Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1243: Mong quân trở về

Cập nhật lúc: 2025-12-08 06:02:52
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại Phong sử ký ghi: Ngày mùng một tháng Chạp năm Khang Bình nguyên niên, yêu tà xuất thế khiến thiên địa biến sắc, núi lở đất nứt, động đất sóng thần, đẩy thương sinh cảnh vạn kiếp bất phục. Phật - Đạo hai môn vì cứu vớt chúng sinh dốc lực lượng, vô tu hành hy sinh để trấn tà trừ ác, trả sự thanh bình cho thế gian.

Sử sách triều đình chỉ ghi chép sơ lược, nhưng điển tịch của Phật - Đạo hai môn lưu giữ chi tiết trận chiến kinh thiên động địa . Ai hiến dâng sức lực, thậm chí cả tính mạng và thần hồn để bảo vệ trần thế , đều ghi chép cẩn thận cho hậu thế chiêm nghiệm.

Đặc biệt, Đạo môn ghi chép vô cùng tường tận, từ nguyên nhân sự việc, những tham gia, cho đến từng chiêu thức, pháp khí, bùa chú sử dụng trong đại chiến, xuất xứ và công dụng của chúng.

Trong đó, bản ghi chép của Thanh Bình Quan ở Li Thành là đầy đủ nhất, là tài liệu duy nhất thuật trọn vẹn diễn biến trận chiến, trở thành một phần lịch sử quan trọng của Thanh Bình Quan truyền cho đời .

Bản ghi chép do chính đương kim Quan chủ - Huyền Nhất đạo trưởng đích chấp bút.

Sử sách ghi : Bất Cầu Chân Quân, Quan chủ đời thứ tư của Thanh Bình Quan, đối mặt với yêu tà Hủy La xuất thế, dũng cảm xuất kích. Người tự luyện Thần cấp trận bàn, lấy mắt trận, hiến tế thương sinh, lấy chứng đạo, sợ hãi bất cứ điều gì, chỉ một lòng bảo vệ quy tắc thiên địa và chúng sinh.

Ngày hôm đó, gieo mồi lửa bản mệnh Hồng Liên Nghiệp Hỏa xác yêu tà, kích phát hỏa chủng thiêu rụi yêu tà, tru diệt ác đạo.

Ngày hôm đó, đối mặt với sự phản kích điên cuồng của yêu tà, thể tan nát, thần hồn tiêu vong, nhưng vẫn kiên cường kéo theo yêu tà vĩnh viễn rơi hư vô.

Ngày hôm đó, để khơi dậy sinh cơ mới cho thế gian, dùng sợi thần hồn cuối cùng kích hoạt Sinh Cơ Trận trong trận bàn, biến mất khỏi nhân gian.

Ngày hôm đó, trời đất như cùng bi ai và cảm động sự hy sinh , giáng xuống cơn mưa linh khí, bù đắp cho nhân gian trải qua hạo kiếp, khiến linh khí thiên địa hồi sinh, dồi dào hơn cả .

Để tưởng nhớ Bất Cầu Chân Quân, Khang Bình đế đích ban tôn hiệu, đúc tượng vàng thờ tại Thanh Bình Quan, và tự nhận là cư sĩ của Thanh Bình Quan.

Trận chiến , ngoài sự hy sinh lẫm liệt của Bất Cầu Chân Quân, còn nhiều cao tăng, cao đạo đáng kính khác cũng ngã xuống.

Trong đó, Kính Từ đại sư của ngôi cổ tháp ngàn năm chùa Ngọc Phật, vì bảo vệ long mạch và vận mệnh quốc gia, dùng tấm công đức viên mãn của để hiến tế, giữ cho long mạch trường tồn, dù cổ tháp và cung điện phá hủy gần hết cũng oán hận.

