Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1212: Sống lâu rồi, chết một lần cũng không sao!
Cập nhật lúc: 2025-12-07 05:47:01
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bước từ đường, Tần Lưu Tây lập tức thấy con thú đá phủ tấm lụa đỏ. Dù hung thần chi khí rút , khiến đầu thú đá nứt một lỗ hổng, nhưng luồng thở âm hàn tà ác tỏa từ nó vẫn khiến vô cùng khó chịu.
Nàng bước tới, giật phắt tấm lụa đỏ xuống. Phù chú tà ác khắc Quỳ Ngưu như đang sống , tỏa ác niệm đen tối mờ mịt.
Tần Lưu Tây áp tay lên tượng đá. Ý niệm cùng Nghiệp Hỏa bùng phát, thú đá lập tức hóa thành bột mịn ngay tay nàng, ác niệm cũng tan biến trong biển lửa.
Thành Dương T.ử tim đập thình thịch.
Cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi, Hủy La hé mắt, gương mặt ôn nhuận hiện lên nụ như như . Nhanh thật.
Dọn sạch đống bột mịn, Tần Lưu Tây bước khỏi từ đường. Trụ
tử tỉnh , nhưng vẫn còn ngơ ngác. Nàng bảo Đằng Chiêu niệm một An Thần Chú cho , cả đoàn về phía nhà Uông Tiểu Toàn.
Nơi đó nhiều vây quanh, tấp nập lo hậu sự.
Thấy nhóm Tần Lưu Tây đến, Thôn trưởng vội vàng đón tiếp. Chưa kịp mở miệng, Tần Lưu Tây thông báo thú đá phá hủy.
"Con hỏng , chúng thể mời thợ đá tạc một con khác ?" Thôn trưởng vội hỏi, "Dù thôn chúng cũng thờ phụng mấy chục năm nay, giờ nó hỏng thì thỉnh một tôn khác về thờ tiếp chắc cũng chứ?"
Tần Lưu Tây đáp: "Thỉnh thần cần sự thành kính, thần giáng thế cũng quy tắc riêng. Duyên khởi duyên diệt, từ lúc thụy thú trong từ đường biến thành hung thú, duyên phận giữa nó và Cử T.ử Thôn các ông hết . Có thỉnh cũng chẳng , nên thôi ."
Thôn trưởng , vẻ mặt thất vọng và ảm đạm: "Ta còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nữa."
Tần Lưu Tây lạnh nhạt : "Giữ cả thôn là ông mặt mũi gặp tổ tiên . Nếu hôm nay ông nhất quyết cho chúng , thì trong thôn e là chẳng còn ai sống sót."
Đồng t.ử Thôn trưởng co rút mạnh, run rẩy.
Đáng sợ đến mức đó ?
Thôn trưởng nuốt nước bọt, vái Tần Lưu Tây một cái thật sâu: "Đa tạ đại sư cứu mạng. Nếu chê cơm canh đạm bạc, xin mời đại sư dùng bữa tối hãy ."
Tần Lưu Tây lắc đầu: "Siêu độ cho lão thái thái xong, chúng sẽ ngay."
Nàng suy nghĩ một chút, lấy từ túi Càn Khôn hai tờ ngân phiếu đưa cho ông : "Mua chút lương thực chia cho dân làng ."
Thôn trưởng sững sờ, run rẩy nhận lấy, quỳ xuống dập đầu ba cái tạ ơn.
Thư Sách
Trong khi Đằng Chiêu và Tố Minh siêu độ cho vong hồn Uông lão thái thái còn vương vấn oán niệm, Tần Lưu Tây bên ngoài, Thành Dương T.ử kể về những bất công mà Đạo môn chịu đựng hơn nửa năm qua.
Thực Tần Lưu Tây sớm tình cảnh hiện tại của Đạo môn qua lời Đằng Chiêu. Bóng dáng của việc Tiên đế chèn ép Đạo môn thấp thoáng hiện về. Bảo rằng chuyện chủ ý của Thánh nhân thì nàng đ.á.n.h c.h.ế.t cũng tin.
"Hắn đúng là đồ ch.ó má. Lúc tu luyện trường sinh thì mở miệng là 'tiên nhân', tâng bốc hết lời, còn xây Đạo Cung. Giờ chèn ép Đạo môn. Chậc, cái mặt già của thấy đau nữa."
Nắm đ.ấ.m Tần Lưu Tây cứng .
Thành Dương T.ử ho nhẹ một tiếng: "Cũng do yêu tà giở trò, dẫn dắt dư luận. Hai năm liền ngày lành, bách tính oán thán trong lòng nên tự nhiên tin theo thôi."
Tần Lưu Tây : "Làm khó các vị đạo hữu ."
Thành Dương T.ử xua tay: "Ngươi là coi thường trong Đạo môn chúng . Việc tế thế cứu đời bao giờ là chuyện của riêng một tu sĩ một ngôi miếu nào cả, mà là trách nhiệm thể chối từ của tu hành chúng . Nếu ai cũng tham sống sợ c.h.ế.t thì đạo tâm đó vĩnh viễn chẳng thể tiến xa ."
"Yên tâm , cũng chẳng mưa gió bao lâu nữa ."
