Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1209: Yêu đạo người người đòi đánh

Cập nhật lúc: 2025-12-07 05:46:58
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây dẫn Đằng Chiêu trở về Li Thành . Họ lưu d.ư.ợ.c lư trong phủ một đêm, luyện chế khá nhiều đan d.ư.ợ.c mới bắt đầu hành trình cứu thế.

Thế thái nhân tình, đặc biệt những t.h.ả.m họa, càng bộc lộ rõ nét. Quan sát chúng sinh, ngắm đất trời, mới thể thấu hiểu chính .

Ai bảo tu đạo nhất định ở nơi rừng sâu núi thẳm trong tông miếu đạo quán? Giữa chốn hồng trần cũng thể tu hành. Chứng kiến muôn mặt nhân sinh, lòng mới kiên định với con đường chọn.

Đạo nhân gian, cũng là Đạo.

Trước khi rời , Tần Lưu Tây Kỳ Hoàng đang vịn khung cửa tiễn biệt, : "Kỳ Hoàng, ngươi nên thành ."

Kỳ Hoàng sững sờ.

"Nhờ quan mối mai mối cho một mối hôn sự ." Tần Lưu Tây , chỉ tay n.g.ự.c nàng , "Khi xem mắt, nào khiến tim ngươi đập nhanh như đ.á.n.h trống, đó chính là phu quân của ngươi."

Kỳ Hoàng ngẩn ngơ, môi khẽ mở, lời dồn thành một chữ: "Vâng."

Tần Lưu Tây vẫy tay chào nàng , dẫn Đằng Chiêu rời . Từ Li Thành, họ bắt đầu hành trình "cướp phú tế bần" lan rộng bên ngoài.

Đương nhiên, nàng cướp bừa bãi. Những kẻ giàu nàng nhắm đến đều là hạng bất nhân, mang đầy nghiệp chướng, đặc biệt là những kẻ đại sát nghiệp. Đó mới là đối tượng để nàng "hạ độc thủ".

Việc chọn mục tiêu, nàng giao cho Đằng Chiêu tự xem tướng, xem khí sắc, thậm chí xem phong thủy nhà cửa. Coi như là bài kiểm tra kiến thức nhập đạo của mấy năm nay.

Nếu nhầm, Tần Lưu Tây sẽ kịp thời sửa sai và chỉ bảo cặn kẽ, sai ở , cần chú ý điểm gì.

Cứ thế, từ Li Thành đến phủ thành, châu thành, thầy trò họ độ , độ quỷ.

Thiên tai liên miên, ít bách tính cùng đường rừng cướp. Những bình dân biến chất thì sống trong sự tê liệt, vô cảm. Dù bên cạnh ngã xuống, họ cũng chẳng còn sức để thương cảm, bởi họ sớm muộn gì cũng sẽ tuyệt vọng như thế.

Lúc , chút lương thực bạc vụn bất ngờ xuất hiện trong nhà trở thành niềm an ủi lớn lao. Cuộc sống dù gian nan, nhưng c.ắ.n răng chịu đựng thêm chút nữa, họ vẫn thể sống sót.

Đó là độ .

c.h.ế.t mang theo oán hận, linh hồn vất vưởng tan thành oán quỷ. Có c.h.ế.t. Tất cả đều cần siêu độ.

Việc siêu độ, Tần Lưu Tây để Đằng Chiêu , còn việc mở Quỷ Môn quan thì do nàng đảm nhận. Đó là độ quỷ.

Từ mùa hạ oi ả đến cuối thu se lạnh, hai thầy trò cùng một củ nhân sâm, một con chuột vàng độ bao nhiêu và quỷ, chứng kiến cả tình yêu cao cả lẫn mặt tối xa của nhân tính.

Đằng Chiêu ngày càng trầm , ngộ tính cũng tăng cao. Mỗi ngày đả tọa tu hành đều ngộ đạo lý mới. Trải qua thực chiến với ác nhân ác quỷ, tu vi của tăng lên vững chắc, kỹ năng vẽ bùa và y thuật cũng ngày càng tinh thâm.

Thư Sách

"Giờ con cũng thể một đảm đương một phía ." Tần Lưu Tây vô cùng hài lòng. Nàng quả nhiên mắt , thu nhận một đồ thiên phú cực cao. Giờ nàng cũng thể giống Thái Thành chân nhân, một cao nhân ẩn dật đầy phong thái .

(Thái Thành chân nhân đang việc quần quật bỗng hắt một cái, vẻ mặt nghiêm túc yêu tà phía , lặng lẽ tế trận kỳ. An nhàn ư? Từ khi Tần Lưu Tây tìm đến, hai chữ đó ngày càng xa vời với ông. Giờ ông chẳng khác nào "chiến sĩ thi đua".)

Đằng Chiêu : "Cơm ăn từng miếng, đường từng bước. Dục tốc bất đạt. Nghiêm sư xuất cao đồ, thể bỏ gánh giữa đường ."

