Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1227: Lấy trận bàn, vật quy nguyên chủ
Cập nhật lúc: 2025-12-08 03:38:26
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong Tu đến hoàng cung là vì Tần Lưu Tây nhờ vả, mặt nàng lấy một món đồ từ Tề Khiên.
Sau khi cho các đại thần lui hết, thẳng vấn đề với Tề Khiên.
Trong kho nội vụ hoàng cung cất giữ một món pháp khí của Đạo tông, đó là Thái Cực Càn Khôn Độn Giáp Bàn. Hắn đến chính là vì thứ .
Tề Khiên ngạc nhiên: "Trong kho nội vụ thứ đó ? Ta từng để ý, chỉ thấy kỳ trân dị bảo thì ít."
Trước đây, tổng quản nội vụ dâng danh sách đồ trong kho, chỉ xem lướt qua chứ kỹ. Dù mới Hoàng đế lâu, thời gian rảnh rỗi mà soi xét từng món.
"Ngươi mới Hoàng đế bao lâu chứ? Tự nhiên là trong đó gì . Ngoài cái độn giáp bàn , còn ít hồ sơ và pháp bảo quý giá của Đạo gia." Phong Tu như , "Ngươi đoán xem chúng từ mà ?"
Nhìn nụ nghiền ngẫm pha chút trào phúng của Phong Tu, Tề Khiên nghĩ đến điều gì, má nóng ran, môi mấp máy nhưng dám hỏi.
"Không sai, chính là do ông nội ngươi - Kiến Hưng Đế - cướp về đấy. Vì tỏ lòng hiếu thảo báo thù cho cha , ông chèn ép Đạo môn và vơ vét những thứ ." Phong Tu nhạt, "Ngươi đừng tưởng chèn ép chỉ đơn giản là đóng cửa cung quán, đuổi đạo sĩ là xong. Không hề."
Hắn mân mê chiếc nhẫn ngọc hình hồ ly tay, tiếp: "Sự chèn ép thực sự chỉ là đuổi phá quán, mà quan trọng nhất là hủy diệt tín ngưỡng và sự truyền thừa của họ. bản tính con vốn ích kỷ, đồ thì ai mà chẳng nảy sinh lòng tham."
Mặt Tề Khiên nóng bừng, đỏ lựng như gan heo.
"Những năm đó, Đạo môn chèn ép đến mức suy tàn. Không ít đạo sĩ buộc ẩn nơi rừng sâu núi thẳm. Kịp thì mang theo đồ trốn, kịp thì chỉ vơ vội ít sách vở chạy. phần lớn pháp bảo và điển tịch quý giá đều rơi tay nhà họ Tề. Qua ba đời, còn bao nhiêu, nhưng cái độn giáp bàn , nếu nàng còn thì chắc chắn là còn."
Miệng Tề Khiên tràn ngập vị tanh nồng của sắt gỉ. Hóa c.ắ.n nát môi từ lúc nào , mùi m.á.u tươi lan tỏa khắp khoang miệng.
"Ngươi theo ." Hắn gượng , kéo khóe miệng.
Vượt qua trùng trùng cửa cung, Tề Khiên dẫn Phong Tu kho nội vụ canh phòng nghiêm ngặt. Kho tàng rộng lớn chứa đầy kỳ trân dị bảo, đồ cổ tranh quý nhiều vô kể, một món thậm chí phủ bụi.
Phong Tu chẳng thèm liếc mắt những thứ đó lấy một cái. Trong mắt Tề Khiên, điều càng khiến cảm thấy hổ thẹn. Những báu vật vô giá trong mắt đời, đối với những tu sĩ như họ, chẳng khác gì vật c.h.ế.t.
"Ta cũng cái độn giáp bàn đó trông như thế nào. Hay để bảo thủ kho lấy danh sách tra cứu?"
Phong Tu lắc đầu: "Không cần."
Hắn phóng thần thức bao trùm bộ kho tàng, dò xét từng nơi linh khí.
Thực , kho báu của Hoàng đế đúng là ít đồ . Giàu linh khí chỉ đồ vật của Phật - Đạo hai môn, mà những sách cổ tranh quý, thậm chí cả nghiên mực Đoan Khê cũng ẩn chứa linh khí. Có một gốc cây ngọc quỳnh đài thậm chí sinh mộc linh.
Tìm thấy .
Phong Tu về phía góc sâu nhất của kho nội vụ. Tề Khiên theo . Ở đó mấy cái kệ đặt khá nhiều đồ vật của Phật - Đạo hai môn. Phật môn kinh Phật, tượng Phật Tổ Bồ Tát, tranh Thangka, thậm chí cả bích họa, chày kim cương, chuỗi hạt, mõ... Quan trọng nhất là, họ thế mà cất giữ cả một viên xá lợi.
Còn Đạo môn thì kiếm tiền xu, bùa chú, sách t.h.u.ố.c Đạo tông, phất trần, tượng Tam Thanh, và cả một cái chuông giống chuông Đông Hoàng - tuy là đồ nhái nhưng cũng khắc phù văn, là pháp khí hẳn hoi. Không ngoại lệ, tất cả những thứ đều phủ đầy bụi.
