Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1208: Dạy các ngươi thế nào là đạo nhân gian
Cập nhật lúc: 2025-12-07 05:07:52
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa đông năm Khang Võ thứ 31, đúng như lời Tần Lưu Tây dự đoán, là một mùa đông rét buốt thấu xương, khắc nghiệt hơn cả năm . Toàn bộ Đại Phong như một luồng khí lạnh cực độ quét qua, ít và sinh vật nhỏ yếu qua khỏi mùa đông giá lạnh . Vùng Cực Bắc càng thê thảm, ngàn dặm đóng băng, tuyết phong tỏa núi non, cả thế giới như khoác lên tấm khăn tang trắng xóa, lạnh lẽo đến chói mắt.
Tuyết tai nghiêm trọng, biên cảnh Tây Bắc chiến loạn ngừng, quốc khố trống rỗng, quân nhu thiếu thốn, quân lương phát kịp. Để duy trì sĩ khí, Thụy Vương tự bỏ tiền túi bù đắp, thương gia giàu nhất Đại Phong là Công Tôn Thừa hào phóng quyên tặng. Nhờ đó, Tây Bắc chẳng những mất một tấc đất nào, mà còn thu phục những thành trì mất.
Chiến công một phần đóng góp nhỏ của Thụy Vương.
Tin chiến thắng báo về, Thánh nhân vui mừng khôn xiết.
Năm mới Khang Võ thứ 32 đến. Lấy lý do Đông Cung bỏ trống là điềm lành, việc đầu tiên các đại thần trong năm mới là thỉnh cầu lập Thái t.ử để an lòng dân, định triều chính.
Sau một hộc máu, cuối cùng Thánh nhân cũng hạ chỉ: Tam t.ử Thụy Vương, vốn là con vợ lẽ, nay lập nhiều công lao, bản tính hiền lương khoan nhân, xứng đáng Trữ quân, lập Thái tử, lập tức hồi kinh giám quốc.
, từ khi Thụy Vương công nhận là con của Cung Mẫn Hoàng quý phi, Thành Vương vốn là tam hoàng t.ử liền giáng xuống tứ hoàng tử.
Nghe tin Thái t.ử lập, Triệu Vương tức giận đến hộc máu, mắng to Thánh nhân ngu ngốc, kết quả phạt trượng 30 hèo, chân què hẳn.
Cuối tháng Hai năm 32, nghi lễ phong miện đơn giản cho Thái tử, trừ t.ử tù, triều đình đại xá thiên hạ.
Thái t.ử lập, nhưng bách tính cũng chẳng mấy vui mừng. Tai họa năm ngoái quá khủng khiếp, đến tháng Ba cày bừa vụ xuân mà băng tuyết vẫn tan, mùa màng vô vọng, khiến dân chúng khắp nơi lầm than. Nhiều toán bạo dân tự lập nghĩa quân nổi lên, đòi Thánh nhân nhường ngôi tạ tội.
Thụy Thái t.ử tiếp nhận quyền giám quốc, sự phò tá của các đại thần, học , dốc sức trị quốc, cứu tế an dân, trừ bạo loạn. Đương nhiên, mỗi quyết sách đều khiêm tốn thỉnh giáo Thánh nhân.
Ngọc Trường Không , Thái t.ử nghĩa là vạn sự đại cát, thử thách thực sự giờ mới bắt đầu. Thái t.ử là thừa kế danh chính ngôn thuận, nhưng đồng thời cũng là cái gai trong mắt Thánh nhân.
Nhất là khi Thánh nhân đang liệt giường, còn Thái t.ử trẻ trung, long tinh hổ mãnh. Điều chỉ khiến Thánh nhân càng thêm kiêng kỵ. Biết nhún nhường, yếu thế mới là đạo bảo tính mạng.
Tề Khiên ghi nhớ lời Ngọc Trường Không. Càng tiếp cận trung tâm quyền lực, càng hiểu rõ bao giờ thực sự buông bỏ quyền hành, dù đang liệt long sàng tưởng chừng yếu ớt.
Nghĩ đến vợ ốm yếu, Tề Khiên lạnh lòng. Hắn mới hiểu lời Tần Lưu Tây : như vinh hoa phú quý tột bậc, thực chất là nguy cơ tứ phía, cạm bẫy trùng trùng, thậm chí còn bảo vệ nổi vợ con.
Trong lòng bi phẫn, nhưng mặt Thánh nhân, Tề Khiên luôn giữ tư thái khiêm tốn nhất. Dưới sự chỉ dạy của Ngọc Trường Không, cũng học cách diễn kịch.
Con đường đến ngôi báu trải đầy chông gai, yên lên ngai vàng rực rỡ bao giờ là chuyện dễ dàng.
Thư Sách
Nhất là thời điểm lập Thái t.ử quá thê thảm: thiên tai nhân họa liên miên, quốc khố trống rỗng, loạn lạc khắp nơi. Tề Khiên chẳng khác nào tay dọn dẹp một đống hỗn độn, cả ngày bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Bách tính cũng cảm thấy kỳ quái. Thiên tai nhân họa cứ như hẹn mà tới, cái qua cái tới, dứt, khiến c.h.ế.t lặng.
