Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1190: Quốc sư nàng quả nhiên quá điên

Cập nhật lúc: 2025-12-07 02:23:38
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến cũng vội vàng, cũng vội vàng. Tần Lưu Tây xuất hiện nhanh chóng, rời cũng nhanh chóng. Nếu thấy nẹp gỗ chân , Vương thị thậm chí sẽ nghĩ rằng việc con gái xuất hiện chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Chính nhờ tấm nẹp đùi, bà mới nhớ t.h.ả.m kịch kinh hoàng xảy ở Thánh Đàn. Cảm giác tuyệt vọng khi lạnh buốt, đè nén thể cử động ùa về khiến bà khỏi rùng .

"Mệnh , con gái chính là niềm tin của nàng."

Xa xăm trong ký ức, dường như từng vuốt ve tay bà và câu đó.

"Đại tỷ, đau lắm ?" Giọng Vạn di nương xen lẫn kinh hoảng và lo lắng kéo Vương thị khỏi dòng ký ức. Nhìn chiếc khăn tay Vạn di nương, bà mới ngạc nhiên nhận mặt lạnh ngắt, ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.

Vương thị gượng , dịu dàng vẫy tay: " Muội đây."

Vạn di nương nhanh chóng bước tới, bất ngờ Vương thị ôm chầm lấy eo. Vạn di nương khẽ cứng , thở dài, vỗ vai bà: "Đau thật thì cứ . Nếu là vì con bé lời thì đừng nữa, chúng đ.á.n.h nó một trận, 'côn bổng xuất hiếu tử' mà."

Vương thị bật mắng: "Nói bậy bạ gì đấy, con gái nhà , đ.á.n.h đ.ấ.m gì. Khóc là vì mừng quá kịp thôi."

Vạn di nương "À" một tiếng.

"Nó , cũng ngoan, nhưng ngoan đến mức khiến đau lòng." Vương thị nhớ đến lời Tần Lưu Tây "cứu thế", thần sắc khỏi rùng . Bà : " Muội gọi quản sự tới đây, chuyện dặn dò."

Thánh Đàn xảy động đất, tuy lan đến phủ , nhưng thiên tai xảy đúng lúc tế thiên, bách tính chắc chắn oán thán. Bên ngoài nhất định sẽ đại loạn. Cần quản thúc trong phủ cho , ngoài gây chuyện thị phi, kẻo rước họa .

Hơn nữa, bà và Tần Bá Hồng cứu về, nhưng đám nha , bà tử, gã sai vặt theo vẫn bặt vô âm tín, sống c.h.ế.t rõ. Phải phái tìm, đồng thời hỗ trợ cứu giúp những nạn khác.

Sau tai họa, việc chủ động tay giúp đỡ bao giờ cũng hơn là khoanh tay , nhất là khi vợ chồng bà thương nhưng nghiêm trọng, còn bình an rút lui nhanh chóng như .

Làm thế cũng tiện che giấu việc họ về phủ nhanh một cách kỳ lạ.

Trong lúc Vương thị điều động nhân lực trong phủ, Tần Lưu Tây lặng lẽ rời .

Thánh Đàn cách Tần phủ một đoạn đường, nhưng khu vực Đông thành cũng chịu chấn động rõ rệt, nhiều căn nhà đổ sập. May mắn là ban ngày, còn kịp chạy thoát. những già yếu thì đường thoát, vùi lấp đống đổ nát.

Khắp thành vang lên tiếng than .

Tần Lưu Tây rũ mắt, nhanh chóng lẻn Ngự liễn của Khang Võ đế, thi triển thuật che mắt, chính thức nhập vai Quốc sư.

Khang Võ đế sớm hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch. Đại thái giám Thuận công công bên cạnh cũng tái mét mặt mày, run rẩy ngừng.

Một đời vua một đời thần. Nếu Thánh nhân băng hà ngay lúc , vị đại thái giám như kịp sắp xếp đường lui, e rằng dù tuẫn táng thì kết cục cũng chẳng gì.