Ánh mắt Phong Tu lướt qua những món đồ kệ, liếc Tề Khiên, gì.
Tề Khiên cảm nhận rõ sự châm chọc trong ánh mắt đó, mặt nóng bừng như sắp bốc cháy, khô khốc : "Ta thật sự . Ngươi yên tâm, sẽ để chúng trở về nơi chúng thuộc về."
Thà đem chúng trả chùa chiền đạo quán để lưu giữ di sản cho hậu thế còn hơn để minh châu phủ bụi ở đây.
Phong Tu : "Ngươi một minh quân, và dạy con trai ngươi cũng minh quân. Như thế giang sơn mới thể mang họ Tề thêm vài chục năm nữa. Nếu các ngươi giữ , cũng đừng oán hận, nhân quả báo ứng cả đấy!"
Hắn chỉ đống đồ vật . Hoàng gia gây quá nhiều nghiệp chướng, sớm muộn gì cũng trả, chỉ là xem khi nào trả hết mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1227-lay-tran-ban-vat-quy-nguyen-chu.html.]
Đồng t.ử Tề Khiên co . Ý là giang sơn sẽ đổi chủ ?
Phong Tu thêm gì nữa, chỉ lấy một chiếc độn giáp bàn nhỏ bằng bàn tay nữ giới từ trong đống bùa chú hỗn độn. Yêu lực khẽ động, lớp bụi phủ bên lập tức tan biến, lộ diện mạo thật sự của nó.
Độn giáp bàn nhỏ nhắn nhưng vô cùng tinh xảo. Bên bao hàm đầy đủ Thiên bàn, Địa bàn, Bát môn, Cửu tinh cùng Bát thần và màu sắc các cung. Tam kỳ của Địa bàn trọn trong Cửu can, Lục nghi cũng phân bố đầy đủ ở vị trí tương ứng trong Cửu cung. Đây là một chiếc độn giáp bàn chỉnh, hề hư hại, khí linh của nó vẫn còn.
Có điều, Tần Lưu Tây nó, e là cũng giống như thanh thần binh trong tay nàng, tế luyện từ đầu.
Luyện trận bàn còn tốn linh lực và tinh khí thần hơn cả luyện thần binh. Rốt cuộc trận pháp đòi hỏi sự tính toán chuẩn xác, sai một ly một dặm. Nếu là đại trận lợi hại, tất nhiên chồng chất tầng tầng lớp lớp, càng thêm hao tổn tâm sức.
Đây là một thử thách cực đại.
Phong Tu thu độn giáp bàn , định thì Tề Khiên gọi giật : "Trong kho ngươi xem còn thứ gì các ngươi dùng thì cứ lấy ."
Phong Tu nhướng mày: "Đây là nội kho hoàng gia, ngươi Hoàng đế thì nó là của ngươi. Làm Hoàng đế mà chút đồ để ban thưởng cho hậu phi và trung thần thì khó coi lắm."
Tề Khiên đáp: "Nếu là của thì cho ai là quyền của . Nàng là công thần đưa lên ngôi vị , thưởng cho nàng thì ? Còn về ngoài, dâng đồ cho Hoàng đế mới là bổn phận của họ. Mà , ban thưởng một bức tranh vẽ khi còn hơn mấy thứ ngự ban nhiều."
Được , chủ yếu là do keo kiệt.
Phong Tu cũng chẳng khách sáo, phóng thần thức nữa, vơ vét hết những món đồ chứa linh khí dồi dào thể dùng . Không lấy thì phí.
Lấy xong, vẫy tay chào biến mất mặt Tề Khiên.
Tề Khiên trong kho hồi lâu, nơi Phong Tu biến mất, thầm than thở: Hắn và bọn họ, chung quy cùng một thế giới.
"Làm vua, thể mềm lòng."
Giọng của Khang Võ đế bỗng vang lên trong đầu .
Tề Khiên khỏi nhớ những lời Khang Võ đế từng khi chỉ hai cha con: Làm Hoàng đế để kẻ khác ngủ say bên cạnh, càng thể nuôi ong tay áo. Đạo môn bản lĩnh thần thông, nếu họ phản triều đình thì thể lật trời đảo đất dễ như trở bàn tay - điều thể thấy rõ qua việc Phong Tu đại náo Hình Bộ long trời lở đất. Cho nên tuyệt đối thể dung tha.
Khang Võ đế tru sát Đạo môn cùng tất cả tu sĩ thủ đoạn thông thiên, bất kể họ là ma.
Nực , ông nghĩ rằng, nếu những thực sự giang sơn , thì sớm chẳng còn chuyện gì cho họ Tề nữa .
"Người ." Tề Khiên gọi tổng quản nội kho tới, lệnh: "Phân loại bộ đồ vật của Phật - Đạo hai môn , lập danh sách. Riêng đồ vật của Đạo môn, chuyển tất cả đến Thanh Bình Quan ở Li Thành."
Vật quy nguyên chủ.
Thư Sách