Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1194: Đi thôi, nên vượt ngục rồi!
Cập nhật lúc: 2025-12-07 03:06:59
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không sự xa cách nào là vô duyên vô cớ. Khang Võ đế vốn cực kỳ tôn sùng và tin tưởng Quốc sư, nhưng gần đây tỏ mấy mặn mà, thậm chí bất chấp lời khuyên can của Quốc sư mà nhất quyết tế thiên.
Tần Lưu Tây cảm thấy kỳ lạ. Nguyên nhân nào dẫn đến sự đổi ?
Khang Võ đế chút vui: "Quốc sư đang chất vấn quả nhân ?"
"Bần đạo tất nhiên dám. Chỉ là cảm thấy kỳ quái, hơn nữa ngài còn dùng những loại đan d.ư.ợ.c lung tung, khiến âm khí nhập thể. Bần đạo thấy tà ma nào tiếp cận ngài, nên chỉ thể nghi ngờ là do những đan d.ư.ợ.c mang theo âm khí đó gây ." Tần Lưu Tây bình thản : "Bần đạo từng khuyên ngài nên tế thiên, đó lời suông, nhưng ngài khăng khăng theo ý ."
Sắc mặt tái nhợt của Khang Võ đế lập tức tối sầm .
Không lời Quốc sư, thiệt thòi ngay mắt, ý là thế ?
Ông chịu một vố đau, nếm trải một phen khổ sở, từ nay về còn thể dậy !
là mất nhiều hơn .
Khang Võ đế cũng bắt đầu nghi ngờ tẩy não . Giờ Tần Lưu Tây , ông càng cảm thấy ghê tởm và rùng khi nghĩ đến những viên đan d.ư.ợ.c .
Suy nghĩ một lát, ông : "Thực , gần đây quả nhân thường xuyên mơ. Trong mơ một vị tiên nhân đám mây, yêu cầu quả nhân đến tế thiên để bày tỏ lòng thành, nếu sẽ giáng xuống đại họa, và quả nhân... sẽ c.h.ế.t t.ử tế!"
Đôi mắt Tần Lưu Tây nheo : "Mơ thấy lặp lặp ?"
" ." Khang Võ đế gật đầu: "Năm nay thiên tai liên miên, quả nhân sợ Đại Phong kéo vũng lầy, nên mới quyết định tế thiên, nào ngờ..."
Tuy ngoài miệng lời bào chữa, nhưng mặt ông khó giấu vẻ hổ.
, hổ.
So với việc Thánh Đàn động đất, thì việc thú nhận với Tần Lưu Tây rằng nguyên nhân khăng khăng tế thiên chỉ vì một cơn ác mộng khiến ông cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Đường đường là một bậc đế vương vì một cơn ác mộng mà chịu thiệt thòi lớn như . Ngôi cửu ngũ chí tôn lừa một vố đau đớn, đây tuyệt đối là nỗi sỉ nhục trong cuộc đời vua mà ông ai .
Khang Võ đế liếc Mộc Hoàng hậu và Thuận công công, trong mắt thoáng hiện lên một tia sát ý ngầm.
Tần Lưu Tây rõ bệnh đa nghi và sĩ diện của đế vương tái phát, bèn : "Ngài yên tâm, những lời chúng sẽ lọt tai thứ ba . Khi ngài mở miệng, bần đạo thi triển thuật quyết, bọn họ thấy gì cả."
Khang Võ đế ngẩn , sang Mộc Hoàng hậu. Bà hỏi: "Hoàng thượng khát nước ?"
Thuận công công vội vàng mang nước tới, còn chu đáo cầm ống hút sậy để ông uống.
Khang Võ đế uống xong, thấy sắc mặt hai vẫn bình thường, trong lòng nhẹ nhõm hơn, sang hỏi Tần Lưu Tây: "Ngươi quả nhân vì ăn đan d.ư.ợ.c nên mới gặp ác mộng đó?"