"Thuận công công, ngươi hoảng sợ gì?" Tần Lưu Tây thản nhiên : "Thánh nhân là bậc hiền vương, sẽ tự hóa giải tai ương."

Ừ, bịa đấy, lành gì cho .

Nàng nắm tay Khang Võ đế bắt mạch, đôi lông mày nhíu chặt .

Thuận công công Tần Lưu Tây, trong lòng thấy quái lạ. Vị Quốc sư dường như đột nhiên đổi một khác, khí thế mạnh mẽ hơn hẳn, cao thể với tới.

Tần Lưu Tây bắt mạch, thầm nghĩ: Kể cả tai họa , Khang Võ đế cũng chẳng còn sống bao lâu. Cơ thể chỉ tích tụ đan độc mà còn thận âm hao tổn, tinh huyết thiếu hụt.

Nói thật, lão Hoàng đế chỉ là "hổ giấy", dựa đan d.ư.ợ.c mà chống đỡ.

"Thánh nhân gần đây dành khá nhiều thời gian lưu luyến ở hậu cung nhỉ?" Tần Lưu Tây Thuận công công.

Thuận công công rụt rè đáp: "Như phi nương nương ngày nào cũng dốc tâm sức để Long tâm đại duyệt."

Tần Lưu Tây châm biếm: là dốc tâm sức thật, nhưng là tâm tư đắn.

Nàng rằng con rối Quốc sư ( trong sách) gần đây Thánh nhân trọng dụng, ngay cả đề nghị tế thiên cũng phớt lờ, và Ngài cũng ít khi triệu nó. Con rối vốn là kẻ lười biếng, thấy Thánh nhân những chuyện tổn hại đại đức thì cũng lười ứng phó với lão già , nên an tâm ở trong cung, ít để ý chuyện bên ngoài.

Giờ xem mạch tượng, nàng mới thấy: Lão già chỉ dùng đan "cường tráng thể" giả dối, mà còn dùng cả loại hương thôi tình. Chẳng lẽ c.h.ế.t nhanh hơn ?

Không c.h.ế.t vì "thượng mã phong" là may mắn lớn của . Nếu thì mất mạng ngay tại đó chứ chẳng chơi.

Thuận công công nụ của nàng cho rợn . Có động đất cho hồ đồ , cứ cảm thấy vị Quốc sư điên loạn?

"Quốc... Quốc sư, Long thể Ngài chỗ nào ?" Thuận công công nuốt nước bọt hỏi.

Tần Lưu Tây đáp: "Ngươi thử xem, cái tuổi một cây xà nhà gỗ lim đập thẳng , còn trúng ngay thắt lưng thì thế nào?"

Thuận công công sững sờ. Cô là "gặp dữ hóa lành" cơ mà!

Tần Lưu Tây thấy Khang Võ đế mí mắt run rẩy, dường như sắp tỉnh, bèn tiếp: "Thánh nhân gần đây dùng những loại đan d.ư.ợ.c nào khác? Là ai luyện? Không chỉ , Ngài còn hít hợp hoan hương, dẫn đến âm dương mất cân bằng, thận dương suy yếu. Hiện giờ, Ngài đập trúng thắt lưng, tổn thương thần kinh, e rằng sẽ liệt giường để tĩnh dưỡng."

Khang Võ đế lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, đột nhiên mở mắt, phun một ngụm m.á.u tươi đỏ sẫm, ho khan ngừng.

"Hoàng thượng!" Giọng Thuận công công lanh lảnh vang ngoài Ngự liễn, khiến những đang hộ giá tim gan run rẩy, mặt tái mét.

Chẳng lẽ Thánh nhân sắp băng hà ?

Khang Võ đế Tần Lưu Tây, đôi mắt già nua vẫn còn sắc bén, khàn khàn hỏi: "Lời Quốc sư là thật ? Trẫm chỉ thể liệt giường?"

Tần Lưu Tây thản nhiên: "Nửa của Ngài còn cảm giác gì ?"

