Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1268: Phiên ngoại hai mươi ba - Đằng Chiêu

Cập nhật lúc: 2025-12-09 03:44:23
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta tên là Đằng Chiêu.

Trước năm bảy tuổi, luôn sống trong thế giới cô độc của riêng . Ta thích tiếp xúc với khác, càng trả lời họ. Trong mắt , ai ai cũng đeo những lớp mặt nạ dày cộm, che giấu bản chất thật sự. Người càng tâm địa xa, khuôn mặt ẩn lớp mặt nạ đó càng dữ tợn, hệt như ác quỷ trong truyện dã sử. Ta thấu, và cũng chẳng .

Ta tìm thấy sự bình yên trong việc sách, chữ và chơi cờ. Trước năm bảy tuổi, ở bên cạnh nhiều nhất là Đỗ . Ông , nhưng với , ông vẫn là một đeo mặt nạ, thể thấy con thật nhất của ông.

Ta nhiều gọi là quái thai. Gia tộc chê bai tính cách lập dị, cô độc, lạnh lùng như tảng đá, ủ mãi ấm. Ta thừa nhận, thể giả vờ vui vẻ trò mua vui cho lớn như những đứa trẻ cùng trang lứa. Nhìn những nụ tươi rói của họ, chỉ thấy giống như đang xem kịch mà thôi.

Họ xa lánh , lưng gọi là kẻ đáng thương. Ta bận tâm, trái còn thấy thoải mái. Ta thà một một cõi còn hơn.

Ta cứ ngỡ sẽ cô độc mãi như thế, cho đến khi quan trọng nhất đời xuất hiện.

Nàng chỉ lớn hơn vài tuổi, sở hữu đôi mắt linh động kỳ lạ. Khi nàng , sống mũi cay cay, một cảm giác thuộc lâu ùa về.

Ta nàng rõ mồn một, hề lớp mặt nạ nào che đậy. Đó là con chân thật nhất.

Ta nghĩ, kiếp và nàng chắc chắn từng gặp , nếu tim đập rộn ràng đến thế?

Giờ đây, nàng xuất hiện bên cạnh .

Và nàng đưa .

Nàng trở thành sư phụ của , đạo hiệu Bất Cầu, tên thật là Tần Lưu Tây. Một vị đạo trưởng màng danh lợi nhưng mang trong lòng tấm lòng đại thiện và chính đạo.

Từ đó, trái tim sưởi ấm, tìm thấy nơi neo đậu, còn trôi dạt vô định nữa.

Sư phụ dạy học tùy hứng, chủ trương "nuôi thả". Nàng bảo: "Sư phụ dẫn cửa, tu hành tại cá nhân", nên tự học là chính.

Nói thì , nhưng những gì cần dạy, nàng từng bỏ sót.

Sư phụ lợi hại, và cực kỳ bênh vực nhà. Trong mắt nàng tiêu chuẩn rạch ròi đen trắng, nhưng nàng luôn trọng nhân quả. So với những kẻ chính đạo cứng nhắc chỉ tru tà diệt ác, nàng thậm chí còn chút tà khí, bởi nàng sẵn sàng lấy ác chế ác, dù đối phương là oan hồn ác quỷ.

So với sự ngay thẳng cứng nhắc, thích cách của sư phụ hơn. Ta luôn cảm thấy nàng gì cũng đúng.

Sau , ngàn năm nhân sâm tinh bảo đó gọi là "sùng bái mù quáng" và "cuồng sư phụ".

Ta hiểu lắm, chỉ sư phụ gì cũng đúng.

Nàng bảo chăm chỉ, học nhanh lên một chút. Nàng tự nhận lười, lúc nhỏ dựa sư phụ nuôi, đồ thì dựa đồ nuôi. thực tế, cả sư tổ, , và cả cái Thanh Bình Quan đều dựa một tay nàng nuôi sống.

Ta thương sư phụ, càng nàng thất vọng. Ta luôn cảm giác cấp bách và nguy cơ, như thể chỉ cần lười biếng một chút thôi, sẽ đuổi kịp bước chân nàng, mãi mãi chỉ thể và chờ đợi nàng từ phía . Nên dốc hết sức lực mà học.

Sau mới hiểu, sự cấp bách đó là khao khát kề vai sát cánh chiến đấu cùng nàng. Và sâu thẳm trong lòng, luôn canh cánh nỗi sợ hãi:

Ta sợ một ngày nào đó, nàng sẽ thực sự rời bỏ mãi mãi!

Và nỗi sợ hãi thành sự thật.

Khi thuật pháp của đại thành, nhưng trong trận chiến Đồ Thần, vẫn chẳng giúp gì nhiều. Là sư phụ lấy chứng đạo, bảo vệ thương sinh thiên hạ, còn nàng thì vĩnh viễn rơi hư vô.

Ta giận lắm!

Người sư phụ đáng ghét lúc nào cũng "c.h.ế.t đạo hữu bần đạo c.h.ế.t", cuối cùng trở thành "đạo hữu" hy sinh trong trận chiến khốc liệt nhất!

