Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1197: Ta đến để trảm "Thần"

Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:03:59
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giếng Cổ Thôn nổi danh nhờ cái giếng gọi là Giếng Tống T.ử (giếng ban con), lấy giếng tên thôn. Hiện giờ, thôn hơn hai trăm nhân khẩu, nhưng hiếm thấy phụ nữ già cả. Đa là thiếu nữ hoặc phụ nữ đang độ tráng niên, nhưng họ vẻ tươi tắn, rạng rỡ của lứa tuổi , mà trông như cỏ khô héo úa.

Điều kỳ lạ là ai nấy ở đây bụng đều trướng lên, dù là lớn trẻ nhỏ, bụng đều phình nhẹ giống như bụng ếch.

Khi Tần Lưu Tây và Tư Lãnh Nguyệt bước thôn, lập tức cảm nhận âm khí nồng nặc. Tần Lưu Tây khựng , nhún mũi chân nhảy vọt lên cao, quan sát cảnh từ xuống, ngón tay bấm đốt vài cái đáp xuống đất.

"Địa thế thôn thật quái đản. Cổng đền thờ đặt ở hướng Đông Bắc - hướng Quỷ Môn trong phong thủy. Đặt đền thờ ngay tại Quỷ Môn chẳng khác nào mở cửa rước tà sát nhà. Vì thế thôn quanh năm âm khí bao trùm, âm dương mất cân bằng, tạo thành thế cục Cô Âm Sát." Tần Lưu Tây , "Kể cả đám ký sinh trùng , sống lâu ở đây cũng sẽ vận đen đeo bám, tuổi thọ ngắn ngủi, ảnh hưởng đường con cái, thậm chí vô sinh hoặc mắc bệnh hiểm nghèo. Sớm muộn gì nơi cũng thành Quỷ Thôn."

Cô Âm Sát cũng là nơi tụ âm luyện sát cực .

Tư Lãnh Nguyệt thắc mắc: "Thôn âm khí nặng như , nhưng thấy tà ma nào cả."

"Hoặc là chúng sợ hãi một thế lực hùng mạnh hơn, hoặc là nuốt chửng . Nếu , một nơi dưỡng âm hồn thế , chúng bỏ qua ." Tần Lưu Tây giải thích.

Tà ma âm hồn vốn thích âm khí, thường trú ngụ ở những vật phẩm thuần âm như gỗ âm trầm để dưỡng hồn. nếu chúng thà tránh , chứng tỏ nơi thứ gì đó đáng sợ hơn chúng nhiều.

Người tránh họa cầu phúc, ma quỷ cũng . Cá lớn nuốt cá bé, quy luật cũng đúng.

Hai ở đầu thôn một lúc thì thu hút sự chú ý của dân làng. Những ánh mắt soi mói, dò xét đổ dồn về phía hai cô gái xinh như tiên nữ giáng trần.

"Các là ai? Đến Giếng Cổ Thôn chúng việc gì?" Một gã đàn ông trông mặt già như năm mươi dù khung xương chỉ độ ba mươi, chằm chằm họ với ánh mắt lộ liễu, giấu giếm vẻ tham lam và háo sắc.

Tần Lưu Tây liếc xung quanh. Người ở đây ai bụng cũng phình. Phụ nữ đặc biệt tiều tụy, mặt tái nhợt xanh xao, ánh mắt đờ đẫn vô hồn. nếu kỹ, dường như thứ gì đó đang trườn qua trong đôi mắt họ.

Họ dắt theo con cái, vẻ mặt c.h.ế.t lặng như tro tàn, dường như chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì.

"Chúng tìm giếng cổ."

"Định xin nước thần uống ?" Gã đàn ông nhướng mày, ánh mắt dừng ở bụng họ, càng thêm càn rỡ.

Ánh mắt Tư Lãnh Nguyệt lạnh băng. Nàng lật cổ tay, một sợi tơ vu lực mảnh như sợi tóc trong suốt b.ắ.n , quấn lấy gã đàn ông.

Gã hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, ôm bụng lăn lộn đất. Dân làng Giếng Cổ Thôn thấy cảnh tượng bất ngờ đều giật nảy .

Tần Lưu Tây hỏi Tư Lãnh Nguyệt: "Lôi cổ trùng trong thì thế nào?"

"Hẳn là sẽ c.h.ế.t." Tư Lãnh Nguyệt định tay thì Tần Lưu Tây ngăn : "Khoan , đến."

Tư Lãnh Nguyệt theo, quả nhiên thấy một đám dân làng đang tới, tay cầm nông cụ.

