Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1200: Bị làm cho buồn nôn một phen

Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:04:02
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây đưa Tư Lãnh Nguyệt trở tộc địa Tư gia, khiến trong tộc một phen kinh hồn bạt vía, nhao nhao vây quanh, lo lắng thôi.

Tư gia phá giải lời nguyền trăm năm, Tư Lãnh Nguyệt cũng sinh hạ thừa kế, nhưng đứa bé còn quá nhỏ, trưởng thành còn mất nhiều thời gian. Hiện tại, việc trong tộc vẫn dựa môn chủ Tư Lãnh Nguyệt gánh vác. Người đang yên lành ngoài, giờ ngang trở về, dọa cho ?

Đến khi nàng chỉ vì vận dụng quá nhiều vu lực dẫn đến kiệt sức, cộng thêm việc Bản Mạng Cổ khi nuốt cổ hồn mạnh hơn cần ngủ say khiến cơ thể nàng mệt mỏi theo, mới thở phào nhẹ nhõm.

Vu tộc tài nguyên riêng và pháp trận tu luyện bổ sung nguyên hồn. Họ đón Tư Lãnh Nguyệt, đưa bí địa để tịnh dưỡng. Vu Kỳ, kế nhiệm vị trí Tộc trưởng, cung kính hành đại lễ với Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây khẽ gật đầu đáp lễ.

"Chân nhân nếu vội , thể nghỉ tộc địa một đêm. Ngày mai môn chủ chắc chắn sẽ tỉnh ." Vu Kỳ , "Trong tộc cũng pháp trận tu linh khí."

Tần Lưu Tây hỏi: "Bạch Vu Tư gia các pháp trận trận đồ nào ? Nếu thể cho ngoài xem, mượn một chút."

"Tự nhiên là . Chẳng những tài liệu bên ngoài, mà ngay cả bí điển chỉ truyền cho dòng chính, chân nhân cũng thể xem."

Tần Lưu Tây ngạc nhiên: "Hào phóng ?"

Như sự nghi hoặc của Tần Lưu Tây, Vu Kỳ : "Từ khi ngài giải trừ huyết chú trăm năm cho Tư gia, ngài là quý chủ mà Tư gia phụng dưỡng. Xem vài tấm trận đồ thì là gì?"

Hóa . Tần Lưu Tây từ chối, chỉ : "Vậy đành mặt dày một ."

Mỗi đều tín ngưỡng, Tư gia coi nàng là tín ngưỡng thì cũng chẳng . Nàng hời thì cứ nhận, cần khách sáo. Nàng vốn kiểu cách.

Vừa theo Vu Kỳ bước khỏi cửa, Tư Mâu - con gái của Tư Lãnh Nguyệt - chạy như bay tới. Cô bé mặc một bộ áo đỏ rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đỏ bừng. Phía , Tư Đồ chạy theo hô: "Tiểu tổ tông, chậm một chút!"

Đụng trúng Tần Lưu Tây, cô bé ôm trán kêu "ái da", ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn sáng long lanh: "Dì nhỏ!"

Vu Kỳ vội nhắc: "Tiểu chủ tử, ngài gọi là Chân nhân."

Tư Mâu lắc đầu nguầy nguậy: "Không, nương cũng bảo con gọi là dì mà."

Tần Lưu Tây bế cô bé lên, : "Gọi gì cũng . Đừng chạy nhanh quá, ông ngoại con lớn tuổi , đuổi theo con lỡ ngã thì ?"

Tư Mâu đầu , hì hì: "Không , con bảo Tiểu Hoa bảo vệ ông ."

Tần Lưu Tây theo hướng cô bé chỉ. "Tiểu Hoa" mà cô bé chắc là con chim ưng linh khí .

Tư Mâu khịt mũi, ngọ nguậy trong lòng nàng, : "Trên dì nhỏ âm hồn ?"

Vu Kỳ giật , lo lắng gọi khẽ "Tiểu chủ tử", sang tạ với Tần Lưu Tây: "Chân nhân, tiểu chủ t.ử nhà ý mạo phạm, ngài chỉ là..."

"Không ." Tần Lưu Tây ngắt lời, Tư Mâu hỏi: "Con thể cảm nhận ?"

Tư Mâu cúi đầu, chỉ cái hồ lô ngọc bên hông nàng, bĩu môi : "Ở kìa. Con thấy nó đang , ghét quá ."

"Làm ồn tiểu Mâu Mâu của chúng ? Hư quá, để dì g.i.ế.c c.h.ế.t nó nhé." Tần Lưu Tây tủm tỉm .

Tiếng ai oán thống khổ trong hồ lô lập tức im bặt.