Trận chiến diệt thế quá đỗi t.h.ả.m khốc. Để tưởng nhớ những tăng ni đạo sĩ hy sinh, Thanh Bình Quan lập một tấm bia Anh Liệt ngay tại sơn môn, khắc tên những ngã xuống vì đại nghĩa, kể cả những góp sức từ đó.

Ba năm trôi qua kể từ trận đại chiến, nhưng mỗi khi nhớ , ai nấy đều rùng sợ hãi.

Ngày hôm đó, đủ loại tai họa cùng lúc giáng xuống: núi lở, tuyết lở, đất nứt, động đất, bão tố, sóng thần, lũ lụt giữa mùa đông. Đáng sợ nhất là ban ngày bỗng chốc tối sầm như mực, thế gian như rơi luyện ngục, chỉ thấy tiếng la hét, gào thét thê lương như ma quỷ đòi mạng. Sao thể kinh hoàng?

Sau ngày đó, Đại Phong rơi cảnh trăm phế đợi hưng. May mắn , triều đình chuẩn sẵn lương thực, từ Thánh thượng đến quan đều đồng lòng trị quốc, muôn như một, nhanh chóng cứu tế cứu nạn, trấn an lòng dân.

, cũng mất tròn ba năm đại cục mới thực sự định. Không giống như năm Khang Bình thứ hai đầy biến động, thù trong giặc ngoài, thiên tai nhân họa dồn dập khiến việc trị quốc vô cùng gian nan.

May mắn là Khang Bình đế hành sự quyết đoán. Tuy thiếu kinh nghiệm trị quốc nhưng ngài lùi bước, dũng cảm gánh vác trách nhiệm. Ngài sợ mang tiếng bạo quân hà khắc, chỉ cần quyết sách nào giúp định cục diện nhanh chóng là lập tức ban hành. Ngài trọng dụng những thực sự việc, quan trọng quá trình, chỉ cần kết quả. Với những lão thần cổ hủ chỉ suông, ngài ngại đắc tội, lạnh nhạt gạt sang một bên.

Nhờ , những Khang Bình đế trọng dụng đều là nhân tài thực sự, dám dám chịu. Ngài dám trao quyền, dám dùng , nhanh chóng cải tổ bộ hệ thống quan Đại Phong.

Tất nhiên, mạng lưới quan hệ thế gia, thông gia chằng chịt cũng gây ít trở ngại. ba năm nỗ lực ngừng nghỉ, vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cuối đông năm Khang Bình thứ tư, tình hình định.

Sau bốn năm trị vì, Khang Bình đế cuối cùng cũng giành lòng dân.

Bách tính thực đơn giản, chỉ cần cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp thì ai vua cũng . Khang Bình đế là một minh quân, nên họ kính yêu ngài.

Một trận tuyết đầu mùa rơi xuống đúng lúc.

Lại một tháng Chạp nữa đến.

Kim đỉnh của Thanh Bình Quan phủ một lớp tuyết trắng, điểm xuyết ánh vàng lấp lánh ánh mặt trời. Khói hương lượn lờ quảng trường nhỏ khiến đạo quan tựa như chốn tiên cung.

Mùng một tháng Chạp là ngày tưởng niệm Bất Cầu Chân Quân. Khách hành hương đến đông hơn ngày thường. Trước bia Anh Liệt ở sơn môn, chật kín, hương khói nghi ngút.

Họ thể tưởng tượng hết sự khốc liệt của cuộc chiến năm xưa, nhưng ai cũng từng trải qua nỗi tuyệt vọng như ngày tận thế .

Chính vì từng tuyệt vọng nên mới trân trọng sự may mắn sống sót.

Và sự may mắn là do những tu hành đổi lấy bằng m.á.u xương.

Họ đáng tôn kính.

Không chỉ là tín ngưỡng, mà còn là lòng ơn sâu sắc.

Hóa sự xuất hiện bất ngờ của các tăng ni đạo sĩ đây, việc chùa chiền đạo quán bỗng chốc vắng bóng , tất cả đều vì mục đích tru tà vệ đạo, bảo vệ bình yên cho bách tính.

