Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1237: Bái biệt sư phụ, đi đào mộ!

Cập nhật lúc: 2025-12-08 05:15:02
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây bước miếu Thành Hoàng.

Nam Thành Hoàng thấy nàng, ánh mắt đầu tiên là vui mừng, nhưng nhanh nhận điều gì đó, hỏi: "Không ngày rằm mùng một, cũng chẳng lễ tết, ngươi đến đây gì?"

Tần Lưu Tây giơ giơ món đồ tay: "Sắp Tết , đến lúc đó chắc rảnh đến thăm ngài , nên tranh thủ cúng sớm một chút."

Thư Sách

Nam Thành Hoàng im lặng nàng xắn tay áo lên dọn dẹp.

Nàng tự tay lau bụi cho tượng Nam Thành Hoàng, khoác thêm tấm lụa đỏ thêu kim quang thần chú, đó mới bày biện cống phẩm, rót rượu ngon, thắp hương thần.

Thái độ cung kính, pha chút quyến luyến như con trẻ đối với cha già.

Thần phủ của Nam Thành Hoàng khẽ động. Ông : "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Thôi, bổn Thành Hoàng lão gia chấp nhặt, ngươi cứ thẳng , cần giúp gì?"

" một chuyện."

Quả nhiên, vô sự bất đăng tam bảo điện.

Nam Thành Hoàng giục: "Nói , chuyện gì?"

"Xin Thành Hoàng lão gia phù hộ cho thương sinh thiên hạ." Tần Lưu Tây tít mắt nâng chén rượu, "Nếu , xin ngài chúc phúc cho một câu."

Nam Thành Hoàng ngẩn , chút quen: "Ngươi cứ cợt nhả như khi , đột nhiên nghiêm túc thế hoảng đấy."

Tần Lưu Tây bước tới, tựa trán chân tượng thần đang xếp bằng, thủ thỉ: "Ta một sư phụ, là thầy là cha. Người dẫn nhập đạo, dạy Huyền môn ngũ thuật, hướng theo chính đạo. Người thường dạy tích đức hành thiện, một lòng hoằng dương đạo pháp. Trước đây hiểu, mới , hóa thiếu nợ ân đức quá lớn, trả."

Lòng Nam Thành Hoàng chua xót, đáp: "Đã sư phụ, dạy ngươi hành thiện tích đức chắc là để trả nợ . Có lẽ vì ngươi cần những công đức đó. Công đức thể che chở bản , gột rửa tội nghiệt. Tội nghiệt sạch thì con đường tu hành mới rộng mở. Độ cũng chính là độ ."

"Độ tức độ ." Tần Lưu Tây lẩm bẩm, "Ngài đúng. Độ , độ quỷ, độ chính , đó chính là Đạo."

Nàng cọ cọ chân tượng thần, tiếp tục: "Sư phụ phúc hưởng tuổi già. Lẽ thể sống thêm trăm năm nữa. Ta thậm chí luyện xong Trúc Cơ Đan cho , chỉ thiếu chút xíu nữa thôi, đợi . Ta đồ , chịu ơn dạy dỗ của kịp báo hiếu, trách ."

Bàn tay vô hình của Nam Thành Hoàng đặt nhẹ lên đầu nàng: "Ngươi cũng , với ngươi, ông là thầy là cha. Làm cha bao giờ trách con ? Hai duyên thầy trò, âu cũng là do tiền định. Kiếp duyên, kiếp ông mới đến thế gian thu nhận ngươi đồ , trọn vẹn mối duyên đó. Duyên khởi duyên diệt đều là nhân quả, đừng chấp nhất duyên phận dài ngắn."

Ánh mắt ông hiền từ: "Con ai cũng c.h.ế.t. Ông , nhưng ông vẫn luôn sống mãi trong lòng ngươi, ? Cái c.h.ế.t thực đáng sợ, đáng sợ nhất là khi lãng quên khuất."

Lời dứt, thần phủ của ông như một cú đ.á.n.h mạnh. Một bức tường ngăn cách nứt vỡ, những hình ảnh ký ức ùa về.

Nam Thành Hoàng sững sờ trong chốc lát.

Những hình ảnh lướt qua nhanh chóng, nhưng ông kịp nắm bắt .

Ông cúi đầu, bàn tay run rẩy.

Tần Lưu Tây hồn nhiên , nhắm mắt : "Ngài đúng mà cũng đúng. Đôi khi quên cũng . Sư phụ , giống hệt ngài, là một con sâu rượu, thường xuyên trộm rượu ủ để uống. Biết mệnh dài, chẳng ngăn cản, cứ để uống cho thỏa thích. Lão già đó , thực ủ cho một vò rượu Bách Tuổi, định bụng đợi đến sinh nhật trăm tuổi của mới khui."

Nàng lật cổ tay, một vò rượu đất nung còn nguyên niêm phong xuất hiện mắt: "Lão đầu t.ử sinh thời lộc ăn. Thành Hoàng lão gia, ngài uống ."

Tim Nam Thành Hoàng như vỡ từng mảnh.

"Vò rượu , đợi nha đầu ngươi đến, và ngươi cùng uống ?" Ông ấn tay lên nắp vò rượu.

Tần Lưu Tây ngẩng đầu ông, thật lâu mới nở nụ : "Vậy thì quá. Đợi đ.á.n.h quái trở về, sẽ kính ngài một ly."

