Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1189: Trảm hung thú, cứu cha mẹ

Cập nhật lúc: 2025-12-07 02:23:37
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa lúc Thánh Đàn đất rung núi chuyển, trong khi Quốc sư bảo vệ Khang Võ đế, đạo hồn thức Tần Lưu Tây lưu Ngài truyền tin về.

Phong Tu đuổi tới nơi, núi lở đất sụt, đá b.ắ.n tung tóe. Nước sông hào trào ngược lên. Bách tính và quan quyến thét chói tai. Có nước cuốn trôi, đá đập thương, thậm chí kiến trúc đổ sập chôn vùi.

Khắp nơi vang lên tiếng than và kêu gào tuyệt vọng, một cảnh tượng t.h.ả.m khốc.

Mặt đất vẫn rung chuyển ngừng. Phong Tu phân chia yêu lực chặn đá rơi, đồng thời nước sông rút về. Hắn hiện , và giữa cơn chấn động ngừng cũng chẳng ai chú ý đến cảnh tượng quái dị đó.

Hắn nhanh chóng lao đến tượng thần thú Li Vẫn – kẻ đang ngừng hấp thu oán khí và oan hồn mới nên càng trở nên hung ác. Có lẽ cảm nhận mối đe dọa, con thú thụy thú há cái miệng khổng lồ . À , khắc tà khí phù văn, thụy thú cũng biến thành hung thú tà ác.

Hung khí rít gào về phía , như những lưỡi đao sắc bén, nhắm thẳng mạng .

Phong Tu quất cái đuôi lớn của qua: "Lão t.ử cho ngươi mặt mũi đấy !"

Li Vẫn ăn một cái tát lớn, càng thêm phẫn nộ. Nó há miệng gầm điên cuồng, tiếng gầm như nuốt trọn núi sông, phong vân kích động. Cuồng phong nổi lên dữ dội, nước sông nó tạo thành một con rồng nước cuốn, lao về phía Thánh Đàn.

Rồng nước cuốn đến , cuốn lên cao, rơi xuống đất, tan xác.

Cảnh tượng càng khiến kinh hoàng, ngừng chạy trốn nhưng ngừng vấp ngã.

Phong Tu giận tím mặt. Hắn búng tay con rồng nước cuốn . Yêu lực như biến thành những hạt cát mảnh dài, va chạm với rồng nước. Rồng nước tan , nước sông đổ ập xuống như mưa từ trời, cuốn trôi thêm mười mấy bách tính.

Lại một tràng tiếng cha gọi cầu cứu vang lên.

Phong Tu lúc lấy lá bùa Tần Lưu Tây đưa, ấn lên hung thú.

Hung thú cứng đờ, nhưng lá bùa nhanh chóng tự bốc cháy mà hề trấn áp . Ngược , nó càng khiến hung thú nổi điên, cho mặt đất chấn động càng thêm dữ dội, c.h.ế.t càng lúc càng nhiều. Oán khí và oan hồn cuồn cuộn ngừng lao về phía nó.

Phong Tu chút bất ngờ. Không , huyết phù của tiểu sát thần dùng ư?

Tần Lưu Tây bất ngờ xuất hiện ngay lúc đó. Đối diện với hung thú, nàng hai mắt sáng rực, tế thần binh Diệt La, múa một đường kiếm hoa c.h.é.m thẳng con hung thú.

"Ngươi cứu , chỗ để !"

Phong Tu , hai lời liền biến , phân thần thức tìm kiếm, vớt sông lên, nhấc bổng các vật kiến trúc và bùn đất đang chôn .

Còn Tần Lưu Tây cầm thần binh, c.h.é.m thẳng đầu hung thú. Thân kiếm hung hăng vạch vài nhát lên những phù văn tà khí nó.

Những may mắn còn sống sót thấy một tiếng rít gào thê lương. Theo bản năng theo, họ chỉ thấy một cái bóng đen khổng lồ phóng lên trời, và cái bóng đó là một ảnh áo xanh tay cầm kiếm, nhún mũi chân nhảy vọt lên .

"Đó là cái gì?"

"Có yêu ma quỷ quái ?"

Cái bóng đen mang điềm c.h.é.m đôi, như thể thứ gì đó hút , còn giữ hình dáng mãnh thú nữa.

Họ rằng, chính Diệt La kiếm hấp thu bộ hung thần chi khí, khiến kiếm càng thêm đen hồng, c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn.

Hung thú trảm, mặt đất nhanh chóng ngừng rung chuyển.

Tần Lưu Tây xem xét những mảnh vỡ của thú đá, đôi mắt khẽ híp . Hắn từng tới đây.

Nàng phóng thần thức ngoài, phát hiện chút thở nào của Hủy La, khỏi hừ lạnh một tiếng, thu thần thức , đến bên cạnh Phong Tu.