Dẫn đầu là một lão giả tóc hoa râm. Tuy bụng ông cũng phình lên nhưng sắc mặt hồng hào chứ xanh xao như những khác, đôi mắt ánh lên vẻ khôn khéo giảo hoạt. Dân làng gọi ông là Thôn trưởng.

Sắc mặt Tần Lưu Tây lạnh tanh, Tư Lãnh Nguyệt cũng nhíu mày. Trên lão già huyết khí nặng, thở hỗn loạn và tà ác, chứng tỏ dính nhiều sát nghiệp.

Thôn trưởng gã đàn ông đang lăn lộn đất, hỏi: "Cây Cột thế?"

"Không , tự dưng lăn đau." Một đáp, vẻ mặt tuy khó hiểu nhưng quá lo lắng, do quen trở nên vô cảm.

"Đưa nó uống nước." Thôn trưởng lệnh, sang Tần Lưu Tây và Tư Lãnh Nguyệt: "Hai vị cô nương đến Giếng Cổ Thôn chúng việc gì?"

Tần Lưu Tây thẳng : "Dẫn chúng đến giếng cổ."

"Ta... Được thôi, hai vị cô nương theo . Các giải tán ." Thôn trưởng đờ đẫn dẫn đường, bỏ mặc đám dân làng đang ngơ ngác.

Tư Lãnh Nguyệt nhướng mày Tần Lưu Tây: Ngươi ?

"Thời gian quý giá, lười tốn nước bọt với ." Tần Lưu Tây lạnh nhạt đáp.

Với kẻ mang đầy sát nghiệp như thế , nàng dùng thuật con rối cũng chẳng thấy áy náy chút nào.

Tần Lưu Tây trực tiếp hỏi Thôn trưởng: "Các trong giếng đó ?"

"Thần, là Giếng Thần." Thôn trưởng trả lời đầy kích động, "Giếng Thần thôn linh thiêng, Ngài phù hộ cho thôn mưa thuận gió hòa, con cháu đầy đàn, tai nạn, bệnh đau."

"Phải ? Vậy trong thôn chẳng mấy ai sống qua bốn mươi tuổi, nhất là phụ nữ? C.h.ế.t kiểu đó mà gọi là Giếng Thần phù hộ ?" Tần Lưu Tây lạnh.

Đôi mắt Thôn trưởng đỏ ngầu lên: "Ngươi cái gì! Đó là do họ bất kính với Giếng Thần, thành tâm dâng hiến tế phẩm."

"Tế phẩm là gì?" Tư Lãnh Nguyệt hỏi.

Thôn trưởng ánh mắt lập lòe, ấp úng .

"Là đồng nữ mới thiên quý (kinh nguyệt đầu) ?" Tư Lãnh Nguyệt thấu oán niệm của một bé gái đang bám .

Thôn trưởng : "Được phụng dưỡng Giếng Thần là phúc khí của chúng nó... Á!"

Vu lực của Tư Lãnh Nguyệt siết chặt cổ . Sợi tơ vô hình siết chặt khiến mắt lồi , lưỡi thè dài, mặt tím tái.

Gương mặt xinh lạnh lùng của nàng phủ đầy sương giá: "Phúc khí ? Phúc khí cho ngươi hưởng nhé?"

"Ặc... ặc..." Thôn trưởng cào cấu cổ họng nhưng chẳng nắm gì, ngược móng tay cào rách da thịt, m.á.u chảy thành dòng.

Tần Lưu Tây vỗ nhẹ tay nàng. Tư Lãnh Nguyệt thu hồi vu lực, nhưng ánh mắt Thôn trưởng vẫn sắc lẹm.

Thôn trưởng tự do, thở hồng hộc, hai với vẻ hoảng sợ tột độ: "Giếng Thần sẽ trừng phạt các ngươi!"

Tần Lưu Tây thản nhiên : "Ngươi hỏi chúng đến ? Ta đến để trảm Thần. Ngươi xem, nếu g.i.ế.c cái gọi là Giếng Thần của các ngươi, nước giếng sẽ thế nào? Người Giếng Cổ Thôn các ngươi sẽ ?"

Đồng t.ử Thôn trưởng co rút mạnh, run rẩy: "Không! Tuyệt đối thể!"

Tần Lưu Tây thấy cái giếng vây quanh bởi một vòng rào đá.

Trời ngả về chiều, ánh nắng chiếu tới nơi . Địa thế trũng thấp khiến âm khí càng thêm dày đặc, lạnh buốt như hầm băng. Đặc biệt là từ miệng giếng, sương mù đen kịt đặc quánh bốc lên, cực âm cực sát.

Tư Lãnh Nguyệt chán ghét : "Âm hàn thế mà bảo là nước giếng linh khí ngọt lành ban con cái ư? Uống một ngụm chắc lạnh thấu xương, m.a.n.g t.h.a.i thì đứa bé sinh cũng yếu ớt bẩm sinh và mang đầy âm oán chi khí."

