Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1245: Nhân gian đáng giá (Chương cuối)
Cập nhật lúc: 2025-12-08 06:02:54
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày mùng một tháng Chạp năm Khang Bình nguyên niên, trận chiến "Đồ Thần" nổ . Yêu tà Hủy La tự hiến tế bản , khiến thương sinh chịu nhiều đau khổ, thiên hạ tổn thất nặng nề. Tuy nhiên, khoảnh khắc cuối cùng khi Tần Lưu Tây kéo Hủy La cùng rơi xuống vực thẳm hư vô vĩnh viễn, "Sinh Cơ Trận" ẩn trong "Vây Thần Trận Bàn" do nàng luyện chế kích hoạt. Một sơn linh nhập trận trận linh, khơi dậy sức sống dồi dào, giáng xuống cơn mưa linh khí, bồi cho thương sinh.
Nhờ trận chiến , linh khí thiên hạ hồi sinh, thậm chí còn dồi dào hơn cả đại chiến. Đây quả là trong họa phúc.
Chỉ tiếc, phúc đổi bằng sự hy sinh tất cả của Tần Lưu Tây.
Linh khí hồi sinh giúp vạn vật nhanh chóng phục hồi sức sống. Người cảm nhận rõ nhất sự đổi chính là giới tu hành. Từ chỗ nguyên khí đại thương trận chiến, họ nhanh chóng hồi phục và tiến bộ vượt bậc nhờ nguồn linh khí dồi dào.
Nơi linh khí đậm đặc nhất chính là Hắc Sa Mạc năm xưa, nay gọi là Hư Vô Chi Cảnh. Nơi đây trở thành thánh địa của giới tu hành, thu hút vô đến ẩn tu.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vật đổi dời.
Mấy chục năm trôi qua, Hư Vô Chi Cảnh trở thành chốn lánh đời nhất. Các môn phái lớn nhỏ mọc lên như nấm, mỗi phái chiếm cứ một ngọn núi, tuy cạnh tranh nhưng chung sống hòa bình một cách kỳ lạ.
Duy nhất một nơi họ dám bén mảng tới để khai tông lập phái, đó là Đọa Thần Chi Địa - nơi Ác Phật thành thần thất bại và cùng Tần Lưu Tây rơi xuống hư vô. Dù hậu thế gọi là "Đọa Thần", nhưng ai là vị thần chân chính, trong lòng mỗi đều tự câu trả lời.
Phần vì dám quấy rầy vị Tiên Quân hy sinh vì thương sinh, phần vì sợ Hư Vô Chi Cảnh c.ắ.n nuốt linh lực. Ngoài việc thành tâm đến tế bái ngộ đạo, nếu ai chiếm chỗ tu hành lâu dài ở đây thì chuẩn tinh thần hút cạn linh lực.
Quả thật, khi phát hiện Đọa Thần Chi Địa là nơi khởi nguồn của linh khí dồi dào, thử tu hành tại đây. họ nhận chỉ cần tu luyện quá một tuần (7 ngày), cơ thể sẽ thể hấp thụ thêm chút linh khí nào, ngược linh lực bản còn c.ắ.n nuốt ngược .
Có thử rời một tuần , nhưng vẫn . Đọa Thần Chi Địa như ký ức, cho phép ai tham lam. Phải mất ba năm , họ mới thể hấp thụ linh khí và tham ngộ đạo pháp.
Quy luật ghi chép : Phàm là tu hành đến Đọa Thần Chi Địa, ba năm chỉ đến một , mỗi quá một tuần. Kẻ nào vi phạm, tu vi càng cao thì c.ắ.n nuốt càng nhiều.
Người đồn rằng đó là do Tiên Quân vẫn đang bảo vệ thương sinh. Nếu , ai cũng đến chiếm chỗ hút linh khí thì những nơi khác còn gì, những tu hành khác lấy gì mà tu?
Người tu hành chỉ là con , mà còn là vạn vật sinh linh: yêu, tinh, linh... Chúng sinh thiên hạ đều là tu hành. Chỉ là ngộ đạo của riêng thì tùy thuộc mỗi .
