Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1270: Phiên ngoại hai mươi lăm - Ngọc Trường Không
Cập nhật lúc: 2025-12-09 03:44:25
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Trường Không mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, vì báo thù cho cha , đ.á.n.h đổi tất cả, diệt tộc phản tổ, đẩy Ngọc thị xuống địa ngục. Từ đó, đời còn gia tộc Ngọc thị ẩn thế lừng danh từng đào tạo nên những bậc thầy của đế vương nữa.
Hắn trở thành tội nhân thiên cổ đời phỉ nhổ, lục nhận. Hắn coi như ma quỷ, cái tên Ngọc Trường Không - vị công t.ử hào hoa phong nhã, trí tuệ vô song - chìm dĩ vãng, đó là danh xưng ác đồ phản nghịch.
Một kẻ ác độc với trí thông minh tuyệt đỉnh thể khuynh đảo thiên hạ.
Người đời sợ , kiêng dè , nhưng cũng khinh bỉ .
Hoàng tộc dùng nhưng nghi kỵ, bẻ gãy cánh , trói buộc thật chặt, chỉ để lợi dụng cái đầu của mà thôi.
Lòng ấm lạnh, chỉ chạy theo lợi ích, thật vô vị đến cực điểm.
Chi bằng quy .
Hắn gieo từ cao xuống, xuyên qua những tầng mây, tiếng gió gào thét bên tai. Có tiếng ai đó thì thầm: Một niệm thiên đường, một niệm địa ngục.
Ngọc Trường Không mở mắt, chậm rãi dậy, ánh mắt dần trở nên trong trẻo.
Trang Chu mộng điệp, chẳng là mơ là thực. cuộc đời hiện tại của khác biệt với giấc mộng .
Ngọc thị Trường Không, niên thiếu thành danh, trí tuệ vô song, học thức uyên bác. Hắn trải qua ba triều đại, cả đời vợ con, nhưng ở tuổi 80, học trò khắp thiên hạ, trở thành một bậc đại nho đời kính ngưỡng.
"Giờ của đến ?" Ngọc Trường Không lên trung, nơi Bạch Vô Thường đội mũ trắng đang từ từ hiện .
Là âm sai đến đón.
Mấy năm nay cũng tu đạo, nhưng cầu trường sinh. Đằng Chiêu tu thành đại đạo, công đức đầy nhờ việc dạy dỗ những học trò ích cho đời.
Ngọc Trường Không vẫn còn chút tiếc nuối. Không sợ c.h.ế.t, mà là tiếc nuối vì kịp thấy cố nhân trở về.
Bạch Vô Thường gật đầu: "Ta đích đến đón ."
Ngọc Trường Không khổ, tiếng thở dài kịp thốt thì bỗng giật kinh ngạc, ngỡ như vẫn đang trong mơ.
"Lão Bạch, khoan ."
Bạch Vô Thường về phía phát tiếng , bất đắc dĩ chắp tay.
Biết ngay là vị sẽ đến muộn mà. Haizz, thua cược với Lão Hắc .
"Tiên Quân." Bạch Vô Thường ấp úng, "Thọ mệnh của Trường Không tận, ngài..."
"Yên tâm, can thiệp thọ mệnh nghịch thiên sửa mệnh . Tuổi , sống thêm thành lão yêu tinh cũng chẳng ý nghĩa gì. nếu chỉ chuyện với bạn cũ vài câu, địa phủ chắc nỡ ngăn cản chứ?" Tần Lưu Tây như liếc Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường thầm nghĩ: Ai dám ngăn cản ngài chứ, sợ ngài dỡ luôn cái địa phủ ?
"Ngài cứ đùa. Với ngài, địa phủ cũng như nhà đẻ, đến lúc nào thì đến." Bạch Vô Thường ha hả.
Tần Lưu Tây xua tay: "Ta sẽ đích tiễn Trường Không xuống hoàng tuyền. Ngươi về ."
Bạch Vô Thường , chắp tay chào biến mất trong nháy mắt.
Hắn chẳng sợ Tần Lưu Tây giữ Ngọc Trường Không . Thực dù nàng giữ, họ cũng chẳng gì . Ai dám đối đầu với mang công đức thương sinh lớn như chứ?
Tần Lưu Tây lúc mới sang Ngọc Trường Không, : "Trường Không, lâu gặp."
Hốc mắt Ngọc Trường Không đỏ hoe: "Đã lâu gặp. Mừng trở về."
Hóa , mang công đức sẽ khí vận hộ . Những năm qua dạy học, phần lớn là để tích góp nguyện lực của văn nhân cho nàng, nhưng cũng đồng thời đào tạo những rường cột nước nhà. Công lao hóa thành công đức, giúp khi vẫn kịp gặp cố nhân.
Nàng sẽ đích tiễn xuống hoàng tuyền.
Ngọc Trường Không trang phục của , : "Chờ quần áo ."