Những con cũng giống như những chiến sĩ bảo vệ biên cương, âm thầm gánh vác trọng trách nặng nề để đổi lấy thái bình cho muôn dân.

Khách hành hương đến Thanh Bình Quan nườm nượp dứt.

Thanh Viễn Ngọc Trường Không đến từ biệt, : "Ngươi , các nữ thí chủ chắc sẽ buồn lắm đấy, khi chuyển sang lượn lờ quanh thư viện cũng nên. cũng , tài học của ngươi mà truyền thì phí phạm quá. Mở thư viện, dạy học trồng cũng là một công đức lớn."

Ngọc Trường Không mặc áo dài trắng giản dị, mỉm : "Các vị đều xuất quan, cũng giúp gì nhiều, chi bằng những việc khác."

Sau khi Tần Lưu Tây hy sinh, ở Thanh Bình Quan đều tổn hao nguyên khí nặng nề, đa phần bế quan tu luyện. Thanh Bình Quan đóng cửa mà vẫn duy trì hoạt động, hương khói dứt, tất cả là nhờ Ngọc Trường Không nàng canh giữ, đúng như lời hứa năm xưa.

Hắn giữ trọn lời hứa, nhưng nàng vẫn trở về.

Giờ Thanh Viễn xuất quan, Ngọc Trường Không coi như thành sứ mệnh, rút lui về hậu trường. xa mà mở một thư viện tên là Thái Bình Thư Viện ngay ngọn núi bên cạnh, chỉ nhận tú tài trở lên, chuyên tâm dạy học.

Ngọc Trường Không với Thanh Viễn: "Thư viện sẽ môn Đạo pháp. Nếu , xin mời Thanh Viễn đạo trưởng hoặc các t.ử trong quan mỗi tuần sang giảng bài. Ta cũng sẽ mời các cao đạo đắc đạo khác đến chia sẻ."

Thanh Viễn ngạc nhiên: "Ngươi định truyền đạo ?"

"Tư tưởng Đạo gia là điều mỗi học trò nên học." Ngọc Trường Không mỉm , "Lão T.ử Trang T.ử đều thuộc Đạo gia học phái. Tư tưởng chủ trương 'đạo pháp tự nhiên', lấy nhu thắng cương, cương nhu tịnh tế... áp dụng chính trị, kinh tế, trị quốc, quân sự đều hữu ích, học trò cần ngộ ."

Thanh Viễn lo ngại: "Làm e sẽ khiến Nho gia bất mãn."

"Thư viện của , đến lượt ngoài xía . Ta cũng chỉ chủ trương tư tưởng Đạo gia. 'Chư t.ử bách gia', ai học mà thấy hợp thì cứ việc thôi học."

Cái truyền thụ, vẫn là Đạo của Tần Lưu Tây!

Thanh Viễn thở dài, thầm nghĩ cũng trời sinh phản cốt (cứng đầu), bèn : "Thái Bình Thư Viện xa, nếu ngươi chê, sẽ nhận lời."

Ngọc Trường Không vái chào, hàn huyên vài câu cáo từ.

Thanh Viễn theo bóng lưng , hỏi: "Nghe thư viện cũng lập tượng Chân Quân?"

Ngọc Trường Không dừng bước, : "Tín ngưỡng và nguyện lực đều là thứ . Vậy còn tín ngưỡng thụy khí của văn chương (Văn Xương) thì ? Tuy nàng còn ở đây... nhưng nàng sẽ cần đến? Ta cũng chỉ thể bấy nhiêu thôi."

Lấy nguyện lực thụy khí kim sa của văn nhân để hứa hẹn, mong trở về.

Thanh Viễn rời , khẽ lắc đầu. Trở đạo quán, thấy Tiểu Nhân Sâm chống cằm xổm cửa, ông hỏi: "Quan chủ vẫn về ?"