"Tự nhiên là nguyên nhân . Dược liệu trong đan d.ư.ợ.c đó khiến tinh thần hưng phấn, long thể luôn duy trì trạng thái hoạt động cao độ. Khi ngủ, cơ thể mệt mỏi, càng dễ mộng ma xâm nhập giấc mơ."
Sắc mặt Khang Võ đế càng khó coi: "Vị tiên nhân đó chính là mộng ma?"
Quả nhiên ông lừa một vố lớn!
Cái gọi là mộng ma, hẳn là do Hủy La gây . Hắn chơi thật chừa thủ đoạn nào.
"Ngài thứ như tồn tại là . Ngài là chân long thiên tử, hoàng khí phù hộ, tà ma dám gần ." Tần Lưu Tây rũ mắt : "Ngoài , bần đạo cùng Thái y chính định phương thuốc. Ngài chỉ cần uống t.h.u.ố.c đúng hạn, âm khí trong cơ thể sẽ tan biến, từ từ điều dưỡng là . Còn về vết thương ở thắt lưng, cần phối hợp châm cứu của Thái y chính, cẩn thận tĩnh dưỡng, giả sử thời gian, cũng thể lên ."
lên thì sống bao lâu nữa, điều đó khó lắm.
Khang Võ đế cảm thấy giọng điệu của nàng đúng lắm, nhíu mày: "Quốc sư ý định rời ?"
Tần Lưu Tây nhạt: "Duyên khởi duyên diệt, duyên phận giữa bần đạo và Thánh nhân đến hồi kết."
Khang Võ đế định gì đó thì một tiểu công công thấp thoáng ở cửa tẩm điện. Thuận công công bẩm báo bước nhỏ : "Thống lĩnh Long Vệ xin cầu kiến."
Lúc Tần Lưu Tây cũng nhận truyền âm của Phong Tu, chân mày khẽ nhíu . Nàng Khang Võ đế : "Niêm phong Trường Sinh Điện hại vô lợi, Thánh nhân nên thu hồi ý chỉ thì hơn. Chủ nhân nó là tính khí ."
Thư Sách
Ánh mắt Khang Võ đế sắc lạnh.
Tần Lưu Tây lui ngoài. Khi lướt qua một đàn ông mặc giáp đen, mặt lạnh như sương, thanh kiếm Diệt La của nàng khẽ rung lên, phát tiếng vù vù.
Đó là sự hưng phấn.
Thống lĩnh Long Vệ dường như cảm nhận điều gì, bước chân khựng , cứng đờ, đầu Tần Lưu Tây. Bốn mắt chạm , chân mày nhíu chặt.
"Ngươi dính nhiều sát nghiệp!" Tần Lưu Tây buông một câu.
Sát nghiệp quá nặng, ngay cả sát khí cũng mang sắc máu, như thể rửa sạch mùi m.á.u tanh còn vương . Nếu c.h.ế.t, ngoan ngoãn đầu t.h.a.i thì thôi, còn nếu c.h.ế.t mà mang oán hận, chắc chắn sẽ thành lệ quỷ hung ác.
Cũng trách thần binh hưng phấn, nó ngửi thấy thở đồng loại, nuốt chửng luồng hung thần .
Đáng tiếc, đây là một sống sờ sờ. Tần Lưu Tây thể vì cho nó ăn mà g.i.ế.c mắt.
Thống lĩnh Long Vệ một lời. Mãi đến khi Tần Lưu Tây khuất, mới cảm thấy lồng n.g.ự.c đau tức, thở hắt một , chút ngẩn ngơ.
Vừa mặt Quốc sư, nín thở đến quên cả hô hấp. Hơn nữa, cảm nhận sự uy h.i.ế.p - loại uy h.i.ế.p sinh t.ử mà từng trải qua nhiều .
Quốc sư nguy hiểm.