Nghe giọng điệu hung ác của Tần Lưu Tây, trán Vu Kỳ toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Chân nhân sẽ dạy hư tiểu chủ t.ử chứ?

Tư Mâu thấy Tần Lưu Tây chỉ một câu mà dọa âm hồn nín bặt, liền vỗ tay bôm bốp, mắt sáng rực: "Dì nhỏ lợi hại quá! Nó c.h.ế.t ạ?"

Âm hồn: Ta chỉ dọa thôi, c.h.ế.t!

Thấy tiểu chủ t.ử chiều sùng bái, Vu Kỳ vội giơ tay đón lấy: "Tiểu chủ tử, Chân nhân đến Thư Lâu, ngài mau xuống ."

Tư Đồ lúc mới thở hồng hộc chạy tới: "Tiểu tổ tông, con ông ngoại mất nửa cái mạng ." Thấy Tần Lưu Tây, ông sững một chút : "Con về đấy ."

Tần Lưu Tây mỉm chào ông một tiếng.

Mọi hàn huyên vài câu, dỗ dành mãi mới gỡ Tư Mâu , Tần Lưu Tây mới thể đến Thư Lâu của Vu tộc.

Vu Kỳ để nàng tự nhiên, còn thì chuẩn cơm tối.

Lúc , Tần Lưu Tây mới thả cái âm hồn trong hồ lô ngọc , hỏi: "Không nữa ?"

Âm hồn sợ hãi nàng, ánh mắt đầy ai oán: "Rất nhiều trong thôn c.h.ế.t vì các ngươi."

"Ngươi chỉ là một con mèo, thịt, âm hồn tan chẳng vì oán hận ? Ngươi lảng vảng bên giếng đó, chắc kẻ g.i.ế.c ngươi chính là cái gọi là Giếng Thần chứ gì? Ngươi hận bọn họ mà đồng cảm?" Tần Lưu Tây mỉa mai, "Kiếp ngươi chắc là thánh mẫu chuyển thế, vì lương thiện quá mức, chuyện gặp oán nên mới đầu t.h.a.i súc sinh đạo ?"

Hồn ma mèo là thứ nàng tiện tay bắt ở bên giếng cổ. Lúc nàng đe dọa dân làng Giếng Cổ Thôn, nó cứ quấn lấy nàng cầu xin đừng g.i.ế.c họ. Nàng thấy phiền nên thuận tay nhốt bình Khóa Hồn.

Không ngờ thứ cứ mãi, càng ngờ Tư Mâu nhạy cảm đến thế, thể cảm nhận hồn ma mèo trong bình.

Hồn ma mèo tủi : "Thánh mẫu gì chứ? Ta là lương thiện nhất thiên hạ. Ta đáng lẽ đầu t.h.a.i nhà phú quý, ngờ rơi súc sinh đạo."

"Kiếp ngươi gì?" Tần Lưu Tây hỏi, "Thôi, ngươi cần ."

Hồn ma mèo ngẩn , thấy tay Tần Lưu Tây vươn tới, túm lấy đầu nó. Một nỗi sợ hãi tột độ về cái c.h.ế.t bao trùm, nó hét lên kinh hoàng, nhưng nhanh thể kêu nữa.

Tần Lưu Tây đang lục soát hồn phách của nó.

Một lát , nàng buông tay, bật vì tức.

"Ngươi cũng thật 'lương thiện' đấy. Rơi súc sinh đạo cũng oan uổng gì." Tần Lưu Tây lạnh.

Hồn ma mèo đờ đẫn, sâu trong linh hồn đau nhói như thứ gì đó đang nứt vỡ và rời bỏ nó. Nàng là ca tụng, lẽ hưởng phúc chứ.

Giọng Tần Lưu Tây lạnh băng: "Cái gọi là lương thiện xây dựng nỗi đau của khác. Sự lương thiện của ngươi thực chất là ích kỷ. Vì thành thanh danh bản , thỏa mãn tư tâm mà hy sinh nhà, bao gồm cả hai đứa con gái đáng thương của ngươi."

Hồn ma mèo, kiếp là Lý Thiện Nhi, cũng là dân làng Giếng Cổ Thôn. Nàng lấy một đàn ông thật thà. Vì cha đặt tên là Thiện, dạy dỗ từ nhỏ sống lương thiện, nên nàng lương thiện đến mức nào?

Nàng thể mang lương thực của cả nhà bố thí trong nạn đói, kết quả là chồng c.h.ế.t đói . Thấy đôi vợ chồng đ.á.n.h , vì đành lòng, nàng đẩy chồng can ngăn, kết quả chồng đối phương ngộ sát. Khi hai vợ chồng dắt con cái đến quỳ lạy lóc kể khổ, nàng liền tha thứ, một đồng bồi thường cũng lấy.