Thấy đạo sĩ hòa thượng trong nhân gian ngày càng nhiều, dân chúng bắt đầu đồn đại rằng thế gian xuất hiện yêu tà nên tai họa mới dứt. Tin đồn lan truyền khắp nơi.
Trong lúc nhất thời, kẻ hô hào tru diệt yêu tà, mà "yêu tà" ở đây chính là đám đạo sĩ hòa thượng. Lại cho rằng đó là những yêu ma quỷ quái vô hình. Đủ loại tin đồn khiến hương hỏa của Phật môn và Đạo môn giảm sút nghiêm trọng. Ngược , một giáo phái mới nổi tên là Thiên Thần Giáo xuất hiện, đối đầu với hai môn phái .
Loạn thế đến, bách tính khổ.
Tháng Sáu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1208-day-cac-nguoi-the-nao-la-dao-nhan-gian.html.]
Tần Lưu Tây bước khỏi mật thất Thanh Bình Quan. Đã hơn nửa năm kể từ khi nàng bế quan. Suốt thời gian qua, nàng ngăn cách hỗn loạn bên ngoài, chỉ chuyên tâm tu luyện và nghiên cứu trận đồ Khốn Tiên Trận trong mật thất. Mọi việc bên ngoài nàng giao hết cho Phong Tu, thỉnh thoảng nhận truyền âm báo cáo về lượng mắt trận xử lý.
Trăng sáng thưa. Nàng nhún mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, ngẩng đầu quỹ đạo , ngón tay liên tục bấm đốt, vẻ mặt thanh lãnh như ánh trăng.
Đằng Chiêu lên. Gió núi thổi tung tà áo nàng bay phần phật, như thể nàng sắp sửa cưỡi gió phi thăng. Trong lòng dâng lên nỗi hoảng hốt khó tả, theo bản năng cũng nhảy lên theo.
Tần Lưu Tây đầu , vẫy tay: "Sao lên đây?"
Đằng Chiêu bước tới, sóng vai cùng nàng.
Nhìn thiếu niên lãnh ngạo kiên nghị, Tần Lưu Tây so chiều cao, : "Đã cao bằng vi sư , nhưng tu vi thì còn kém xa lắm. Xem chuyện dạy hết cho trò thì thầy c.h.ế.t đói sẽ xảy ở môn phái ."
"Một ngày thầy, cả đời cha. Giấu nghề là sư phụ , dạy hết sở học cả đời cho con mới đúng." Đằng Chiêu trầm giọng , "Con đường tu đạo dài đằng đẵng, thế sự xoay vần, con cảm thấy học đến già cũng hết ."
"Xì, con nghĩ nhiều quá . Sư môn chúng xưa nay chú trọng phương pháp 'thả rông', nghĩa là sư phụ dẫn cửa, tu hành tại cá nhân." Tần Lưu Tây thấy trừng mắt thì chột , sờ mũi lảng: "Thôi , còn chút thời gian, vi sư dạy con thêm chút đạo lý 'cướp phú tế bần' nhé."
Đằng Chiêu: "?"
Gì cơ?
"Là cướp của nhà giàu ? Món , cho theo với!" Củ Tiểu Nhân Sâm len lén đội một mảnh ngói chui từ chân họ.
Tần Lưu Tây sa sầm mặt mũi: "Phá hoại mái ngói, gan ngươi to lắm đấy. Làm nhà dột thì đem ngươi luyện t.h.u.ố.c bây giờ."
Nàng giơ tay, chẳng cần cúi tóm gọn nó, nhanh tay ngắt quả đầu nó bỏ miệng, một tay còn nắm chặt một cái rễ như định bẻ gãy.
"Chiêu Chiêu cứu !" Tiểu Nhân Sâm hoảng sợ kêu la. Kẻ nào đó thấy thì thôi, thấy là hung tàn ngay, sâm khó giữ .
Đằng Chiêu lạnh lùng: "Gần đây ngươi béo đấy, nếu cũng chẳng đội thủng mái ngói . Cho sư phụ một cái rễ cũng chẳng ."
Tiểu Nhân Sâm hét lên t.h.ả.m thiết. Đây tiếng ?
Hai thầy trò các rõ ràng là trả thù lén. Chẳng chỉ là ăn cướp thôi , gì mà giấu giếm?
Tần Lưu Tây trêu chọc Tiểu Nhân Sâm một lúc : "Được , lát nữa cho một đoạn rễ, cần luyện đan."
Khi luyện trận bàn, nàng cần linh đan hỗ trợ, nếu sẽ trụ nổi.
Tần Lưu Tây về một hướng khác: "Con chuột , đây, đừng trốn nữa, chính là ngươi đấy."
Hoàng Kim Thử chít một tiếng, lao vút tới như gió, mạnh dạn đậu vai nàng.
"Đi thôi, dạy các ngươi thế nào là đạo nhân gian." Tần Lưu Tây ném Tiểu Nhân Sâm cho Đằng Chiêu nhảy xuống.
Đằng Chiêu vội nhét Tiểu Nhân Sâm n.g.ự.c áo, đuổi theo, cả hai biến mất trong màn đêm.
Thanh Viễn theo bóng họ, đưa tay lau khóe mắt. Thật là, già nên dễ xúc động, đám trẻ quậy phá một chút mà cũng rưng rưng nước mắt.