Nàng bỏ tất cả chúng . Nàng thật tàn nhẫn!

Thư Sách

Ta quỳ ba ngày ba đêm ở Đọa Thần Chi Địa, tìm kiếm suốt một tháng trời, nhưng ngay cả một tia hồn phách cũng thấy.

, Hủy La lợi hại như thế, Phật - Đạo hai môn hợp lực cũng cản nổi . Sư phụ chắc chắn đoán đây là kiếp nạn sinh t.ử thể tránh khỏi, nên nàng mới lấy trận, tung đòn quyết định.

Sư phụ còn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1268-phien-ngoai-hai-muoi-ba-dang-chieu.html.]

Sự thật khiến sợ hãi đau đớn, dám tin.

Sư phụ lợi hại như , thể biến mất dễ dàng thế ?

Ta ngày đêm thờ phụng tượng nàng, cầu nguyện với trời cao rằng nàng chỉ chơi xa thôi, mong nàng sớm ngày trở về.

Ngày qua ngày, năm qua năm, dám lười biếng dù chỉ một chút. Ta ngày đêm tu hành, thuật pháp đại thành, trở thành Chân Nhân Trúc Cơ trẻ tuổi nhất thiên hạ. Ta với nàng: Người thể về , con trưởng thành, thể an hưởng tuổi già, thì , chơi gì thì chơi.

Ta cứ chờ mãi, chờ mãi, nhưng bao giờ thấy nàng xuất hiện, xoa đầu và gọi một tiếng "đồ nhi ngoan". Còn , bước sang tuổi trung niên.

Năm 35 tuổi, sư phụ rời 20 năm. Khang Bình đế Tề Khiên - nàng từng phò tá - đến cuối cuộc đời. Ta đến tiễn ngài một đoạn đường, và cũng để đón đồ mệnh định mà sư phụ từng bói cho .

Tề Khiên vì sư phụ mà xây dựng thần miếu để đời cúng bái. Ngài sư phụ xứng đáng ghi nhớ. Ngài ai quên lãng nàng, dù nàng rời nhiều năm.

Sao thể quên chứ?

Ngoài và ngài , còn nhiều nhớ đến sư phụ: nhà họ Tần, Ngọc Trường Không, các đạo hữu Phật - Đạo hai môn, bạn Tư Lãnh Nguyệt của sư phụ... Tất cả đều đang chờ nàng trở về.

Sau khi Tề Khiên b·ăng h·, nhờ Hắc Bạch Vô Thường một tiếng, đích dẫn ngài xuống hoàng tuyền lộ. Ta ngờ ngài chấp nhất đến . Vào đến hoàng tuyền, ngài chịu đầu t.h.a.i mà khăng khăng ở chờ đợi.

Ngài bảo: "C.h.ế.t đáng sợ, đáng sợ là mãi mãi thấy nàng trở về."

Nàng nên ở nơi hư vô lạnh lẽo đó.

Nhìn vẻ mặt bi thương của ngài, thốt nên lời khuyên giải. Muốn chờ thì cứ chờ . Hoàng tuyền cũng lệ riêng, ngài là Nhân Hoàng một cõi, chắc chẳng ai dám gì.

Ta dẫn ngài đến Nghiệp Hỏa Địa Ngục, với ngài: "Nếu ngày mồi lửa nơi đây thắp sáng Nghiệp Hỏa trở , đó chính là lúc nàng trở về."

Sau , mỗi năm ngày giỗ sư phụ, đều xuống thăm Nghiệp Hỏa Địa Ngục. Lần nào cũng thấy Tề Khiên đó, đăm đăm bóng tối mênh mông, nơi chẳng lấy một tia sáng.

Ta thấy mừng cho sư phụ. Sự hy sinh của nàng uổng phí. Có những vẫn luôn nhớ và tin tưởng nàng sẽ trở về.

Tề Khiên là thế, và con hồ ly vẫn luôn canh giữ bia mộ ở Đọa Thần Chi Địa cũng .

Ta cứ ngỡ niềm tin chỉ là chỗ dựa tinh thần giúp chúng sống tiếp. ngờ, niềm tin sở dĩ gọi là niềm tin, là bởi nó luôn hướng về hy vọng và kỳ tích.

Và kỳ tích về sư phụ đến lúc dẫn tiểu đồ vụng về mới thu nhận đến dập đầu mộ nàng. Ta báo với nàng rằng tìm kế thừa Thanh Bình Quan, đạo hiệu là Trường Độ, mong nó cũng giống sư phụ, độ , độ quỷ, độ chính .

Ai ngờ , thằng bé béo tròn tưởng chừng bình thường , chỉ ngủ gật một giấc bia mộ cảm nhận hồn niệm của sư phụ. Nó bảo nó thấy sư tổ.

Nàng Trường Độ sống thọ.

Điều ý nghĩa gì?

Nghĩa là sự chờ đợi của chúng vô vọng.

Sẽ ngày, cố nhân về!

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...