Mồ hôi lạnh thấm đẫm trán Thuận công công. Quốc sư quả thật điên , sợ c.h.ế.t ư, dám thẳng như ?

Khang Võ đế cố gắng nhúc nhích, Không , quả thật cảm giác gì. Ngài liệt ?

Đồng t.ử Ngài co thắt , hai tay nắm chặt vạt áo đến mức nổi gân xanh, cổ họng thở hổn hển.

"Hoàng thượng, Ngài hồng phúc tề thiên, thọ ngang trời đất, chắc chắn sẽ từ từ khỏe ." Thuận công công vội vàng trấn an, cầu xin Tần Lưu Tây: "Quốc sư, lão nô đúng ? Ngài cũng thế mà."

"Nếu cú ngã và cú đập , cẩn thận tĩnh dưỡng tự nhiên thể khỏe ." Tần Lưu Tây thẳng Thánh nhân, sự thật: " Ngài tuổi cao, gần đây dùng những đan d.ư.ợ.c và hương liệu nên dùng, dẫn đến cơ thể suy yếu. Chỉ riêng việc bồi bổ chỗ tốn nhiều thời gian và d.ư.ợ.c liệu quý. Huống hồ, Ngài thương ở thắt lưng, xương nứt lệch vị trí, vết thương cực nặng. Người 'thương gân động cốt trăm ngày', Ngài còn thương ở chỗ thắt lưng. Nếu cú đẩy của Triệu Vương nhẹ hơn một chút, đập xương ngực, tổn thương nội phủ thì còn đỡ. Nếu mạnh tay hơn chút, chỉ đập đùi thì cũng . Đằng là thắt lưng."

Thuận công công trong lòng lộp bộp. Triệu Vương e rằng đắc tội với Quốc sư .

Quốc sư đây là chê c.h.ế.t đủ nhanh ư?

là 'thừa nước đục thả câu', 'thừa bệnh đòi mạng'. Triệu Vương tự dâng nhược điểm đến tận tay, Tần Lưu Tây đương nhiên tay triệt hạ, dọn đường cho Tề Khiên lên ngôi.

Tần Lưu Tây hề chút áy náy nào, dù nàng cũng từng tự nhận .

Nhận thấy ánh mắt của Thuận công công, nàng còn khẽ nhếch môi với . Nụ đó lạnh lẽo, đáng sợ vô cùng!

Thuận công công cúi đầu, vờ như thấy. Hắn chỉ là một hoạn quan nhỏ bé, dám đắc tội với vị Quốc sư .

Quả nhiên, "liều thuốc" của Tần Lưu Tây phát huy tác dụng cực mạnh, đ.á.n.h thức ký ức của Khang Võ đế. Ngài nhớ lúc động đất, đứa nghịch t.ử miệng thì cứu, nhưng đôi tay hề lưu tình mà đẩy Ngài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1190-quoc-su-nang-qua-nhien-qua-dien.html.]

Rốt cuộc là cứu Ngài, g.i.ế.c Ngài?

Đế vương đa nghi, Khang Võ đế tuổi càng cao thì lòng nghi ngờ càng nặng. Đầu óc Ngài cuồng nhanh chóng: Nếu Ngài c.h.ế.t ngay lúc trong trận động đất, ai sẽ bước lên ngôi vị?

Lão Nhị (Triệu Vương) và Lão Tam (Thành Vương) đều trưởng thành. Lão Nhị dạo nhảy nhót càng lúc càng mạnh, hơn nữa bên cạnh còn Ngọc thị tử.

Ngọc thị t.ử vốn là kẻ chọn minh chủ mà phò tá. Lão Nhị dã tâm quá lớn. Hắn động cơ để hành thích vua!

Nghĩ đến đây, Khang Võ đế lập tức hạ lệnh: Triệu Vương hộ giá bất lực, cấm túc tại Triệu Vương phủ, chiếu lệnh ngoài. Còn Quang Lộc Tự Khanh và Hồng Lư Tự Khanh quy tội hành sự bất cẩn, điều tra tội danh bất trung, tạm giam Hình Bộ điều tra rõ.