Dần dà, Đọa Thần Chi Địa trở thành nơi chôn cất và tưởng niệm Tần Lưu Tây, cũng là thánh địa hành hương của giới tu sĩ. Dù chỉ ở một tuần, họ vẫn sẵn lòng chờ đợi ba năm để đến một . Bởi ngộ đạo ở đây mang tiến bộ vượt bậc.
Thoắt cái 50 năm trôi qua.
Đọa Thần Chi Địa tôn xưng là Thần Thánh Bí Cảnh. Từ chỗ ba năm mới một , nay chỉ hữu duyên mới thể bước . Nhiều gọi đó là thần tích.
Không cao nhân nào phong ấn nơi , nhưng bí cảnh dường như tự sinh linh thức, tạo nên một kết giới vô hình. Chỉ những thực sự hướng đạo, duyên mới , và khi hết hạn một tuần sẽ tự động đưa ngoài.
Bên trong bí cảnh, do ít lui tới nên linh thực quý hiếm sinh sôi nảy nở, tài liệu quý báu để bày trận như ô kim, thanh kim thạch, sấm đ.á.n.h mộc... cũng xuất hiện nhiều vô kể.
Biết điều , tu sĩ khắp nơi đổ xô về đây. bí cảnh kén , chỉ hữu duyên mới . Vì thế, những món đồ mang từ bí cảnh luôn săn đón với giá trời.
Có thì giang hồ. Giao dịch bình thường , nhưng nạn g.i.ế.c cướp của bắt đầu xuất hiện. Thế là Cửu Huyền Đấu Giá Quán - vốn đóng cửa nhiều năm - bỗng nhiên mở , trở thành nơi giao dịch an cho tu sĩ và phàm nhân.
Muốn tìm vật gì thể treo thưởng tại Cửu Huyền. Muốn bán hàng cũng thể ký gửi tại đây. Tuy phí hoa hồng cao nhưng Cửu Huyền bảo mật thông tin tuyệt đối.
Cửu Huyền nhanh chóng trở thành nhất đấu giá quán trong thiên hạ. Chỉ cần tiền hoặc vật phẩm tương đương, bạn thể đổi lấy bất cứ thứ gì cần.
Sự tồn tại của Cửu Huyền khiến hoàng gia kiêng kỵ thèm khát. cũng giống như Trường Sinh Điện thời Khang Võ, Cửu Huyền thần bí và hùng mạnh. Đứng nó là những đại năng từng tham gia trận chiến Đồ Thần năm xưa, ai dám động ?
Hoàng gia và giới quyền quý cũng sự tồn tại của Đọa Thần Bí Cảnh. đừng đến lối , ngay cả việc gần khu vực Hư Vô Chi Cảnh cũng khiến thường nghẹt thở, thể xâm nhập.
Nơi đó tuy giữa trần gian nhưng như một thiên cảnh tách biệt, khiến cảm giác như hai thế giới song song.
Hoàng gia cảm thấy nguy cơ khi giới tu đạo ngày càng đông đảo và lớn mạnh. Để bảo vệ quyền lực, hoàng đế tìm cách nắm chặt binh quyền.
So với cha là Khang Bình đế, Vĩnh Diên đế (con trai trưởng của Khang Bình đế) danh sư dạy dỗ, bản tính . ngai vàng lâu ngày, ngài cũng sinh thói đa nghi và phòng của bậc đế vương.
Vĩnh Diên đế dung mạo tuấn tú, "thanh tâm quả dục" như cha. Hậu cung của ngài đông đúc, con cái đề huề, trừ những c.h.ế.t yểu thì còn sống cũng ngót nghét hai mươi . Con đông thì tranh quyền đoạt vị càng khốc liệt. Vĩnh Diên đế chỉ trị vì 18 năm thì băng hà do long thể suy kiệt. Người kế vị đích trưởng t.ử mà là Hoàng tam tử, lấy niên hiệu là Càn Ninh.
như lời Khang Bình đế Tề Khiên năm xưa: giang sơn của một dòng họ thể thiên thu vạn đại, giữ là do vận . Vận nhà họ Tề thực chất bắt đầu suy tàn từ thời Vĩnh Diên.