"Người cứu hết ?"

Phong Tu đáp: "Đã đưa những chôn vùi và rơi xuống nước ngoài. Tuy chôn , nhưng họ đều thương nặng, liệu sống thì còn xem mệnh."

"Những việc cần lo lắng. Đưa họ về Trường Sinh Điện nhờ y sư cứu chữa. Thuốc men thể dùng, còn sống thì xem mệnh. Chúng thể đảm bảo cứu hết thương, chỉ thể trấn áp trận động đất , để thương vong lớn hơn."

Phong Tu : "Những thú đá chỉ xuất hiện trong rừng sâu núi thẳm, nó còn ẩn nấp trong các vật trấn trạch, hoặc là mắt trận của một trận pháp nào đó trong kiến trúc. Việc thể gây động đất, lũ quét, đều là những thiên tai mà nhân lực thể cứu vãn. À , lúc dùng huyết phù cũng phá hủy vài nơi, cái ? Bùa của ngươi thời hạn sử dụng ?"

"Cái tự đến gia trì , thú đá thở của ."

Mặt Phong Tu tối sầm: "Gây mấy thứ quỷ quái ăn thịt nham hiểm còn đủ, còn tự gia trì? Hắn lão hoàng đế c.h.ế.t ?"

Tần Lưu Tây theo ánh mắt , Khang Võ đế dìu, vội vã lên ngự liễn. Xung quanh là một đám quan may mắn sống sót vây quanh, đội thị vệ mang đao khẩn trương tạo thành một vòng bảo vệ.

Nàng hừ lạnh: "Đế vương ngã, quốc gia liền loạn. Hiện giờ Thái t.ử lập, phiên bang dị tộc tin, thừa cơ mà nhập thì còn đợi đến khi nào? Thiên tai sinh, nhân họa nổi, loạn thế cứ thế mà thành."

"Thanh kiếm của ngươi là thần binh ? Không cần m.á.u cũng thể trấn áp ?" Phong Tu chút thèm thuồng.

Tần Lưu Tây tế thần binh . Năng lượng thần uy vô tận mang theo luồng hung thần chi khí mãnh liệt, khiến lông tóc Phong Tu - đang ở dạng bản thể - dựng , vội nhảy lùi mấy bước: "Ái chà, đừng dựa gần thế, lỡ thương đồng đội!"

là Yêu Hoàng, nhưng cũng là yêu vật. Với thần binh lợi khí như thế, đương nhiên kiêng dè. Hơn nữa, thở thanh kiếm tỏa chỉ uy lực Phật - Đạo, mà còn cả Nghiệp Hỏa chi uy.

"Đồ tiểu nhân." Tần Lưu Tây thu hồi thần binh, : "Ngươi về , còn bảo vệ lão hoàng đế tự tìm đường c.h.ế.t ."

"Còn chỗ ?" Phong Tu chỉ bãi chiến trường ngổn ngang.

Tần Lưu Tây bình thản : "Thiên tai bên ngoài Thịnh Kinh thì nơi cứu trị. Giờ tai họa xảy ngay tại Thịnh Kinh, địa giới hoàng thành. Nếu chuyện an trí nạn dân động đất mà còn xong, thì cái quốc gia thật sự vô phương cứu chữa."

Đã hiểu. Nghĩa là những gì cần thì họ , phần còn giao cho đám quan viên . Việc gì cũng do họ hết thì cần gì triều đình nữa?

Phong Tu dài dòng, gật đầu định , nhưng chợt nhớ điều gì đó, : "Trận truyền âm của ngươi trận tràng lớn lắm, đây tính là khiêu khích ?"

"Ừm. Cho nên khi dọn dẹp, nếu gặp tà môn ma đạo, g.i.ế.c."

Phong Tu lẩm bẩm: "Nghe cái giọng của ngươi, là t.ử chính đạo mà giống yêu quái hơn ."

"Không g.i.ế.c thì để ăn Tết ? Đi nhanh ." Tần Lưu Tây xua tay, nhảy về phía Khang Võ đế. nửa đường, nàng thấy một quen, sắc mặt lập tức đổi.

Vương thị đang đau đớn ngã mặt đất. Trên một cục đá và một t.h.i t.h.ể đè nặng. Bà cử động, nhưng nhúc nhích là đau đến biến dạng khuôn mặt.

chút tuyệt vọng. Mấy đứa con ở nhà còn lập gia đình, chẳng lẽ bà c.h.ế.t ở nơi ?

Bỗng nhiên, cơ thể bà nhẹ hẳn. Bà sững sờ đầu , một nữ t.ử mặc thanh y, dùng trâm ngọc xanh cài búi tóc, dáng mảnh khảnh đang dời xác nam thi , nhấc cục đá xuống.