Tần Lưu Tây dứt lời, Thành Dương T.ử nàng, bốn mắt , ai thêm lời nào. Cả hai đều là xem tinh tượng, tự nhiên hiểu lời nàng ám chỉ điều gì.
Một cơn gió thổi qua, mang theo cái lạnh se sắt.
"Nổi gió ." Thành Dương T.ử thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1212-song-lau-roi-chet-mot-lan-cung-khong-sao.html.]
Tháng Mười cuối thu, gió nổi lên.
Chia tay thầy trò Thành Dương Tử, Tần Lưu Tây dẫn Đằng Chiêu tiếp tục bôn ba khắp Đại Phong. Họ trở thành khách quen con đường xuống cõi âm.
Chỉ cần nhận tin từ Phong Tu và Thái Thành chân nhân, nàng sẽ đích đến phá hủy những tượng thú đá đó. Sát khí của thần binh ngày càng nặng, uy lực cũng ngày càng lớn. Sự ăn ý giữa và kiếm cũng đạt đến độ hảo, khiến vô yêu tà khiếp sợ.
Tháng Chạp đông, Đế tinh ảm đạm ánh sáng.
Tần Lưu Tây kết thúc chuyến du lịch dạy học, bảo Đằng Chiêu và các bạn đồng hành trở về Thanh Bình Quan. Hơn nửa năm qua, họ độ ít và quỷ, tích lũy nhiều công đức và tín ngưỡng lực, ai nấy đều thu hoạch riêng. Đạo thuật và y thuật của Đằng Chiêu vững vàng, tu vi tiến bộ định.
Bản Tần Lưu Tây càng thu liễm khí tức, giống như một thanh thần binh sắc bén ẩn trong vỏ, chờ ngày xuất thế.
"Con là đồ của , cũng là Thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan, là Quan chủ đời kế tiếp. Nếu mặt, việc trong Thanh Bình Quan đều do con quyết định chủ, bảo vệ sư môn. Đế tinh mờ tối, sắp rơi rụng, Đại Phong năm sẽ còn khó khăn hơn năm nay. Làm thế nào để giữ ngọn lửa của Thanh Bình Quan, tất cả dựa con. Những lời dặn dò đây, con nhớ kỹ ? Ngoài , xem mệnh bàn của con, đời con chỉ một đồ duy nhất. Sau nếu sư phụ, nhớ kỹ lời dạy của vi sư: Kẻ phản bội sư môn, thề sống c.h.ế.t tru diệt!"
Đằng Chiêu cau mày: "Người ?"
"Ta về di chỉ Thanh Bình Tông bế quan để bố trí trận bàn." Tần Lưu Tây giấu , giọng thấm thía, "Cho nên, sự huy hoàng của Thanh Bình Quan trông cậy con duy trì. Nhớ kỹ, Thanh Bình Quan đốt nén hương to nhất, tạc tượng vàng chói lọi nhất."
Tiểu Nhân Sâm cúi đầu ủ rũ, liếc nàng một cái đầy chán nản.
Đằng Chiêu mặt lạnh tanh: "Người định bỏ gánh giữa đường đấy ?"
"Nói bậy, gì chuyện đó." Tần Lưu Tây lảng tránh ánh mắt , "Đế tinh sắp rơi, chỉ xem náo nhiệt thôi."
Đằng Chiêu lạnh. Đồ lừa đảo.
Thấy vẻ mặt tin của , Tần Lưu Tây thầm nghĩ đứa nhỏ tự kỷ ngày nào giờ lớn , khó lừa thật.
Nàng đành sang Tiểu Nhân Sâm: "Ngươi ở bầu bạn với Chiêu Chiêu nhé, , rời bỏ."
Tiểu Nhân Sâm lặng lẽ đưa một cái rễ sâm to bằng ngón cái: "Không bảo luyện đan ? Cái nhất đấy."
Tần Lưu Tây nhận lấy, cảm nhận trong rễ sâm vẫn còn lưu chút nguyên khí của nó, khẽ mấp máy môi: "Chăm chỉ tu luyện nhé."
Nói , nàng xoay bước hư , biến mất tăm.
Nàng , hai kẻ ở liền xụi lơ, trông đáng thương như ch.ó con chủ bỏ rơi. Hoàng Kim Thử kêu chít chít buồn bã.
Tiểu Nhân Sâm : "Chúng về thôi, vẫn đến ngày đó mà."
Đằng Chiêu mím môi, bướng bỉnh : "Ta sẽ lời ."
Cái gì mà bảo vệ sư môn, cần. Nàng , sẽ theo đó. Đến ngày đó thật, dù đ.á.n.h c.h.ế.t cũng .
"Ngươi dám dương phụng âm vi (bằng mặt bằng lòng), sợ trục xuất khỏi sư môn ?"
Đằng Chiêu mặt lạnh: "Thương sinh gặp nạn, tu hành chúng thể coi như thấy? Ta đây là tuân theo đạo tâm, tính là phản bội sư môn ngỗ nghịch sư tôn."
Tiểu Nhân Sâm nhe răng : "Khéo thế, cũng nghĩ . Đến lúc đó chúng cùng tạo phản."
Sống lâu , c.h.ế.t một cũng chẳng , ngàn năm là một củ sâm hảo hán!