Tần Lưu Tây về phía một góc xe ngựa, trong mắt ánh lên tia trào phúng. Khang Võ đế đúng là giữ thể diện cho , để lộ tai tiếng hoàng gia "con trai mưu sát cha" nên cho Triệu Vương đại lao mà chỉ cấm túc tại phủ.

Tuy nhiên, việc Triệu Vương đẩy cha ngã xà nhà đập trúng là ai cũng thấy rõ. Bách tính thể tin là "hộ giá bất lực", nhưng quần thần thì trong lòng sáng tỏ: Triệu Vương e rằng vô duyên với ngôi vị .

Khi thánh chỉ ban , Triệu Vương đang quỳ Dưỡng Tâm Điện, mặt mày đầy vết bẩn, t.h.ả.m hại vô cùng, chẳng còn để ý đến hình tượng. Quỳ cùng còn Thục phi nương nương, gỡ bỏ trâm thoa.

Thục phi tin mà kinh sợ. Đã là động đất , để Thánh nhân c.h.ế.t luôn ở đó ?

Còn con trai bà, nếu tay thì dứt khoát, đập c.h.ế.t luôn . Giờ thì , c.h.ế.t, để lộ sơ hở mặt bàn dân thiên hạ.

Cái đúng là tai họa đòi mạng.

Khi khẩu dụ của Thánh nhân truyền đến, Triệu Vương mặt trắng bệch, mềm nhũn.

Thục phi càng cảm thấy nửa đời chìm trong bóng tối. Lúc Ngự liễn về đến cung, Khang Võ đế nâng xuống, bà liền nhào tới.

Triệu Vương cũng cố gắng giãy giuộc trong tay thị vệ, gào lớn: "Phụ hoàng, đó đều là hiểu lầm, nhi thần cố ý! Là do chấn động quá mạnh, nhi thần vững nên mới ngã văng về phía Ngài, cẩn thận phạm sai lầm lớn. Phụ hoàng, nhi thần thật sự nửa điểm ý đồ hại Ngài, xin Phụ hoàng minh xét!"

Thục phi cũng nức nở: "Hoàng thượng, Thái Nhi nó chỉ một lòng hiếu thảo với Ngài, tuyệt đối dám dị tâm. Ngài tính cách của nó mà, huống hồ đó là ở mắt bao , cho nó trăm lá gan nó cũng dám hại Ngài ."

Mộc Hoàng hậu dẫn theo vài phi tần địa vị cao chờ sẵn, vẻ mặt sốt ruột bước tới: "Thục phi, bây giờ lúc luận tội. Hoàng thượng trọng thương, việc cấp bách là để Thái y chẩn trị. Ngươi còn chắn ở đây, vạn nhất chậm trễ việc chữa trị của Hoàng thượng, mà ăn ?"

Khang Võ đế cáng, thể cử động, chỉ thở dốc. Ngài khẽ mở mắt, lạnh lùng đôi con .

Thục phi cứng đờ cả , Ngài, bi thương gọi: "Hoàng thượng..."

"Thục phi khi quân thượng phạm, cấm túc Trường Xuân Cung, chỉ dụ ngoài!" Khang Võ đế dù đau đến c.h.ế.t lặng, vẫn ưu tiên xử lý con Thục phi : "Hoàng hậu ở hầu bệnh, những còn lui xuống hết!"

Mộc Hoàng hậu lập tức bảo các phi tần lui . Thấy Thục phi còn biện bạch, bà : "Thục phi, nếu chậm trễ cơ hội chữa trị nhất, chỉ Triệu Vương và ngươi mà cả Định Tây Hầu phủ cũng gánh nổi trách nhiệm ." Nói xong, bà thị vệ Ngự tiền: "Đưa bọn họ ."

Thư Sách

Thục phi và Triệu Vương kêu oan lóc, tiếng dần xa.