"Tây Nhi..." Nước mắt Vương thị nhòa , bà kích động vô cùng.

Tần Lưu Tây cau mày: "Sao ngài cũng ở đây?"

Nàng quanh một vòng, thấy ai quen thuộc nữa, bèn xuống nửa của bà. Có m.á.u chảy thấm tà váy, sắc mặt nàng trở nên khó coi. Nàng định vén váy lên xem, thì tay Vương thị túm lấy tay nàng.

Tần Lưu Tây ngẩn , chợt nhớ đây là bên ngoài, mà phụ nữ nào chẳng chú trọng thanh danh, dù sinh tử.

Tay Vương thị lạnh buốt, trang điểm rối, nước sông trào ngược ướt, run rẩy ngừng, mặt tái xanh như tuyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1189-tram-hung-thu-cuu-cha-me.html.]

Tần Lưu Tây nắm tay bà, tiên dùng thuật quyết khô quần áo, truyền một đạo chân khí , bắt mạch cho bà, lấy từ túi Càn Khôn một lọ đan d.ư.ợ.c đút cho bà uống.

Vương thị cảm thấy ấm áp lên, khỏi thở phào. Vừa cử động, bà rên rỉ vì đau.

Tần Lưu Tây cách váy sờ chân bà. Hòn đá đè lên chân bà, thêm t.h.i t.h.ể nam nhân đè lên đá, khiến vết thương càng sâu hơn.

Nàng vuốt xương, : "Xương cốt chỗ nứt, cần nắn ."

Nàng ôm Vương thị dậy, tìm một chỗ khuất gió đặt bà xuống, hỏi: "Trong nhà còn ai cùng ? Cái lễ nghi ngài cũng đến?"

Vương thị : "Phàm là quan quyến từ ngũ phẩm trở lên đều đến. Trừ những cáo ốm, nhà chúng cùng cha con tới tham gia đại lễ ."

"Lão gia t.ử ?"

"Năm nay trời lạnh sớm, tổ phụ con nhiễm phong hàn, bệnh một thời gian , cũng xin nghỉ." Vương thị thấy nàng nhíu mày, bèn giải thích: "Con đừng lo, thái y đến xem, cũng kê t.h.u.ố.c . Dưỡng một thời gian là khỏe thôi, già cả, thể dễ chịu cũng là lẽ thường."

"Ừm." Tần Lưu Tây : "Ngài cứ ở đây chờ, con tìm ông ."

"Ông " là ai, Vương thị trong lòng rõ. Bà nghĩ ngợi : "Động đất đến đột ngột, khắp nơi đều loạn, còn dư chấn . Con cẩn thận chút, thật sự tìm thấy thì về. Xảy tai họa lớn thế , triều đình sẽ nhanh chóng phái đến cứu tế."

Da mặt Tần Lưu Tây giật giật. Bà chẳng hề lo lắng gì đến sống c.h.ế.t của Tần Bá Hồng cả.

"Ông , ngài đừng lo. Ta nhanh ngay." Tần Lưu Tây gượng , nhanh chóng biến mất.

Gặp Tần Lưu Tây, Vương thị mừng rỡ khôn nguôi, đến nỗi cơn đau cũng vơi . tuyết ngoài trời bỗng nhiên rơi nặng hạt, tiếng rên rỉ từ xa vọng , bà thấy lo lắng, thở dài thườn thượt.

Thiên tai liên miên, tế trời mà đất động, thương vong chắc chắn nhỏ. E rằng dân gian sẽ nhiều lời yêu cầu Thánh nhân hạ chiếu cáo tội .

Tần Lưu Tây nhanh chóng , tay xách theo Tần Bá Hồng đang bất tỉnh nhân sự, mặt đầy máu, tay vặn vẹo. Vương thị hoảng hốt: "Này, thương đến mức nào ?"

"Máu của khác." Tần Lưu Tây bước tới, đặt Tần Bá Hồng xuống, cõng Vương thị lên lưng, đó xách Tần Bá Hồng: "Con đưa hai về."

Tần Bá Hồng Tần Lưu Tây đ.á.n.h cho ngất từ . Khi nàng tìm thấy, tay ông sập cung điện đè gãy. Phía ông còn một thịt nát m.á.u me từ rơi xuống, đầu đối đầu với ông, tròng mắt chỉ còn một con, m.á.u chảy xuống nhuộm đỏ mặt ông. Ông sợ hãi đến nửa ngây nửa dại.

Tần Lưu Tây chạy tới lúc ông đang gào thét t.h.ả.m thiết, đành đ.á.n.h cho ông ngất .