Tần Lưu Tây bá vai như : "Sư môn chúng xưa nay việc đến mức độ nào đó là lui về nghỉ ngơi (vinh dưỡng). Ta trở thành Quan chủ đầu tiên c.h.ế.t vì lao lực , hiểu ?"

Mới hơn hai mươi tuổi đầu đòi nghỉ hưu?

Đằng Chiêu định gì đó thì phía bỗng ồn ào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1209-yeu-dao-nguoi-nguoi-doi-danh.html.]

Một đám bách tính quần áo tả tơi, gầy yếu xanh xao nhưng đầy vẻ hung hãn, tay cầm cuốc, liềm, gậy gộc đang đuổi theo hai đạo sĩ, miệng la hét: "Yêu đạo đừng chạy!"

Tần Lưu Tây và Đằng Chiêu . Đằng Chiêu thở dài bước lên đón đầu.

Suốt dọc đường du lịch dạy học, đây đầu họ gặp cảnh đạo sĩ vây đánh. Tình cảnh đúng là " đòi đánh".

Nhìn hai thầy trò đạo sĩ mặt, chẳng đang diễn cảnh đó ? Chỉ điều họ là phe đ.á.n.h tơi tả.

Tần Lưu Tây chậm rãi bước tới, vị lão đạo trưởng tóc tai rối bù, đạo bào rách nát, thở dài: "Thành Dương T.ử đạo hữu, ngài đường đường là cao nhân nửa bước Trúc Cơ, tội gì để mấy điêu dân cho chật vật thế ?"

Thành Dương T.ử thấy nàng như thấy cứu tinh, suýt bật , lao tới: "Tiểu đạo hữu, ngươi ở đây thì quá, mau giúp một tay!"

Tần Lưu Tây đỡ lấy ông, : "Đừng vội."

Nàng sang Đằng Chiêu. Hắn kéo Tố Minh - đồ của Thành Dương T.ử , đồng thời ngăn cản đám bách tính hung thần ác sát . Tiểu Nhân Sâm nắm chặt tay, gào thét đòi xông lên báo danh hiệu.

"Bất kể đạo quan nào cũng là yêu tà lừa gạt bách tính! Nếu do đám xuất gia các ngươi, chúng đến nỗi khổ sở thế , thiên tai dứt, tai họa liên miên!" Một gã hán t.ử gầy gò dẫn đầu gầm lên.

Đằng Chiêu mặt lạnh tanh, đáp trả: "Nực ! Đã là thiên tai thì nên trách ông trời, trách quan vô dụng, trách vua chúa ngu , trách tăng ni đạo sĩ? Chúng phá hủy nhà cửa các ngươi, cướp lương thực, hại vợ con các ngươi ?"

Gã hán t.ử cứng họng.

"Nếu , tại đòi đ.á.n.h g.i.ế.c xua đuổi xuất gia? Chúng khó dễ các ngươi. Theo tiểu đạo , xuất gia trong thế tục hiện nay, dù là tăng nhân, đạo sĩ vu sư, đều đang dốc sức giúp đỡ bách tính khốn khổ trong khả năng của ."

hét lớn: "Phi! Cũng đầy rẫy bọn thần côn bà cốt lừa đảo, hại cửa nát nhà tan đấy thôi!"

"Trong loạn thế, loại nào chẳng ? Bách tính như các ngươi đều là vô tội cả ? Cũng kẻ rừng cướp, cũng kẻ tâm địa độc ác. Chẳng xa, chính ngươi đây, trộm cắp vặt ít, gần đây còn trộm tiền của khác." Đằng Chiêu chán ghét chằm chằm gã đôi mắt láo liên, vẻ ngoài thật thà nhưng thực chất gian xảo , "Ngươi chẳng những ăn cắp vặt, mà còn phạm tội tà dâm, ngươi tòm tem vợ ."

Tần Lưu Tây ho khan, ngượng ngùng với Thành Dương T.ử đang há hốc mồm: "Đồ của cứ thẳng thật quá."

Thành Dương T.ử giật giật khóe miệng.

Kẻ Đằng Chiêu điểm mặt đổi sắc: "Ngươi hươu vượn! Bọn chúng quả nhiên cùng một giuộc, yêu đạo yêu ngôn hoặc chúng, đ.á.n.h c.h.ế.t bọn chúng !"

"Vị đại thẩm , mất bạc là bà ?" Đằng Chiêu một bà lão cầm d.a.o phay, ánh mắt đầy ẩn ý liếc sang phụ nữ bên cạnh bà , "Nhà các đang nuôi ong tay áo đấy."

Bà lão sững , phắt sang cô con dâu bên cạnh: "Có là mày ? Tao bảo nửa đồng bạc giấu phiến đá nhà xí thể cánh mà bay. Đồ đàn bà lẳng lơ , lão nương ngay mày thứ lành gì, tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!"

Người phụ nữ Đằng Chiêu vạch trần hét lên một tiếng sợ hãi, ôm đầu bỏ chạy tán loạn.

 

 

 

 

 

 

 

Loading...