Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1260: Phiên ngoại mười lăm - Xích Nguyên đạo trưởng và nghịch đồ (Tiếp)
Cập nhật lúc: 2025-12-08 23:16:32
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây con đường lát đá cỏ mọc um tùm mặt, cùng mái ngói đạo quan thấp thoáng trong lùm cây, thở trở nên dồn dập. Nàng sang Xích Nguyên đạo trưởng.
"Ngài bảo sư môn tiền là Thanh Bình Tông, một tông phái lớn uy danh lẫy lừng, dù ngàn năm linh khí cạn kiệt, chi nhánh suy tàn nhưng vẫn giữ vẻ bề thế cơ mà?" Tần Lưu Tây chỉ ngôi đạo quan rách nát, hương khói lạnh tanh, trừng mắt: "Ngài gọi thế là 'bề thế' á? Lão nhân gia ngài hiểu lầm gì về chữ 'đại' ? Đây chẳng là cái phế quan ?"
Xích Nguyên đạo trưởng ho nhẹ: "Mấy năm nay vi sư bận vân du tìm kiếm tung tích phản đồ của Thanh Bình Quan nên lơ là việc quản lý. Hơn nữa, tiên đế chèn ép Đạo gia khiến nhiều đạo quan suy tàn. Chứ hồi Thanh Bình Quan còn cường thịnh, cũng đến mấy chục t.ử đấy chứ."
Tần Lưu Tây nhạt: "Tiếc là giờ đây nối nghiệp, ?"
Thư Sách
Xích Nguyên đạo trưởng đỏ mặt. Cái đứa trẻ c·hết tiệt toạc móng heo . Ông lảng sang chuyện khác: "Con đừng nó rách nát thế thôi, chứ nội tình thâm hậu lắm đấy."
"Ồ?"
Xích Nguyên đạo trưởng nheo mắt chiều bí hiểm: "Đạo gia mấy năm chèn ép, ai cũng yên chịu trận. Người thông minh đều chừa đường lui, hoặc ẩn cư tu hành nơi thâm sơn, hoặc giấu của cải, chờ ngày tái xuất giang hồ."
Mắt Tần Lưu Tây sáng lên: "Ý ngài là Thanh Bình Quan cũng của cải cất giấu?"
" ."
"Là tiền dầu đèn hương khói ? Có bao nhiêu? Chắc đủ để tu sửa đạo quan chứ?" Nếu thế thì ở đây cũng tạm chấp nhận .
"Tiền thì ." Xích Nguyên đạo trưởng cúi xuống bộ đạo bào chắp vá chằng chịt của , "Có tiền thì vi sư chẳng mặc bộ ."
Tần Lưu Tây bộ đồ te tua và đôi giày vải mòn vẹt của ông, bĩu môi: "Thế thì cái gì?"
"Đương nhiên là sự truyền thừa ."
Mặt Tần Lưu Tây bí xị: "Tóm là một xu cũng ?"
Xích Nguyên đạo trưởng vỗ vỗ túi tiền: "Tiền mặt thể dùng , tất cả ở đây."
Tần Lưu Tây: "..."
Xin , con về Tần gia. Nghe con là tiểu thư quan gia nhà đó!
Cái túi tiền lép kẹp của ông, cùng lắm hai lạng bạc, chả tích sự gì.
"Nghịch tử, nghĩ cái gì đấy?" Xích Nguyên đạo trưởng gõ nhẹ trán nàng, "Sự truyền thừa của sư môn mới là tài sản quý giá nhất. Học giỏi đạo pháp, một quẻ đáng giá ngàn vàng, há thể so sánh với mấy thứ vàng bạc thế tục ?"
"Xin phép nghịch t.ử cho ngài một sự thật phũ phàng: Rượu ngon gà ngài ăn uống hàng ngày đều dùng vàng bạc thế tục đổi lấy đấy." Tần Lưu Tây chỉ đạo quan, hừ mũi, "Ngài thử mặt Tổ sư gia Thanh Bình Quan mà vàng bạc thế tục chả đáng giá cái rắm xem? Xem nhà ai tượng thần dát vàng , chỉ mỗi nhà thanh cao!"
Xích Nguyên đạo trưởng nghẹn lời vì nghèo. Chuyện ông dám.
mà, kim thì tính là cái gì? Bọn họ đồ thiên phú dị bẩm thông tuệ hơn cơ mà!
Xích Nguyên đạo trưởng đặt tay lên đầu nàng, giọng điệu trầm trọng thấm thía: "Vi sư già . Con là đại t.ử đời thứ tư của Thanh Bình Quan, trọng trách chấn hưng sư môn giao cả cho con."
Tần Lưu Tây: "?"
Xin hỏi phản sư môn thì quy định độ tuổi ?
Nàng mới 5 tuổi, kịp bước chân cửa quan phản .
Như thấu tâm can nàng, Xích Nguyên đạo trưởng vội vàng bồi thêm: "Con yên tâm, vi sư chỉ con là tử, vị trí Quan chủ đạo quan là của con tất. Thế nên con chăm chỉ học hành Huyền môn ngũ thuật, kiếm thật nhiều tiền dầu đèn cho đạo quan, cũng là tích công đức cho bản . Vừa độ , độ quỷ độ , một hòn đá trúng mấy con chim, đại thiện!"