Khang Bình đế vất vả gầy dựng Đại Phong phồn vinh. Đến đời Vĩnh Diên, hậu cung đông đúc tiêu tốn ngân sách, thêm cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa các hoàng tử, việc thu hồi binh quyền gây mâu thuẫn với các gia tộc lớn như Quyền gia, Nhạc gia... Vĩnh Diên đế thích xa hoa, tiết kiệm như cha. May nhờ linh khí hồi sinh, thiên tai giảm bớt, sản xuất phát triển nên quốc khố vẫn trụ .
núi vàng núi bạc mà giữ gìn thì cũng lở. Đến đời Càn Ninh đế, tình hình càng tệ hơn. Ngài bảo thủ, đa nghi, dùng cường quyền thu hồi binh quyền, coi các thế gia quân phiệt như cái gai trong mắt, thế như nước với lửa.
"Nhà họ Tề vận sắp hết . hưởng phú quý 50 năm cũng đủ cho họ ăn ."
Phong Tu dựa tấm bia đá, lải nhải chuyện thế sự. Hắn vuốt ve vị trí từng khắc ba chữ "Tần Lưu Tây" nay trống trơn, : "Dù mỗi năm mất một nét thì 26 năm cũng hết . Ta cho ngươi thêm mấy năm nữa mà vẫn chịu về. Chẳng lẽ bò lên nổi? Hay là lạc đường? Có cần đón , ít nhất cũng chỉ cho con đường sáng chứ!"
Từ năm đó Đằng Chiêu dẫn đồ Trường Độ đến bái sư tổ và thấy chữ bia mỗi năm mất một nét, họ đoán rằng khi tên nàng biến mất thì nàng sẽ xuất hiện.
tên Tần Lưu Tây biến mất mấy năm nay, nàng vẫn bặt vô âm tín. Nghiệp hỏa địa ngục cũng từng sáng .
Bãi bể nương dâu, 50 năm kể từ ngày nàng rời .
Không nhận hồi đáp, Phong Tu thở dài, nhấp một ngụm rượu, hóa thành bản thể hồ ly cuộn tròn bia đá.
Bí cảnh xuất thế tuyệt ngẫu nhiên. Việc các tu sĩ khác thể ở lâu nhưng thể, chắc chắn cũng ngẫu nhiên. Nhất định là do sự thiên vị "bênh vực " của nàng.
Nàng sẽ tìm đường về thôi, chỉ là vấn đề thời gian.
Tháng Chạp năm Càn Ninh thứ 12. Miếu Thành Hoàng Nam Huyện tổ chức lễ hội lớn mừng sinh nhật Thành Hoàng lão gia.
Nhờ Thành Hoàng phù hộ, Nam Huyện những năm qua mưa thuận gió hòa, địa linh nhân kiệt, nhân tài đỗ đạt nhiều vô kể. Bách tính tin tưởng và thờ phụng Thành Hoàng hết lòng.
Khách thập phương đến dự lễ hội thấy lạ: Miếu Thành Hoàng cổ kính, hương khói nghi ngút, nhưng tượng thần chỉ là tượng đồng bình thường, khoác tấm lụa cũ kỹ vẽ đầy phù văn.
Tại dân chúng giàu , thành kính như mà đúc tượng vàng cho ngài?
Người địa phương giải thích: "Các , là Thành Hoàng gia chịu nhận tượng vàng, cũng chịu áo mới. Ngài báo mộng bảo rằng tấm lụa là do t.ử ngài kính dâng khi xa. Tượng đồng giữ nguyên dáng vẻ cũ là để t.ử ngài trở về còn nhận , nên nhất quyết chịu ."
"Thành Hoàng gia chúng giản dị lắm, chỉ cần rượu ngon gà là ngài vui ."
Khách thập phương bán tín bán nghi, nhưng thấy địa phương ai cũng khẳng định như đinh đóng cột, thêm ông từ giữ miếu hơn 80 tuổi giải xâm cực linh thiêng cũng xác nhận, nên họ cũng tin theo, nô nức dâng hương, xin xâm.
Một thư sinh tên Chiêm Mãnh tò mò hỏi về lễ "Thành Hoàng xuất tuần".
Người địa phương nhiệt tình kể: "Người kẻ sang hèn, tu đạo cũng cao kẻ thấp. Thế gian quỷ thật đấy. Ta từng tận mắt thấy Đầu Trâu của miếu Thành Hoàng bắt tiểu quỷ, đầu cài đóa hoa sen to bằng cái bát, đ.á.n.h con quỷ kêu la t.h.ả.m thiết..."