Tiểu Nhân Sâm ủ rũ: "Chắc sắp về ."

Thanh Viễn xổm xuống cạnh nó: "Lần chắc về tay nhỉ?"

Tiểu Nhân Sâm mặt mày ảm đạm: "Chắc là ."

Âm Tào Địa Phủ.

Hai tiểu âm binh canh gác Quỷ Môn quan chụm đầu tán gẫu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1243-mong-quan-tro-ve.html.]

"Đại sát thần đến, đến một tên nhóc con, chuyện gì thế ? Địa phủ chúng , Quỷ Môn quan đối với thầy trò bọn họ cứ như cái thùng rỗng, đến là đến."

"Thôi kệ , cũng chỉ mùng một tháng Chạp mới đến một , một cái ngay mà."

Hai con quỷ đổi chủ đề: "Ba năm , Nghiệp Hỏa Địa Ngục đóng cửa ba năm kể từ khi lửa tắt. Những kẻ ác lẽ đó giờ đều tống sang Chảo Dầu Địa Ngục. Ngươi bảo, nó sẽ đóng cửa mãi thế ?"

"Hồng Liên Nghiệp Hỏa cháy thì gọi gì là Nghiệp Hỏa Địa Ngục nữa. Haizzz."

Im lặng một lát, một con quỷ : "Tuy đại sát thần hung dữ ngang ngược, nhưng thấy nhớ nàng . Nàng hào phóng, còn thưởng vàng thoi. Giờ nàng còn, chẳng ai thưởng cho nữa. Dù thì cũng chẳng ai hào phóng bằng."

"Ai bảo chứ? nhân gian linh khí hồi phục, chắc sẽ xuất hiện nhiều tu đạo cao tay ấn, đến thưởng."

" ai bì kịp đại sát thần chứ?"

Lại một lặng.

"Nhớ nàng quá."

"Ừ, cũng thế."

Tại Nghiệp Hỏa Địa Ngục.

Phí Sài (ông tổ của Tần Lưu Tây địa phủ) dẫn Đằng Chiêu đen ngòm, : "Ta bảo , nếu mồi lửa sáng , sẽ thông báo cho ngươi. Ngươi cần năm nào cũng đến ."

"Ta tiện đường công vụ ghé qua xem chút thôi."

Phí Sài lạnh: "Phải , năm đầu tiên ngươi bảo đưa đại công đức xuống, tiện đường. Năm thứ hai ngươi bảo sợ ác quỷ chạy thoát, đích áp giải. Năm nay ngươi càng , bảo đến thăm lão tổ tông . Ngươi cái cớ nào đáng tin hơn ?"

Nhà ai thăm mà tay , còn xuống tận địa phủ thăm? Cần nhờ vả thì gọi lão tổ tông, cần thì lờ tịt .

Đằng Chiêu : "Vậy cứ đến thẳng luôn."

"Này, ngươi hả? Đừng đến nữa... Ơ cái thằng nhãi , để hết câu ?"

Đằng Chiêu bỏ ngoài tai, lưng bỏ . Hắn sẽ còn đến mãi, cho đến khi ngọn lửa sáng , hoặc cho đến khi thể đến nữa.

Phí Sài bóng lưng lạnh lùng đầy sát khí của Đằng Chiêu, lắc đầu ngán ngẩm. Sao đám đồ t.ử đồ tôn nhà đứa nào cũng cứng đầu cứng cổ thế .

Hắn đuổi theo Đằng Chiêu, khuyên: "Nghe , đừng đến nữa. Âm dương cách biệt, ngươi cứ địa phủ như chợ thế , quy tắc thiên địa cũng dung tha ."

"Vậy ngài bảo nó trả sư phụ cho ." Đằng Chiêu lạnh lùng đáp, "Chỉ cần mồi lửa sáng , đảm bảo sẽ bén mảng đến Diêm Vương điện nữa."