Trong Dưỡng Tâm Điện, bộ Thái Y Viện sẵn sàng ứng chiến. Sau khi lượt bắt mạch cho Khang Võ đế, ai nấy đều giấu nổi vẻ kinh hãi.

Tổn thương thắt lưng, chi mất tri giác, đây rõ ràng là dấu hiệu liệt.

ai dám ?

Làm Thái y, thì oai vệ nhưng thực chất còn bằng đại phu dân gian tự do tự tại. Rất nhiều lời họ chỉ dám nửa vời, dám thẳng sự thật.

sự thật thể sẽ kéo ngoài c.h.é.m đầu ngay lập tức.

Thái y chính thầm nghĩ cái đầu cổ e rằng khó giữ.

"Nói! Vết thương của trẫm thế nào?" Khang Võ đế xử lý các vết thương ngoài da, lúc Ngài cố chống đỡ tinh thần, chằm chằm Thái y chính, chờ một câu trả lời chính xác.

Thái y chính lau mồ hôi trán, quỳ xuống, run rẩy : "Thưa Hoàng thượng, Ngài thương ở thắt lưng, xương eo gãy, thần kinh tổn thương. Cần bó xương, châm cứu và giường tĩnh dưỡng."

"Trẫm chi cảm giác, là liệt ?"

Sắc mặt Thái y chính trắng bệch. Câu hỏi đoạt mạng , dám trả lời?

"Các ngươi trả lời trẫm!" Khang Võ đế những thái y còn , đôi mắt sáng như đuốc.

Dù đang long sàng thể cử động, uy nghiêm vô thượng của bậc đế vương vẫn trấn áp khiến tất cả dám thở mạnh, mồ hôi tuôn như mưa, miệng đắng chát.

Không một ai dám lên tiếng. Khang Võ đế chùng lòng xuống, : "Không thì là phế vật hết! Kéo ngoài c.h.é.m hết cho trẫm!"

"Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!"

Thái y chính quỳ gối bò tới, : "Hoàng thượng, thương ở thắt lưng, chi mất cảm giác thể tránh . Vi thần cho rằng, hết cứ bó xương , đó hàng ngày châm cứu kích thích huyệt vị, hẳn là thể từ từ hồi phục."

"Ngươi thể bảo đảm trẫm sẽ dậy ?" Khang Võ đế tuyệt đối thể chấp nhận việc liệt.

Thái y đang do dự: "Chuyện ... Vi thần xin dốc hết sức lực."

"Phế vật!"

Tần Lưu Tây thấy Khang Võ đế mặt đỏ bừng, hai mắt vằn tia máu, thản nhiên : "Hoàng thượng nếu kiềm chế tính khí, e rằng sẽ lập tức trúng gió. Đến lúc đó, chỉ chi liệt mà cũng thể cử động, thậm chí thể lời nào."

Thuận công công sợ hãi quỳ sụp xuống đất. Quốc sư quả thật điên ! Nàng dám nguyền rủa Thánh nhân ?

Mọi đều kinh hãi. Quốc sư thật sự quá gan!

Khang Võ đế quả nhiên giận tím mặt: "Quốc sư! Ngươi dám nguyền rủa trẫm! Ngươi to gan lớn mật!"

Tần Lưu Tây đáp: "Bần đạo chỉ thẳng sự thật. Hoàng thượng ngại tự cảm nhận thử xem, tim đập quá nhanh, như nhảy khỏi lồng n.g.ự.c ? Đầu ong ong như sắp nổ tung ? Đó là do m.á.u đang dồn lên. Ngài nếu còn giận dữ, mạch m.á.u đầu sẽ 'phịch' một tiếng mà vỡ tung, lập tức trúng gió."

Khang Võ đế thở dốc dồn dập, ngón tay run rẩy. Ánh mắt chằm chằm Tần Lưu Tây, hận thể dùng d.a.o đ.â.m nàng.

Bên cạnh, Mộc Hoàng hậu liếc Quốc sư một cái, cảm thấy hành vi của vị Quốc sư thật kỳ quái, cứ như nào đó nhập .

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...