Nam Thành Hoàng truyền một tia thần lực thần phủ của nàng, nhẹ giọng : "Trong lòng Đạo, tắc đạo pháp vô biên. Người hộ đạo, tự thần linh phù hộ."

Thần phủ Tần Lưu Tây ấm áp lạ thường. Nàng quỳ xuống, dập đầu chín cái vang dội tượng thần: "Đệ t.ử Tần Lưu Tây, xin tuân theo lời dạy của sư môn, lấy tru tà vệ đạo nhiệm vụ của , tế thế cứu khổ."

Đệ t.ử Tần Lưu Tây, bái biệt sư phụ.

Nàng chắp tay hành đại lễ của Đạo gia một cách trang trọng, xoay bước khỏi tầm mắt Nam Thành Hoàng.

Thần thức Nam Thành Hoàng dõi theo nàng mãi cho đến khi bóng dáng biến mất , mới lẩm bẩm mắng một câu: "Con nhóc thối tha."

Một khách hành hương bước , vô tình liếc lên, dụi dụi mắt. Vừa hoa mắt ? Sao thấy tượng Thành Hoàng gia rơi lệ thế ?

Rời khỏi miếu Thành Hoàng, Tần Lưu Tây dùng chút thần thức để trong đầu Đằng Chiêu dặn dò vài câu, thẳng đến phần mộ tổ tiên Nhan thị.

Trước khi phá hủy Thành Thần Đại Trận, nàng còn một việc cuối cùng .

Đó là xử lý mộ của Phong Bá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1237-bai-biet-su-phu-di-dao-mo.html.]

Phong Bá là Bán Thần. Tuy thi cốt chỉ là phàm cốt, nhưng thần cách Bán Thần, tín ngưỡng và nguyện lực hun đúc bao năm, nên bộ xương phàm trần gia trì thành Thần Cốt.

Thần Cốt thể ngưng tụ hồn phách, nhưng nếu hủy , cũng thể tiêu diệt hồn phách.

Nàng đào nó lên để thiêu hủy.

Một khi đốt cốt, diệt hồn, đó chính là Đồ Thần.

Thần hồn diệt thì gì còn thần cách. Hủy La đoạt thần cách ư? Mơ !

Đây là điều nàng ngộ khi ở di chỉ Thanh Bình Tông.

Phong Tu kế hoạch của nàng, lo lắng: "Đốt cốt đồ thần... Hủy La chiếm cứ thần cách đó. Nếu Phong Bá còn tồn tại, ngươi đốt cốt, đầu tiên gặp họa chẳng là Phong Bá ?"

Nàng g.i.ế.c Phong Bá, chính là Thí Thần.

Thí Thần sẽ chịu nhân quả phản phệ cực lớn.

Tần Lưu Tây : "Cho nên đào lên , xem xét thời cơ thích hợp hãy đốt."

Phong Tu lạnh lùng: "Ngươi nghĩ , chẳng lẽ lão cẩu đó nghĩ ?"

Hủy La nắm giữ thần cách, tương đương nắm bùa hộ mệnh. Hắn sẽ dễ dàng bỏ qua Thần Cốt ?

"Câm miệng!" Tần Lưu Tây bực bội lườm .

Hai đến mộ tổ Nhan thị. Khí vận Kim Sa vẫn dồi dào như .

"Lạ thật, triều đình lệnh cấm thờ cúng Thủy Thần. Theo lý thuyết, bách tính dám chống đối quan . Không cúng bái nữa thì khí vận còn vượng thế ?" Phong Tu khó hiểu.

Tần Lưu Tây lạnh nhạt: "Ngươi kỹ mộ Phong Bá ."

Nàng kéo đến mộ Phong Bá.

Từ ngôi mộ, những sợi tơ nhân quả màu đỏ m.á.u nối liền với bộ khu mộ tổ Nhan thị. Sinh cơ và khí vận từ các ngôi mộ khác đang cuồn cuộn chảy mộ Phong Bá theo những sợi tơ đó.

"Hắn đang rút sinh cơ của bộ tộc nhân Nhan thị để nuôi dưỡng bản ." Tần Lưu Tây trầm mặt, "Cứ đà , Nhan thị e rằng sẽ diệt tộc."

Đồng t.ử Phong Tu co rút: "Tại thế?"

Tần Lưu Tây: "Để đúc Thần Thân."

Không gì phù hợp hơn m.á.u mủ ruột rà. Hắn rút sinh cơ huyết nhục của tộc nhân Nhan thị để đắp nặn xác cho bộ Thần Cốt , chuẩn độ kiếp phi thăng.

Nghĩ đến đây, Tần Lưu Tây do dự nữa. Hai tay bắt quyết, đạo ý cương chính hóa thành kiếm sắc, c.h.é.m đứt những sợi tơ nhân quả vô hình .

Oanh!

Nàng trực tiếp đ.á.n.h tung nấm mồ, lộ cỗ quan tài bên .

Xin nhé, bảo cùng đ.á.n.h quái, thế mà đào mộ ngươi!

Tần Lưu Tây định mở nắp quan tài thì một trận gió âm thổi tới. Cảm nhận luồng khí tức mấy xa lạ, nàng phắt .

Vong Xuyên... , là Vô Tình. Ngươi ngăn cản ?

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...