Tần Lưu Tây liếc xéo ông. Ta còn nhỏ nhưng đừng coi là ngốc t.ử nhé. Vẽ bánh nướng (hứa suông) chuyên nghiệp gớm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1260-phien-ngoai-muoi-lam-xich-nguyen-dao-truong-va-nghich-do-tiep.html.]
"Con tin vi sư ?" Xích Nguyên đạo trưởng bộ đau lòng.
Tần Lưu Tây định mở miệng thì phía vang lên tiếng reo vui mừng khiến nàng .
"Sư phụ! Sư phụ! Ngài quả nhiên về !"
Một nam t.ử mập mạp mặc đạo bào màu vàng cũ kỹ, lưng đeo gùi tre đang chạy tới, mặt mũi hớn hở Xích Nguyên đạo trưởng.
"Sư phụ." Nam t.ử mặt họ, tít mắt, "Thanh Viễn cuối cùng cũng đuổi kịp ngài ."
Tần Lưu Tây Xích Nguyên đạo trưởng đang lảng tránh ánh mắt , lạnh: "Duy nhất tử?"
Xích Nguyên đạo trưởng lập tức chống chế: "Đây là nhập điệp quải đan (xin ở tu hành tạm thời) tại Thanh Bình Quan chúng , cũng nhập sư môn trong đạo. Đạo hiệu là Thanh Viễn. Hắn nhập đạo sớm hơn con, lớn tuổi hơn con, con gọi một tiếng sư cũng phép. Đệ t.ử cũng phân t.ử chân truyền và t.ử ngoại môn. Con là đại t.ử chân truyền duy nhất của vi sư, hơn nữa còn là quan môn t.ử ( t.ử cuối cùng)."
Tần Lưu Tây trợn trắng mắt.
Thanh Viễn nhóc con, cong cả mắt: "Đây là tiểu sư của ?"
Xích Nguyên đạo trưởng gật đầu: "Đạo hiệu của nó là Bất Cầu."
"Sư ." Thanh Viễn hành lễ với Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây đáp lễ, coi như nhận mệnh.
Ba lên dọn cỏ dại mở đường. Đến đạo quan, ý định bỏ trốn của nàng trỗi dậy mãnh liệt.
Quá nát.
Sân quảng trường rêu phong cỏ mọc, khung cửa dỡ mất từ đời nào, giấy dán cửa sổ rách nát tả tơi. Biển hiệu Thanh Bình Quan xiêu vẹo sắp rụng, toát lên vẻ hoang tàn đổ nát.
Vào chính điện, Tổ sư gia chỉ còn trơ trọi cái cốt tượng đất lồi lõm, như ai đó dùng d.a.o cạo sạch lớp vàng dát bên ngoài, trông thật t.h.ả.m thương. Lư hương thì biến mất.
Đạo quan bỏ hoang lâu ngày, phàm cái gì dùng đều khuân sạch sẽ.
Tần Lưu Tây nỡ thẳng, đang định hỏi Xích Nguyên đạo trưởng.
Ông rú lên một tiếng the thé: "Mới 5 năm về mà đến cái lư hương cũng chừa cho ! Quá đáng! Tổ sư gia cũng giữ nhà cửa gì cả a a a..."
Ông lao như một cơn gió về phía đạo thất hậu điện. Một lát , vang lên tiếng tru tréo t.h.ả.m thiết.
Tần Lưu Tây sang Thanh Viễn: "Huynh cũng lừa đến đây ?"
Thanh Viễn ngớ : "Lừa... cũng hẳn. Ta chỉ là một du đạo (đạo sĩ lang thang), từ nhỏ theo một lão đạo sĩ học chút bản lĩnh, phép cầu khấn, xem tướng chút đỉnh, còn bói quẻ thì mười quẻ chín linh."
Hắn ngây ngô: "Sư phụ bảo đến đây quải đan, ngài sẽ dạy tướng thuật, y thuật, quẻ thuật, tàng thư trong quan cũng xem thoải mái."
"Huynh chỗ giống tàng thư lắm ?"
Nụ của Thanh Viễn gượng gạo: "Chắc sư phụ giấu . Trước Đạo môn chèn ép, nhiều đồng đạo cũng giấu bảo bối mà. Dù thì đạo quan để nhập điệp quải đan, cũng cần lang thang nay đây mai đó, dựa nghề thầy bói lừa gạt kiếm sống nữa."
Hắn Tần Lưu Tây với ánh mắt sáng rực: "Ta sư phụ ngài một đồ sẽ là vinh quang của sư môn, chắc chắn là sư . Có ở đây, đạo quan nhất định sẽ khôi phục vẻ vang, hương khói thịnh vượng. Nhìn là khí chất bất phàm ."
Thế nghĩa là dựa trâu ngựa chứ gì?
Tần Lưu Tây lùi hai bước. Ta hiểu vì lão già lừa đến đây . Ông nhắm trúng cái miệng dẻo quẹo của đấy!