi. Núi mạch thì linh, nếu mạch ?

Nàng theo bản năng trong bản vẽ, nếu long mạch điền ngọn núi , núi ắt sẽ linh động, linh khí dồi dào, vận thế sẽ thăng tiến cấp tốc.

Hô hấp nàng dồn dập.

Cúi đầu xuống mặt đất, như thể xuyên thấu qua lớp đất dày cộm thấy long mạch và khúc Phật cốt . Nó trông giống như một vực sâu đáy.

"Không cần lo lắng, lão nạp sẽ thủ long mạch, cho đến c.h.ế.t mới thôi." Giọng từ bi vọng màng tai Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây đầu , thấy Kính Từ đại sư đang . Đôi tuệ nhãn của ông chứa đựng hết thảy thương sinh thiên hạ. Mũi nàng cay xè, đành mặt .

Một canh giờ , Tần Lưu Tây bước khỏi Phật tháp nơi Kính Từ đại sư bế quan. Phạn Không chờ bên ngoài. Hai , dường như đều hiểu ý đối phương, ai một lời.

Tiếng chuông chùa Ngọc Phật vang lên.

Phạn Không : "Bần tăng trở về sẽ bế quan , cho đến..."

Hắn hết, nhưng Tần Lưu Tây hiểu lời ý gì. Cho đến ngày đại chiến, sẽ tự xuất hiện.

"Được."

Thấy thần sắc nàng vẻ tiều tụy, Phạn Không trầm tư : "Trận hạo kiếp , ai cũng thể chỉ lo . Để cứu thương sinh, Phật - Đạo hai môn đều nhập thế. Giữa thế tục, những sĩ t.ử kiến thức vì nước vì dân đều đang mưu tính, tất cả đều vì thiên hạ . Cho dù mất sinh mạng cũng hề sợ hãi. Kính Từ sư cũng , tương lai cô và , vốn dĩ cũng nên như thế."

Tần Lưu Tây liếc , chế giễu: "Không ngờ Phạn Không đại sư cũng lúc an ủi khác. Lúc ông mới thực sự nhập trần thế, còn giống vị cao tăng siêu phàm thoát tục Thiên Sơn nữa."

Nghe ý trêu chọc, Phạn Không mặt đỏ bừng, xoay biến .

"Đồ nhỏ mọn." Tần Lưu Tây chép miệng. Quay , nàng thấy một tiểu sa di đang nép ở góc tường, lén lút . Nàng cong môi , bước tới, móc trong túi Càn Khôn một khối kẹo mứt lê nhét tay bé, xoa nhẹ đầu trọc của : "Chăm chỉ theo sư phụ gõ mõ, học tu thiền nhé."

Tiểu sa di nắm chặt miếng kẹo, vẻ ngượng ngùng, nhanh chân chạy . Chạy vài bước, đầu , bẽn lẽn với Tần Lưu Tây, giơ một tay khom lưng: "Vô tạ thí chủ."

Nhìn bé chạy , Tần Lưu Tây sang trụ trì Huệ Toàn đang tới: "Trụ trì dạy dỗ đứa bé ."

Huệ Toàn : "Cậu bé duyên với Phật môn. Tiên trưởng mời theo bần tăng, các trưởng lão , đồng ý cho ngài Tàng Thư Các của chùa Ngọc Phật để tìm các sách về pháp trận."

Mắt Tần Lưu Tây sáng rực, vội vàng theo.

Loading...