Phí Sài: "..."

Thôi, ngươi cứ tiếp tục cứng đầu , lão tổ chịu thua.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt già dặn chứa đầy mất mát của Đằng Chiêu, Phí Sài thở dài: "Đó là mệnh của nó, ngươi đừng chấp nhất quá, ảnh hưởng đến đạo tâm."

Thư Sách

"Ta . Ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đại năng." Lúc đó gì thì !

Đằng Chiêu vái chào dứt khoát rời .

Phí Sài khẽ nhếch môi, tắt nụ , vẻ mặt đượm buồn.

Trong bóng tối, Phong Đô Đại Đế và Địa Tạng Vương lặng lẽ quan sát. Hai im lặng đến Nghiệp Hỏa Địa Ngục, hư vô đen kịt, cùng thở dài.

"Lại một năm nữa trôi qua."

Mồi lửa Hồng Liên Nghiệp Hỏa vẫn từng sáng .

Hắc Sa Mạc.

Phong Tu lấy một vò rượu ngon, tựa tấm bia bạch ngọc, rót rượu xuống mộ, tự uống một ngụm.

Trước ngôi mộ gió (mộ xác), thực xếp đầy những vò rượu ngon. Đó là do các tu sĩ hoặc yêu vật linh trí mang đến tế lễ mỗi dịp đầu tháng Chạp.

Mọi sinh linh đều nhớ kỹ câu cuối cùng nàng để cho nhân gian: "Cho một bầu rượu, kính nhân gian!"

Vì thế, mộ nàng luôn đầy ắp rượu ngon.

Như ý nguyện của nàng.

Phong Tu ngắm những bông tuyết sáu cánh tinh khiết rơi lả tả, : "Linh khí hồi phục, ngay cả bông tuyết cũng hơn hẳn. Đây đều là nhờ sự hy sinh của ngươi. Ông trời cuối cùng cũng mở mắt ."

Bông tuyết dường như khựng giữa trung.

Phong Tu hừ mạnh một tiếng: " mà, thấy thiệt thòi quá. Mọi đều sống , ngắm nhân gian đổi dời, xuân về hoa nở, chỉ ngươi là . Thế thì công bằng ở ?"

Dùng một nàng để đổi lấy sự sống cho ngàn vạn , khác thấy đáng giá, riêng thấy lỗ vốn.

Phong Tu uống cạn một bầu rượu. Rượu ủ bình thường quá, uống mãi chẳng say.

Hắn lảm nhảm một , cho đến khi mặt đất vương vãi đầy vỏ rượu rỗng, mới vật đất. Đôi mắt hồ ly hẹp dài mờ mịt men càng thêm mị hoặc. Hắn đưa tay hứng lấy một bông tuyết trong suốt, thi triển huyễn thuật. Những bông tuyết rơi xuống như một bàn tay vô hình sắp xếp ... một mảnh, hai mảnh, ba mảnh...

Hồi lâu , một bức tượng thiếu nữ băng tuyết sống động như thật hiện . Hắn đặt tượng bên cạnh , sang , thì thầm: "Nhân gian ngươi, thật vô vị quá ."

Hắn nhắm mắt , mặc kệ tuyết rơi ngày càng dày, dần dần phủ kín .

Trên nền tuyết vang lên tiếng bước chân. Một bóng mặc áo cà sa kim hồng đến mộ, rót một vòng rượu tế, đặt bầu rượu bia, đào con hồ ly đang tuyết vùi lấp lên, mang như năm.

Cùng với con hồ ly, bức tượng băng thiếu nữ cũng lăn khỏi lòng . Phạn Không sững sờ, nhặt bức tượng lên, khẽ thở dài.

Tiếng thở dài theo gió tuyết lan tỏa khắp từng hạt cát sỏi, vang vọng mãi.

Mong trở về, mong quân đương quy!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...