Chiêm Mãnh: "..." Đầu Trâu cài hoa sen? Ta tin ngươi mới lạ!
Thư Sách
Người địa phương tiếp tục: "Đạo sĩ bắt quỷ cứ đ.á.n.h c.h.ế.t là xong. Quỷ cũng từng là , quỷ quỷ . Quỷ vất vưởng trần gian chịu thì siêu độ. Chỉ lệ quỷ ác quỷ mới đ.á.n.h hồn phi phách tán. Thanh Bình Quan ở thành bên cạnh là nhất thiên hạ về khoản . Mỗi dịp Thanh Minh và tháng Bảy, họ mở Quỷ Môn quan tiễn vong hồn. Hôm nay Thành Hoàng xuất tuần cũng là để mượn pháp lực đưa tiễn vong hồn, tích công đức."
Chiêm Mãnh gật gù, tỏ vẻ kính nể: "Huynh đài hiểu thật nhiều."
Người địa phương : "Cũng là lỏm thôi. Các đạo sĩ đến đây để chúc phúc cho Thành Hoàng, mượn uy linh của ngài để độ quỷ. Nhìn đống cống phẩm kìa, mượn pháp thì thái độ thành kính chứ."
Chiêm Mãnh theo hướng chỉ, thấy các đạo sĩ đang bày biện đàn tràng, trong lòng háo hức tham gia.
Hắn theo địa phương. Bỗng nhiên, lướt qua vai . Quay đầu , chỉ kịp thấy thoáng bóng áo đỏ rực rỡ biến mất tăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1245-nhan-gian-dang-gia-chuong-cuoi.html.]
Tại Nghiệp Hỏa Địa Ngục.
Một âm binh đang tuần tra bỗng rùng , cảm giác sợ hãi và chột ập đến.
Dưới chân bỗng nóng lên.
Âm binh cúi xuống, thấy một đốm lửa nhỏ lóe lên từ lòng đất. Hắn dụi mắt. Hoa mắt chăng?
Lại một đốm lửa nữa, lớn hơn đốm .
Âm binh cảm thấy , bỏ chạy nhưng chân như đeo chì, nhúc nhích nổi.
Một con quỷ khác hét lớn: "Tên , đó gì? Mau chạy ! Đó là mồi lửa địa tâm, c.h.ế.t hả?"
"Ta... cử động !" Âm binh run rẩy, trơ mắt đốm lửa ngày càng sáng.
Cứu mạng!
Con quỷ thấy lạ, bay gần, cũng sững sờ khi thấy đốm lửa.
Không thể nào! Mồi lửa tắt 50 năm , thể?
Hắn quỳ xuống, chằm chằm lòng đất: Nếu là ngài, xin ngài hãy cố lên, hãy cháy lên !
Phụt.
Đốm lửa sáng tắt. Một , hai , ba ... vô .
Cho đến khi bùng một tiếng, một ngọn lửa đỏ rực như đóa sen hồng nhảy múa từ lòng đất.
Hai con quỷ kịp hét lên thì một uy áp cường đại ập đến, hất văng chúng xa.
Phong Đô Đại Đế, Địa Tạng Vương, Diêm Vương gia cùng Thập Điện Diêm Quân đồng loạt xuất hiện, kích động ngọn lửa nhỏ bé .
50 năm! Mồi lửa Hồng Liên Nghiệp Hỏa thể thiêu rụi tội nghiệt cuối cùng cháy trở !
Dưới ánh mắt chăm chú của , ngọn lửa nhỏ bùng nổ. Từ sâu trong lòng đất, mồi lửa trỗi dậy mạnh mẽ.
Oanh!
Cả Nghiệp Hỏa Địa Ngục bùng cháy trong sắc đỏ rực rỡ của Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Cương chính, ngạo nghễ, thiêu rụi tội .
Từ trong biển lửa, một bước , rực rỡ như đóa sen hồng, nóng bỏng như lửa cháy.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa, trở về.
Đêm khuya.
Lễ rước Thành Hoàng khiến Nam Huyện náo nhiệt như Tết, đèn hoa rực rỡ, giờ giới nghiêm hoãn đến cuối giờ Hợi.