Thống lĩnh Long Vệ hít sâu một , sắc mặt càng thêm khó coi. Trong vòng một ngày, liên tiếp nhục, thật sự là quá uất ức.
Trước mặt tên nam nhân như yêu nghiệt chịu một vố, giờ thêm một mặt Quốc sư. Những kẻ , nhất nên kính nhi viễn chi.
"Quốc sư?" Mộc Hoàng hậu thấy Tần Lưu Tây bước khỏi tẩm điện liền gọi một tiếng, mang theo vài phần thăm dò.
Tần Lưu Tây bà, khẽ gật đầu. Miệng động đậy nhưng lời truyền thẳng đầu Mộc Hoàng hậu.
Mộc Hoàng hậu an tâm hẳn. Quả nhiên là nàng .
Trong tẩm điện truyền tiếng gầm nhẹ của Khang Võ đế. Mộc Hoàng hậu bày vẻ mặt lo lắng, thở dài: "Tính tình nóng nảy thế , long thể tổn thương thì ?"
Tần Lưu Tây thầm nghĩ: Ánh mắt ngài nếu thêm chút lo lắng thật sự thì mới tin lời quan tâm là thật lòng.
Nàng cũng thấy lời bẩm báo của Thống lĩnh Long Vệ với Khang Võ đế, khóe môi nhếch lên. "Thỉnh thần dễ, tiễn thần khó", đưa Phong Tu Hình Bộ, phá nát cái nơi đó mới lạ.
Thuận công công nhanh chóng , là gọi các trọng thần đang đợi ở thiên điện thương nghị chính sự.
Dù Khang Võ đế liệt giường cần tĩnh dưỡng, nhưng quốc sự thể đình trệ theo ông . Nhất là khi đang giữa mùa đông giá rét, xảy động đất nghiêm trọng trong lễ tế thiên. Công tác tái thiết tai họa và an trí nạn dân còn , thêm hàng loạt sự việc chồng chất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1194-di-thoi-nen-vuot-nguc-roi.html.]
Quan trọng nhất là quốc khố trống rỗng. Trong tình cảnh thiếu tiền mà thêm thiên tai thế , quả thực là "nhà dột còn gặp mưa đêm", năm nay đừng hòng sống dễ chịu.
Trước mắt, Trữ quân lập, quân chủ tổn thương, thiên tai liên miên, biên cảnh chiến sự. là lúc thù trong giặc ngoài, cần nhanh chóng định tình hình.
Các đại thần lượt .
Lận tướng cuối cùng, đối diện Tần Lưu Tây. Hai bốn mắt .
Tốt lắm, xác nhận qua ánh mắt, đây chính là "cái gai" lớn nhất con thuyền tạo phản!
Lận tướng bước lên một bước, : "Năm nay thiên tai dồn dập, dân gian oán thán dậy đất. Nay Thánh Đàn động đất, trời giáng tội phạt. Bên ngoài tin đồn là do yêu đạo mê hoặc Thánh nhân, yêu cầu Thánh nhân tru diệt yêu đạo để thanh trừng gian thần bên cạnh vua, thấu đạt lòng trời."
Ông chỉ tay về phía nàng.
Tần Lưu Tây trừng mắt: "?"
Ta thành yêu đạo từ bao giờ?
À quên, phận hiện tại của là Quốc sư, kẻ trong mắt ít là một tên yêu đạo xa.
Lận tướng tiếp: "So với tiếng đòi tru diệt yêu đạo, còn chuyện nghiêm trọng hơn. Bách tính oán khí chỗ phát tiết, cho rằng quạ thiên hạ đều đen như , coi cả chính đạo là yêu đạo mà vây đánh, đập phá đạo quán. Ngay cả Phật môn cũng tránh khỏi, chỉ đỡ hơn Đạo gia một chút thôi."
Tần Lưu Tây nghiêm mặt, trong mắt lóe lên tia tàn khốc.
