Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1272: Phiên ngoại hai mươi bảy - Tất cả đều là cố nhân (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-12-09 03:44:27
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nguyên", nghĩa là khởi đầu.
Tân triều thành lập, Đại Phong trở thành dĩ vãng, thế là tân quốc với quốc hiệu Tây, Hoàng đế đổi niên hiệu là Định Nguyên, sử sách gọi là Định Nguyên đế.
Định Nguyên đế chỉ nhanh chóng định triều cương, kiến thiết đất nước với những quyết sách minh, mà một năm khi đăng cơ, ngài còn ngự giá chinh, khai cương mở cõi, đ.á.n.h cho các bộ tộc dị tộc cúi đầu xưng thần, nguyện nước phụ thuộc, hàng năm triều cống.
Từ một Đại Phong hủ bại suy tàn đến thái bình thịnh thế hiện tại, công lao của Định Nguyên đế là vô lượng, muôn đời ca tụng.
Nhân gian hiện tại bốn biển thái bình, tuy đến mức "của rơi ngoài đường ai nhặt", nhưng bách tính an cư lạc nghiệp, cuộc sống tràn đầy hy vọng, nụ luôn nở môi.
Đồng thời, nhân gian cũng sự đổi lớn, đó là linh khí hồi sinh. Điều khiến ít bước lên con đường tu hành. Không tin đồn từ truyền rằng ở tận cùng thế giới một Cánh Cửa Trời (Thiên Môn). Nếu Thiên Môn mở , tiên nhân Linh giới sẽ xuống trần thu nhận đồ . Nếu sang Linh giới tu luyện, con thể trường sinh bất lão.
Lời đồn khiến thế gian ngoài Phật - Đạo hai môn còn xuất hiện thêm ít phe phái tu hành, tất cả đều chuẩn cho giấc mộng bước lên tiên đồ.
Nhắc đến đạo môn đông đảo môn đồ nhất thiên hạ, kể đến Thanh Bình Quan. Đặc biệt là sự trở về của Bất Cầu Tiên Quân - từng tham gia trận chiến Đồ Thần năm xưa - danh tiếng của Thanh Bình Quan càng đẩy lên đỉnh điểm.
Buổi giảng đạo của Bất Cầu Tiên Quân chật kín , chỉ con mà còn cả những linh vật ẩn tu hành cũng lặng lẽ đến , chỉ mong một chiêm ngưỡng dung nhan Tiên Quân hoặc ngộ điều gì đó.
Buổi luận đạo chỉ nàng, mà còn sự góp mặt của nhiều cao đạo đắc đạo hiếm khi xuất thế. Cảnh tượng huy hoàng đó đời ghi bằng thơ ca, họa phẩm, truyền tụng cho hậu thế.
Thanh Bình Quan giờ đây thể là "Đệ nhất đạo quan", hương hỏa thịnh vượng nhất, kim đỉnh rực rỡ nhất, và vị Đạo Quân lợi hại nhất.
buổi luận đạo , đời khó lòng gặp Bất Cầu Tiên Quân. Sự trở về của nàng như đóa phù dung sớm nở tối tàn. Chỉ những cận nhất mới , nàng quy ẩn. Nàng trở về chỉ vì những chờ đợi thất vọng.
Tần Lưu Tây lượt tiễn đưa từng cố nhân.
Hiện tại, nàng đang giường bệnh của Kỳ Hoàng. Nha đầu năm nào giờ là một bà lão tóc bạc phơ, con cháu đầy đàn. Bà hôn mê giường suốt nhiều ngày, nhưng tàn vẫn dứt, như đang chờ đợi điều gì.
Bà đang đợi tiểu thư của , đợi cô bé năm xưa kéo chị em bà khỏi địa ngục.
Và giờ, bà đợi .
Kỳ Hoàng nước mắt, vươn bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy tay Tần Lưu Tây, hệt như năm nào.
Ngài về, ngài thất hứa. Thật quá!
Tiễn Kỳ Hoàng xong, sắc mặt Tần Lưu Tây vẫn bình thản. Phong Tu thỉnh thoảng liếc nàng, hồi lâu mới hỏi: "Ngươi chuyên môn trở về để câu hồn đấy ? Tiếp theo là ai? Chắc là lão hồ ly đây chứ?"