Gọi là xuất tuần, thực chất là các đạo sĩ phép thỉnh thần nhập tượng giấy, đặt lên kiệu rước dạo phố. Ngoài Thành Hoàng gia còn các thần quan trướng như Đầu Trâu Mặt Ngựa, Phán Quan...
Dân chúng quỳ lạy hai bên đường, dâng hương hoa trái cây cầu phúc.
Ở nơi thường thấy, Nam Thành Hoàng chân chính cùng Đầu Trâu Mặt Ngựa bên cạnh kiệu, tay cầm ấn Thành Hoàng ban phúc cho vạn dân. Sau đó, ngài dùng cống phẩm của bách tính ban thưởng cho vạn quỷ, mở Quỷ Môn quan đưa chúng về địa phủ.
Khi quỷ địa phủ, các đạo sĩ cảm nhận công đức, tụng kinh càng thêm hăng say.
Thành Hoàng gia thấy Đằng Chiêu dẫn theo đồ đồ tôn đến, hỏi: "Các ngươi đến xem náo nhiệt gì thế?"
Đằng Chiêu sớm Trúc Cơ, thậm chí sắp Kết Đan. Dù gần 70 tuổi nhưng vẻ ngoài vẫn trẻ trung như thanh niên đôi mươi.
Hắn dẫn đồ đồ tôn bái lạy Thành Hoàng, chỉ Tiểu Nhân Sâm và Hoàng Kim Thử đang cầm kẹo hồ lô chạy về: "Hiếm hội chùa, bọn chúng chơi nên con đưa đến."
Bản cũng cảm giác thôi thúc kỳ lạ đến đây. Tâm trạng hồi hộp mong chờ.
Thành Hoàng gia thở dài đám đồ tôn: "Đến thì chơi cho thỏa thích ."
Con nhóc c.h.ế.t tiệt , thật sự nhẫn tâm quá.
Ngài hội chùa tấp nập, buôn bán tươi , trẻ con cưỡi cổ cha khanh khách.
Nhân gian bình an hỷ lạc thế , là điều nó mong nhất, nó về xem một chứ?
Nam Thành Hoàng nắm chặt thần ấn, theo thói quen truyền nguyện lực hương khói bức tượng đất nhỏ chân. Đó là tượng Tần Lưu Tây, bên trong cốt lõi là đốt ngón tay nàng để , do Sát Nguyên T.ử nặn thành.
Ngoài cửa miếu, ai đổ một chậu nước, dòng nước chảy về hướng Tây.
Ngài vuốt ve bức tượng nhỏ, lẩm bẩm: "Nước cửa chảy về Tây, t.ử cũng về , con còn đợi đến bao giờ?"
Bùm bùm bùm.
Pháo hoa bừng sáng bầu trời đêm rực rỡ.
Bỗng nhiên, một đóa hoa lửa chói lòa như đóa sen hồng nở rộ giữa trời đêm, chiếu sáng gương mặt .
Đằng Chiêu ngẩng phắt đầu lên, ba chân bốn cẳng chạy về phía miếu Thành Hoàng.
Nam Thành Hoàng thiếu nữ mặc áo xanh mỏng manh từ ngoài bước , giữa cửa, mỉm với ngài:
"Nước cửa chảy về Tây, t.ử cũng về . Thành Hoàng sư phụ, Lưu Tây đến dự tiệc rượu của ngài đây. Vò rượu Bách Tuổi , thể khui ."
Tuy muộn, nhưng về.
Nam Thành Hoàng rưng rưng nước mắt: "Được!"
"Sư phụ!"
Tần Lưu Tây . Đằng Chiêu lưng nàng, bên cạnh là Tiểu Nhân Sâm, Hoàng Kim Thử và đám đồ t.ử đồ tôn. Tất cả đều nàng, nước mắt giàn giụa.
Một bóng đỏ xuất hiện. Phong Tu mặc y phục đỏ rực như lửa, tóc buộc cao, bước lên phía . Đôi mắt hồ ly hẹp dài trong veo chỉ chứa hình bóng nàng. Hắn vươn tay:
"Đã lâu gặp. Mừng nàng trở về!"
Tần Lưu Tây nhoẻn miệng , nắm lấy tay : "Nhân gian đáng giá!"
Phố phường ngõ hẻm, tụ là khói lửa, tản là nhân gian. Nơi đáng giá, nên trở về!
(Hết chính văn)