Nàng một nuôi hai con gái. Hơn hai mươi năm , giếng cạn bỗng nước trở , trong thôn bắt đầu thờ phụng Giếng Thần. Không lâu , nước giếng cuộn trào, những đức cao vọng trọng trong thôn đều nhận "báo mộng" của Giếng Thần, rằng thôn sắp gặp đại họa, cần dùng thiếu nữ mới kinh nguyệt đầu để hiến tế, cầu mưa thuận gió hòa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1200-bi-lam-cho-buon-non-mot-phen.html.]

Thôn trưởng quyết định hiến tế.

Và "Thần nữ" đầu tiên chọn chính là con gái lớn của nàng . Người lương thiện , vì ánh mắt mong chờ của dân làng và những lời tâng bốc đường mật, tự tay đưa con gái miếu thờ Giếng Thần.

Nhờ cuộc hiến tế đó, việc trong thôn quả nhiên thuận lợi. Mọi càng thêm ơn nàng , xưng tụng là "Liệt phụ Chân - Thiện - Mỹ".

Sau đó, đến lượt con gái Thôn trưởng chọn hiến tế. vì cô trong lòng, kể lể một câu chuyện tình yêu lâm ly bi đát và cầu xin nàng đừng chia rẽ uyên ương, hãy để con gái thứ của nàng thế.

Lý Thiện Nhi lương thiện bao, phớt lờ ánh mắt căm hận của con gái mà đồng ý.

Hai đứa con gái đều trở thành vật hiến tế. Thanh danh lương thiện của nàng lên đến đỉnh điểm. chuyện tuyệt nhiên ai dám truyền ngoài, vì quá tàn nhẫn, nếu lộ thì trai trong thôn sẽ ế vợ hết.

Thư Sách

Để che giấu tội ác, cả thôn thống nhất khẩu cung, lừa gạt nam t.ử thôn khác ở rể, cho uống nước giếng trúng cổ trùng để họ thể rời , trở thành đồng lõa.

Không chạy trốn. Năm nàng c.h.ế.t, một phụ nữ đến cầu xin nàng giúp đỡ bỏ trốn. Nàng đồng ý.

kết quả là Thôn trưởng bắt , đem cả hai hiến tế cho Giếng Thần để răn đe.

Hiến tế dùng đồng nữ là thật, nhưng hiến tế phụ, thêm cũng thể dùng phụ nữ, vì họ mang âm khí mà Giếng Thần ưa thích.

Lý Thiện Nhi c.h.ế.t, vì hại c.h.ế.t chồng con nên đày súc sinh đạo, đầu t.h.a.i mèo. Trớ trêu , nàng vẫn giữ ký ức kiếp , mừng sợ.

Nàng vẫn lương thiện như xưa. Dù Thôn trưởng hiến tế, chút oán hận, nhưng thấy ông thành kính tế lễ , nàng tha thứ.

Tất cả đều vì cái thôn , đáng giá. Lý Thiện Nhi nghĩ .

Ngay cả việc dân làng lừa ngoài đến uống nước giếng để "cầu con" ép đổi hôn, nàng cũng cho là gì sai trái.

nàng c.h.ế.t. Con mèo thuần âm, sinh giờ âm, lang thang đến giếng cổ và đỉa m.á.u hút cạn tinh huyết.

Nàng oán hận khôn cùng, âm hồn tan, cứ vất vưởng bên giếng. Sở dĩ Cổ Thần nuốt chửng là nhờ công đức che chở.

Công đức là do cha già của nàng để khi c.h.ế.t.

"Thứ công đức , ngươi cũng xứng nhận ?" Tần Lưu Tây ghê tởm đến buồn nôn, bắt quyết xua đuổi hồn ma mèo .

Dù nàng xứng , đó vẫn là công đức cha để . Tần Lưu Tây động . Hồn ma mèo sống tan biến, tùy mệnh .

Tần Lưu Tây ngờ chỉ tiện tay vớt một con mèo hồn mà cho buồn nôn đến thế. Người dân Giếng Cổ Thôn quả thực ai vô tội. Họ rõ tất cả nhưng vì sự sống còn của bản ngừng điều ác, lừa gạt ngoài, dùng trẻ con hiến tế.

Họ đáng c.h.ế.t.

Ánh mắt Tần Lưu Tây tối sầm, nàng rũ mắt, nắm chặt ngón trỏ trái, cố nén sát khí xuống.

Nhân quả...

Nghĩ đến Tư Lãnh Nguyệt gánh chịu nhân quả của những mạng , mặt Tần Lưu Tây lạnh như sương giá.