"Khí thế hiện giờ của cũng chút giống yêu đạo đấy." Lận tướng chế giễu một câu, tiếp: "So với thời Tiên đế chỉ chèn ép Đạo gia, giờ cả Phật - Đạo hai môn đều chịu ảnh hưởng, càng giống như kẻ cố tình gây . Là do thứ mà ngươi từng giở trò quỷ ?"
Tần Lưu Tây : "Tướng gia cứ lo việc trong phận sự là , cần bận tâm chuyện khác."
Nàng gật đầu chào ông, xoay rời .
"Lúc là thời cơ , nên định Thái tử."
Lận tướng thấy lời truyền âm bên tai, mặt đổi sắc, bước tẩm điện.
Đại lao Hình Bộ.
Phong Tu trong phòng giam với tư thế của một đại gia, dựa nghiêng, một hồng y chói mắt. Mái tóc đen nhánh chỉ buộc lỏng bằng dải lụa, nếu kỹ sẽ thấy ẩn giấu một sợi tóc màu kim hồng. Một tay chống cằm, tay nghịch một lọn tóc, đôi mắt hồ ly thon dài khép hờ.
Nếu phòng giam rách nát, tường vách đổ vỡ khắp nơi, và đám tù nhân đang quỳ rạp đất run rẩy sợ hãi, thì vẻ tuyệt sắc chắc chắn khiến thể rời mắt.
chính vì lỡ nhiều hơn một cái, miệng mồm sạch sẽ, nên đám tù nhân trừng trị một trận nhớ đời. Còn phòng giam tan hoang thế là "chiến tích" của một trận ẩu đả.
Ngục , thủ vệ, thậm chí cả của Hình Bộ đều đau đầu. Họ khống chế mỹ nhân , nhưng thực lực cho phép, ai gần .
Cố tình phối hợp. Đánh xong, tự chọn một gian phòng giam , giục họ mau chóng thẩm vấn, thậm chí còn giao nộp cái xác khô một cách sảng khoái.
cái c.h.ế.t kiểu gì mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi biến thành xác khô, hút hết huyết nhục thế ?
Hơn nữa, đời gì tên tù nhân nào kiêu ngạo như ? Ngay cả Mộc tiểu bá vương - một tay chị ở kinh thành - cũng từng ngông cuồng và khó trị như .
Hàng mi dài của Phong Tu khẽ rung, mở mắt Tần Lưu Tây đột ngột xuất hiện trong phòng giam, tặc lưỡi ghét bỏ: "Cái bộ dạng của ngươi c.h.ế.t ."
Tần Lưu Tây đáp: "Ngươi rảnh rỗi quá hóa rồ ? Chơi đủ thì việc , lãng phí thời gian ở đây gì?"
"Chưa tới bao giờ nên tới xem thử." Phong Tu nhún vai: "Cẩu hoàng đế ăn tâm huyết của , cho thêm chút ngột ngạt thì đạo tâm yên!"
"Bớt ." Tần Lưu Tây nhạt: "Hắn cũng chẳng sống hai năm nữa . Giờ liệt giường, còn gì khó chịu hơn thế nữa."
Không một đế vương nào chịu đựng việc liệt, giống như con hổ già rụng hết răng, quyền lực trong tay tuột mất dần. Điều còn khó chịu hơn cả cái c.h.ế.t.
Khang Võ đế cũng ngoại lệ.
"Quay chuyện chính, tên Diêm Đông thật sự đoạt xá?"
Phong Tu gật đầu: "Ta kiểm tra hồn phách. Thần phủ còn sót hai luồng khí tức, một tà ác nghiêm trọng. Người thì mất , cũng là ai ."
"Chỉ thể là vị 'chỉ sợ thiên hạ loạn' thôi." Tần Lưu Tây lạnh giọng: "Trước dùng đan d.ư.ợ.c phá hoại cơ thể Khang Võ đế, dùng mộng ma xâm nhập mê hoặc tế thiên. Hắn đế vương biến mất, để thiên hạ loạn lên."