Đến thế gian trần trụi, khi cũng chỉnh tề sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1270-phien-ngoai-hai-muoi-lam-ngoc-truong-khong.html.]
Ngọc Trường Không rung chuông, gã sai vặt nhanh chóng hầu hạ.
"Lấy bộ hạc y đây."
Gã sai vặt biến sắc. Hạc y là bộ đồ chuẩn từ lâu để mặc khi lâm chung. Hắn nghẹn ngào: "Tiên sinh..."
"Đừng . Đi lấy , chuẩn rượu và thức ăn. Cố nhân trở về, uống với nàng một ly hãy ." Ngọc Trường Không tươi rạng rỡ, vẻ mặt ung dung tự tại.
Gã sai vặt dám trái lời, huýt sáo gọi chuẩn tiệc rượu, lấy quần áo cho , đó dìu ngài noãn các đãi khách.
Ở đó hai dung mạo xuất chúng chờ. Nhìn rõ dung mạo nữ, gã sai vặt kinh hãi. Đây chẳng là trong bức tượng ngọc mà ngày đêm thờ phụng ?
Vị Tiên Quân trong truyền thuyết bước từ tượng ngọc?
Tần Lưu Tây bước tới, đỡ tay Ngọc Trường Không dìu xuống ghế quý phi, đắp tấm chăn mỏng lên chân .
Phong Tu bên cạnh bĩu môi, trong lòng chua loét như uống cạn vò giấm lâu năm. nể tình Ngọc Trường Không sắp c.h.ế.t, thôi thì, đáng hưởng.
Ngọc Trường Không cũng chút ngượng ngùng, bật : "Ta già , ?"
"Ừ." Tần Lưu Tây gật đầu, " dù già, vẫn là vị công t.ử tuấn tú, phong nhã trong lòng ."
Ngọc Trường Không nhớ ngày xưa, ôn hòa. Nàng là yêu cái , mà túi da của may mắn hợp mắt nàng. Thật .
Người hầu dâng rượu và thức ăn lên. Rượu hoàng tửu hâm nóng, rót đầy chén cho .
Ngọc Trường Không nâng chén hướng về phía Tần Lưu Tây: "Tuy về muộn, nhưng vẫn một tiếng: Cảm ơn, và hoan nghênh trở về. Ta uống để tỏ lòng kính trọng."
Cảm ơn . Ta từng nghĩ mười tuổi đời sẽ chìm trong bóng tối, nhưng cho thấy sắc màu của thế giới . Cảm ơn giải mã cái c.h.ế.t của cha , giúp trái tim đầy vết thương của thấy thế gian vẫn còn những điều .
Thư Sách
Cảm ơn , trở về!
Rượu hòa cùng giọt nước mắt hạnh phúc nuốt xuống. Hắn thoải mái hơn bất cứ lúc nào.
Sinh cha hân hoan chào đón, khi c.h.ế.t tri kỷ tiễn đưa. Cuộc đời của , viên mãn, gì hối tiếc!
Tần Lưu Tây cũng uống cạn chén rượu, : "Ta cũng cảm ơn . Cảm ơn giữ lời hứa, cảm ơn bao năm qua tích góp tín ngưỡng nguyện lực cho . Ta thể trở thế gian , đều phần công lao của các ."
Ngọc Trường Không ngẩn , Phong Tu. Hắn hỏi: "Người là nguyện lực?"
"Là tín ngưỡng chi lực giúp thần hồn tan biến ?" Phong Tu cũng tò mò, "Rõ ràng hiến tế cả xác lẫn thần hồn, chúng tìm thế nào cũng thấy chút hồn khí nào, thể tan biến?"
"Tan biến chứ. Trận bàn đó lấy mắt trận, cuối cùng dùng thần hồn hiến tế để cùng Hủy La đồng quy vu tận, bảo vệ thương sinh bất diệt. Không thể giữ chút nào, nếu Thiên Đạo sẽ chấp nhận vật tế." Tần Lưu Tây giải thích, "Lúc hiến tế, quả thực giữ gì, nhưng đó chỉ là ở thế gian thôi."
Phong Tu lập tức hiểu : "Người để hậu chiêu?"
"Không hậu chiêu, là ông trời chừa cho một đường sống nhỏ nhoi." Tần Lưu Tây chỉ tay lên trời, "Ngươi còn nhớ Nguyên Anh, nữ quỷ ngàn năm từng mang từ Hư Vô Chi Giới ? Sau do một sự nhầm lẫn của địa phủ, nàng cầu cứu và đưa nàng sang dị thế. Ta để một tia hồn khí nàng ."
"Vậy 50 năm qua, ở bên phong lưu khoái hoạt mặc kệ chúng sống c.h.ế.t thế nào hả? Khai thật , rượu bao no!" Phong Tu rót đầy chén rượu, hừ một tiếng.