Thật đáng!

Nàng xếp bằng, kết ấn, vận hành một vòng đại chu thiên, niệm tâm kinh cho đến khi lòng bình tĩnh mới bước Thư Lâu của Tư gia, tìm những bản sách cổ.

Hôm .

Khi Tư Lãnh Nguyệt tìm đến, xung quanh Tần Lưu Tây là vô trang giấy vẽ đầy trận đồ. Nàng nhặt một tờ lên xem, xuống cạnh vẫn đang miệt mài tính toán.

Trận pháp từ xưa đến nay đều cực kỳ hao tâm tổn trí. Phải tính toán tinh vi, thử nghiệm lặp lặp mới thể bố trí một pháp trận hảo. Điều đòi hỏi tinh thần lực và tu vi cực cao.

Từ đống bản thảo lộn xộn , Tư Lãnh Nguyệt cảm nhận sự nôn nóng của Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây thở hắt , đầu thấy nàng liền vật xuống sàn: "Đỡ hơn ?"

"Ừm." Tư Lãnh Nguyệt hỏi: "Ngươi tính toán ở đây cả đêm đấy ?"

Tần Lưu Tây nhắm mắt dưỡng thần: "Pháp trận của Vu tộc hiếm khi nghiên cứu, giờ cơ hội xem qua, tự nhiên trân trọng. Cái thú vị của pháp trận là càng diễn biến càng thấy nó thiên biến vạn hóa, ."

Nói , nàng lấy bức vẽ Thành Thần Đại Trận của .

Tư Lãnh Nguyệt kỹ, nhíu mày: "Đây là pháp đàn tế thiên?"

"Ngươi từng thấy ?" Tần Lưu Tây bật dậy.

Tư Lãnh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, lên gác lấy một cuộn tranh xuống mở : "Đây là tế đàn khi Đại Tư Tế của Vu tộc tế thiên. Ngươi xem giống ."

Tần Lưu Tây dùng linh lực treo bức tranh lên, so sánh với Thành Thần Đại Trận, gật đầu: "Quả nhiên là giống, đại đồng tiểu dị, khác mấy."

"Tế đàn thiết lập trận pháp ?"

Tần Lưu Tây chằm chằm trận đồ: "Muốn thành Thần, tế đàn, vật tế, tự nhiên cũng cần thời cơ, nếu sẽ dẫn thiên kiếp. mà, Đại Tư Tế của các ngươi hành động ý gì?"

Trong tranh, Đại Tư Tế giơ hai tay lên trời, quanh quấn một con Huyền Hỏa Xà đang bốc cháy hừng hực, trông vô cùng lẫm liệt.

Tư Lãnh Nguyệt : "Đây là hiến tế."

Tần Lưu Tây chộp lấy cổ tay nàng: "Ngươi cái gì? Hiến tế? Dùng chính ?"

"Ngươi nhớ lời A Tát ? Năm xưa tổ tiên Tư gia tru sát , cũng hiến tế linh hồn lực của chính mới diệt , tiếc là cuối cùng chỉ trấn áp hồn phách chứ hồn phi phách tán ngay ." Tư Lãnh Nguyệt mím môi, "Bất kể là Vu, Đạo Phật, phàm là tu hành, sức mạnh nào lớn hơn việc hiến tế bản . Ngươi chắc cũng điều đó."

Hiến tế chi đạo cũng là Mệnh đạo, Thiên Đạo cũng thể .

Nếu , tại những luyện khí sư, luyện đan sư điên cuồng si mê sẵn sàng dùng chính hiến tế để thành tựu thần binh lợi khí bảo khí? Bởi vì sợ c.h.ế.t, nên Thiên Đạo cũng chỉ thể chấn động và thành cho họ.

Tu sĩ vì tru tà, đến bước đường cùng cũng thể hiến tế bản để cầu sức mạnh lớn nhất. Tà đạo cũng .

Tư Lãnh Nguyệt tiếp: "Đại Tư Tế Vu tộc hiến tế chính , tất nhiên là vì sở cầu cực lớn. Giống như huyết chú trăm năm của Tư gia, vì trộm một tia thiên cơ, cũng từng thử qua con đường hiến tế. Cho nên, phàm là hiến tế, vật tế gì lợi hại hơn chính bản . Nếu năm xưa Hắc Vu Thánh Nữ hiến tế chính , Tư gia cũng sẽ gánh chịu huyết chú trăm năm ."

Đầu óc Tần Lưu Tây ong lên một tiếng: "Hủy La quan tâm chúng phá hủy mấy cái mắt trận nhỏ . Vậy thì đại khái con bài lật của là gì ."

Loading...