Vương thị ôm cổ Tần Lưu Tây, cả ngây dại. Bởi lẽ, bà trơ mắt Tần Lưu Tây cõng bà và xách Tần Bá Hồng bước qua cánh cửa của một gian nhà đổ nát, ... là sân chính của Tần gia.

Choang!

Vạn di nương đang xách ấm tay, thấy họ đột ngột xuất hiện giữa sân thì chiếc ấm bạc rơi xuống đất, đôi mắt bà trợn tròn như chuông đồng.

"Ngươi... các ngươi..."

Tần Lưu Tây cõng một , xách một , nhanh chóng phòng, lập tức phép Tịnh Trần cho cả hai.

Vạn di nương kinh hô thất thanh. Trời ơi, nàng sinh một vị tiên nhân thế?

Thư Sách

"Trong phủ y sư ? Nếu thì tìm băng gạc sạch sẽ gì đó mang tới." Tần Lưu Tây phân phó: "Địa chấn ở Thánh Đàn, Thái thái và lão gia thương ."

Vạn di nương tái mặt, vội vàng sai gọi.

Tần Lưu Tây lấy kéo từ túi Càn Khôn , cắt váy Vương thị, cắt quần, mới phát hiện chân trái của bà đá đè đến mức m.á.u thịt be bét, trông đáng sợ, xương cốt cũng gãy.

Nàng niệm thuật quyết lên miệng vết thương, bôi kim sang d.ư.ợ.c chỗ thương, hai tay liên tục thi thuật quyết để nắn xương cho cẳng chân bà.

Nếu là đây, nàng đến mức . Hiện giờ tu vi tăng tiến, dùng đạo thuật để "nhục bạch cốt" (mọc thịt trắng xương) tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Vương thị cứ nàng chớp mắt, hề cảm thấy đau đớn, cho đến khi Tần Lưu Tây xong, bà mới giật : "Này, là khỏi ?"

"Vâng, nhưng ngài vẫn nên nẹp cố định cho cẩn thận. Bên ngoài c.h.ế.t, thương, nếu ngài rõ ràng thương mà lập tức khỏe thì khó giải thích." Tần Lưu Tây .

Vương thị rùng , vội vàng gật đầu.

Tần Lưu Tây liền tìm hai tấm ván mỏng nẹp cố định xương cốt cho bà, một bên quấn băng vải, một bên : "Không trở ngại gì, nhưng dù cũng kinh hãi, cứ giường nghỉ ngơi bảy ngày. Ngoài , bảo Trường Sinh Điện lấy chút Sinh Cơ Bó Xương Cao về, bôi mỗi ngày một . Bảy ngày thể . ngài cũng thể giả vờ bệnh tiếp, bên ngoài quá loạn, đừng ngoài."

"Ta hiểu ."

Tần Lưu Tây lúc mới xử lý vết thương cho Tần Bá Hồng. Tay ông trật khớp và gãy xương. Nàng chút thương tiếc nắn xương ngay, ông đau đến mức tỉnh từ hôn mê.

"Ngươi, ngươi... đang ở ?" Tần Bá Hồng mơ màng khung cảnh quen thuộc.

Ông đang ở trong phủ ?

Không đúng, ông tế thiên, xảy động đất ?

" , động đất đấy. Có rồng nước cuốn lên trời, ngã xuống. A a a, đó c.h.ế.t t.h.ả.m quá, m.á.u me vương vãi hết cả lên !" Tần Bá Hồng gào lên thất thanh.

Tần Lưu Tây thấy ông ồn ào, châm bạc chọc một cái, ông trừng mắt mềm nhũn ngã xuống giường.

Nàng mặt biểu cảm xử lý xong tay cho ông, cài băng vải cổ, vỗ tay: "Vết thương ngoài da thì tự xử lý. Nhớ Trường Sinh Điện lấy t.h.u.ố.c cao về bôi hàng ngày. Con thăm lão gia tử, sẽ ngay."

Vương thị kinh ngạc: "Gấp gáp ?"

"Vâng." Tần Lưu Tây nghĩ ngợi, đến một bên, lấy một chồng giấy vàng, nhanh chóng vẽ bùa. Rất nhanh, nàng vẽ xong một chồng hỏa phù cùng mười mấy lá bùa hộ mệnh, đưa cho Vương thị: "Năm nay sẽ là một mùa đông cực kỳ lạnh giá, sẽ tuyết tai. Gạo thóc nên tiết kiệm chút, tương lai cuộc sống dễ dàng , ngài nên liệu liệu. Số hỏa phù , ngài tự xem mà xử lý, xếp mang bên thể giữ ấm. Mấy lá bùa bình an ngài cũng cất ."

"Con nữa?" Vương thị nỡ để nàng .

Tần Lưu Tây : " Con ? Con cứu thế."

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...