"Thế chẳng hợp ý con Mẫu Cổ ?" Tần Lưu Tây hừ lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1197-ta-den-de-tram-than.html.]

Hai tiến gần giếng, .

Kim Thiền Cổ của Tần Lưu Tây nhảy , khí thế bừng bừng, rõ ràng là cảm nhận sự uy h.i.ế.p từ đồng loại. Tư Lãnh Nguyệt cũng khẽ gõ ngón tay lên vết sưng mu bàn tay .

"Đứng ! Các gần giếng cổ!" Thôn trưởng mắt đỏ ngầu sung huyết, bên trong con ngươi những con giun nhỏ lúc nhúc chuyển động, chằm chằm hai như hổ đói.

"Ồn ào." Tần Lưu Tây lạnh lùng phất tay áo, chưởng phong đ.á.n.h bay xa.

Thư Sách

Thôn trưởng hộc máu, môi mím huýt lên một tiếng sáo chói tai.

Tần Lưu Tây nhún chân, lấy linh phù và ngọc thạch từ túi Càn Khôn ném các phương vị, xoay bắt quyết, dậm chân xuống đất: "Trận khởi!"

Linh khí lưu chuyển, kim quang lóe lên. Một trận pháp vô hình bao bọc lấy khu vực giếng cổ, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Hai lúc mới tiến sát miệng giếng. Càng gần, âm khí càng lạnh buốt thấu xương. Tần Lưu Tây Nghiệp Hỏa hộ nên âm khí tự động tan biến khi chạm nàng. Còn Tư Lãnh Nguyệt dường như dùng vu thuật gì đó khiến âm khí tránh đường.

Tần Lưu Tây xuống giếng, : "Không đúng, đây là Trấn Hồn Giếng."

Giếng vốn cực âm, thông với Cửu U. Nếu thi triển thuật thể giam cầm trấn áp linh hồn trong giếng, cho siêu thoát. Giếng xây theo hình bát quái, thành giếng cao nửa bằng đá, bên khắc đầy phù văn cổ xưa phức tạp.

"Đây là phù văn vu thuật, là đồ đằng mặt . Nhìn thấy âm trầm điềm , hiểu họ coi là thần vật ." Tư Lãnh Nguyệt lắc đầu ngán ngẩm.

"Con ai cũng cần tín ngưỡng, chỉ là họ đang tin thần quỷ, là một con cổ trùng!" Tần Lưu Tây hỏi: "Còn con thú đá ?"

Tư Lãnh Nguyệt chu môi chỉ xuống: "Trong giếng."

Tần Lưu Tây nhoài xuống, phát hiện thành giếng bên phình to hơn miệng giếng, bao quanh một con thú đá trấn giếng.

Con thú đá hổ nhưng lông bờm như sư tử, đuôi ngắn tũn, bốn chân bám chặt thành giếng như đang canh giữ thứ gì đó. Trên khắc phù văn bằng đạo ý.

Tần Lưu Tây dùng ngón tay vẽ các đường nét phù văn trong trung, kết luận: "Là Chiêu Tà Dưỡng Hồn Phù."

Tư Lãnh Nguyệt kinh ngạc: "Đây là Trấn Hồn Giếng, thú đá khắc Dưỡng Hồn Phù? Ý gì đây?"

"Giếng vốn để trấn áp hồn ai đó, nhưng Hủy La lợi dụng nó, vẽ phù trận lên thú đá để nuôi dưỡng hồn phách đó." Tần Lưu Tây Kim Thiền Cổ đang bồn chồn yên, hỏi: "Ngươi chắc chắn đây là Cổ Thần chứ?"

Tư Lãnh Nguyệt gật đầu khẳng định: "Ta chắc chắn, đây là một con cổ cực kỳ mạnh mẽ."

"Hay là Trấn Hồn Giếng thực chất trấn áp Cổ Hồn?" Tần Lưu Tây suy đoán, "Cổ trùng c.h.ế.t hồn ?"

"Nếu là Bản Mạng Cổ, sinh t.ử gắn liền với Cổ sư. Khi Cổ sư c.h.ế.t, nếu đủ mạnh, nguyên hồn thể dung nhập Cổ hồn, mượn cơ hội ký sinh để sống ." Tư Lãnh Nguyệt giải thích, "Vạn trùng đều thể thành cổ. Cổ hồn nhập xác sâu bọ, sâu bọ ký sinh cơ thể , tìm vật chủ lý tưởng, nuôi dưỡng đủ mạnh thì thể mượn xác hồn."