"Nếu g.i.ế.c cẩu hoàng đế, hà tất phức tạp thế, trực tiếp tay ?"
Tần Lưu Tây lắc đầu: "Đó là ngôi cửu ngũ chí tôn, chân long phù hộ Nhân Hoàng, long khí hộ thể. Hắn trực tiếp động thủ sẽ gánh nhân quả cực lớn, sự phản phệ đó gánh . Ngoài , hành động của chắc ý định cầm chân chúng . Hiện giờ dân gian bắt đầu chèn ép Phật - Đạo hai môn, ngươi chắc cũng ."
Phong Tu cau mày: "Ừ, Phật - Đạo hai môn khó tránh khỏi sẽ thất vọng, nản lòng."
Họ một lòng cứu thế, nhưng bách tính ngu , còn tin tin đồn nhảm mà đập phá, chèn ép. Nhiệt tình đến mấy cũng sẽ nguội lạnh. Kẻ yếu đuối hoặc ích kỷ một chút khi sẽ phủi tay bỏ mặc.
Dù họ hành động vì thiên hạ thương sinh, nhưng thương sinh đối xử tệ bạc với họ như lang sói, ai mà vui cho ?
Không vui thì sẽ thờ ơ lạnh nhạt, kẻ yếu đuối giãy giụa trong tuyệt vọng.
Hai hẹn mà cùng nghĩ đến điểm , buột miệng thốt : "Đây lẽ là điều thấy."
Dùng điểm yếu của nhân tính để công kích.
Chắc hẳn lúc đang nhạo họ trong bóng tối: Nhìn xem, đây là thế nhân mà chính đạo các ngươi cứu vớt đấy. Bạc bẽo, lạnh lùng và ích kỷ như thế, đáng ?
"Người tu đạo, nào ai gặp trắc trở. Hành động thẹn với đạo tâm là ." Giọng Tần Lưu Tây nhẹ nhàng vang lên: "Mọi âm mưu quỷ kế thực lực tuyệt đối đều chịu nổi một kích. Chúng cứ gặp chiêu nào phá chiêu đó là xong."
"Cẩu hoàng đế Trường Sinh Điện của chúng , cứ thế mà giao ?" Phong Tu : "Hay là để đến mặt biểu diễn một chút thế nào là sát ý? Lão t.ử hù c.h.ế.t !"
Cũng là để cho , g.i.ế.c thì cần vòng vo tam quốc, mà thể một cách lặng lẽ tiếng động.
Tần Lưu Tây bực : "Đừng thêm loạn nữa. Thiên tai lan tràn, triều thần sắp điên cả . Thế gian nếu loạn hơn nữa, khổ chỉ là chúng thôi. Đi thôi, đến lúc vượt ngục !"
Phong Tu dậy, nghĩ ngợi : "Thụy thú ở đại điện Thánh Đàn đều hạ tà chú. Nếu những cái còn khó xử lý hơn cái chúng tìm thấy thì ?"
Hủy La là kẻ điên rồ, coi trọng thương sinh của tiểu thế giới . bọn họ thì khác. Nếu những mắt trận đặt ở những nơi phiền toái hơn thì ?
Nếu phá hủy mắt trận mà c.h.ế.t nhiều , bọn họ phá ?
Tần Lưu Tây mân mê đốt ngón tay trái, rũ mắt, lơ đãng : "Đến lúc cháy nhà mặt chuột, việc thể cũng . Ngươi mà, nếu g.i.ế.c một thể cứu vạn , dám ."
Đột nhiên, cả hai thấy tiếng ồn ào cực lớn bên ngoài. Nhìn một cái, họ biến mất khỏi nhà lao trong chớp mắt.
Ngục mang cơm đến rơi "xoảng" cái chậu cơm xuống đất, hét lên thất thanh: "Không xong ! Phạm nhân vượt ngục!"