Tần Lưu Tây Kim Thiền Cổ của , thầm nghĩ nên bóp c.h.ế.t nó luôn , kẻo nuôi ong tay áo.

Kim Thiền Cổ dường như hiểu ý nàng, bay vèo lên, lượn vòng quanh tai nàng kêu vo vo phản đối. Tức quá mà!

Không chứ, sống chung bao lâu nay, giữa và cổ tí lòng tin nào ? Ta loại cổ đó, dám mượn xác ngươi? Ta chán sống!

Tư Lãnh Nguyệt phì : "Ngươi đừng căng thẳng, nó Bản Mạng Cổ của ngươi, dám đoạt xá? Cổ trùng mà phản phệ kẻ mạnh hơn thì chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t."

Kim Thiền Cổ: đấy! Ta là cổ ngoan mà!

Tần Lưu Tây sờ mũi: "Vậy lẽ ở đây là một âm hồn Cổ sư hòa một với cổ trùng?"

Tư Lãnh Nguyệt kịp trả lời thì một luồng sát ý bàng bạc như lốc xoáy ập tới. Hai lập tức né sang một bên, tránh luồng âm phong lạnh buốt.

Từ miệng giếng, âm khí cuồn cuộn bốc lên. Một tiếng chi chói tai vang lên.

Một sinh vật nhuyễn thể vàng kim pha lẫn đỏ m.á.u bay vút lên, lao thẳng về phía Tư Lãnh Nguyệt. Nó cảm nhận nàng cũng là Cổ sư, nếu ký sinh nàng, nó sẽ sống .

Tần Lưu Tây tê da đầu. Ai giải thích cho nàng tại một con đỉa hút m.á.u to bằng đôi giày thế ? Nó ăn bao nhiêu tinh huyết mới lớn chừng đó? Lại còn cái giác hút nhọn hoắt như tiểu kiếm nữa, đỉa loại gì mà răng nanh thế hả?

Tư Lãnh Nguyệt kịp tế Bản Mạng Cổ của : "Ăn nó!" Đó là một con Kim Thiền Cổ khác do nàng tự luyện.

Đối mặt với Bản Mạng Cổ của Tư Lãnh Nguyệt, âm hồn trong con đỉa m.á.u khanh khách âm hiểm: "Tiểu Cổ sư tép riu, một con Kim Thiền Cổ mà dám so bì với Cổ Vu A Tát ?"

Má ơi, đỉa thành tinh tiếng !

Giác hút của nó mở to, vô sâu bọ từ miệng phun , mang theo âm khí cực hạn, như bạo vũ lê hoa châm b.ắ.n về phía Tư Lãnh Nguyệt.

Bản Mạng Cổ của Tư Lãnh Nguyệt lao nhanh như chớp, vu lực bùng phát tạo thành cơn lốc vô hình chắn mặt chủ nhân, nuốt chửng và nghiền nát đám sâu bọ thành bột mịn.

Cảm nhận vu lực , con đỉa m.á.u bỗng phát điên, rít lên: "Là ngươi! Lại là các ngươi! Ngươi là hậu nhân Bạch Vu Tư gia!"

Tư Lãnh Nguyệt con đỉa nhầy nhụa ghê tởm: "Không sai, là hậu nhân Tư gia, Môn chủ đời thứ mười của Bạch Vu. A Tát, chính là tên tà vu lão tổ tông Tư Thành của tru sát trấn áp. Không ngờ âm hồn ngươi vẫn tan, còn hòa một với con cổ trùng !"

Khi nó tự xưng danh, nàng nhớ trong tộc sử ghi chép về việc lão tổ Tư Thành hy sinh tu vi để tru diệt một Cổ Vu tên A Tát.

A Tát man rợ: "Tư gia các ngươi dính lời nguyền trăm năm, vu lực đời kém đời . Lão yêu bà Tư Thành g.i.ế.c xác , trấn áp hồn trong cái giếng cạn là cực hạn , còn diệt thần hồn ư? Phi! Các ngươi xứng! Giờ lão yêu bà đó c.h.ế.t , vẫn còn sống, còn tu thành Cổ Thần. Nghiệp chướng lão tổ ngươi gây , giờ để con cháu trả. Thân xác của ngươi, lão t.ử ! Ha ha, Tư Thành chắc ngờ hậu duệ của mụ trở thành vật chủ cho sống nhỉ? Đây là quả báo... Á!"

Phập.

Tần Lưu Tây cầm thần binh c.h.é.m một nhát, con đỉa m.á.u xẻ đôi: "Một con đỉa mà nhiều thế! Tởm lợm c.h.ế.t, ngứa cả mắt, c.h.ế.t cho rảnh nợ!"

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...