Tần Lưu Tây đáp: "Ta quá lâu . Những ai thể đợi , đều sẽ đích tiễn họ. Còn ngươi hả, 'tai họa sống ngàn năm', hiểu ?"
Phong Tu bĩu môi: "Nếu thật là thì cũng . Ta c.h.ế.t ngươi, để ngươi là lo lắng cô đơn... Á ui da... Tay ngươi vỗ đấy?"
Tần Lưu Tây rút tay khỏi m.ô.n.g , thầm nghĩ độ đàn hồi cũng đấy chứ, ngẩng cổ cãi: "Đều là quen cả, vỗ một cái thì ."
Phong Tu đảo mắt xem thường, hỏi tiếp: "Tiễn hết thì ?"
"Thì đến nơi nên ."
Lòng Phong Tu chùng xuống: "Nơi nào?"
Vậy là sự trở về của nàng chỉ là thoáng qua thôi ?
"Tiên giới. Linh khí hồi sinh ngẫu nhiên. Người tu hành chúng hẳn là thể chạm tới ngưỡng cửa phi thăng ."
Tần Lưu Tây giơ tay, ngưng tụ linh khí trong trung thành một sợi tơ mỏng chơi đùa. Bỗng nhiên, một bé gái buộc tóc hai búi, cài hoa châu lao sầm nàng. Nàng sững , theo bản năng buộc sợi linh khí cổ tay cô bé.
Tiểu cô nương ôm chân nàng, đôi mắt đen láy chớp chớp, ngây thơ trong vắt, mang cảm giác quen thuộc đến lạ lùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1272-phien-ngoai-hai-muoi-bay-tat-ca-deu-la-co-nhan-het.html.]
Tần Lưu Tây đưa tay chạm nhẹ khóe mắt cô bé, xổm xuống: "Con tên là gì?"
Tiểu cô nương tít mắt: "Người nhà gọi con là Tiểu Nguyên Bảo, nhưng tên đại danh là Điền Uyển Xuyến. Điền trong ruộng đồng, Uyển trong tươi , Xuyến trong chuỗi ngọc, ngụ ý con giống như trân bảo. Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ thơm quá, con theo tỷ."
Tần Lưu Tây , xoa mặt cô bé: "Con theo thì nhà con thế nào? Ông nội con sẽ đau lòng lắm đấy."
Có tiếng đuổi theo phía , là hầu và một lão thái gia tuy già nhưng vẫn đầy uy nghiêm.
"Tiểu tổ tông, con chạy nhanh thế hả?" Bà v.ú lao tới định bế đứa trẻ.
Tiểu Nguyên Bảo lanh lẹ trốn lòng Tần Lưu Tây, giọng non nớt: "Con tìm thấy sư phụ , con học đạo."
"Hồ nháo! Suốt ngày đòi học đạo, con định bỏ cả tổ phụ ?" Lão thái gia bước tới, cố tình nghiêm mặt, sang Tần Lưu Tây, áy náy: "Trẻ con hiểu chuyện, phiền cô nương ."
Tần Lưu Tây dậy, : "Không , bé con ngoan. Lão thật phúc khí."
Nàng cúi đầu Tiểu Nguyên Bảo, dịu dàng : "Học đạo thì ở cũng học . Đạo của nhân gian cũng là Đạo. Chỉ cần con thể ngộ , đó chính là đạo của con. Phải ngoan nhé."
Nàng xoa đầu Tiểu Nguyên Bảo, niệm một câu: "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn."
Một sợi nguyện lực nhẹ nhàng rơi thần phủ của cô bé.
Sau đó, nàng gọi Phong Tu cùng rời .
Bất kể kiếp kiếp , mỗi đều con đường riêng. Cô bé sẽ ngộ con đường thích hợp nhất với chính .
Tiểu Nguyên Bảo mếu máo Tần Lưu Tây xa, theo bản năng đuổi theo. một bàn tay ấm áp nắm lấy tay bé. Ngước lên, bé thấy khuôn mặt hiền từ của ông nội, ông trách yêu ấn nhẹ trán bé: "Về nhà thôi nào."
Lòng Tiểu Nguyên Bảo mềm , rầu rĩ một tiếng.
Một già một trẻ nắm tay ngược hướng với Tần Lưu Tây. cả hai hẹn mà cùng quyến luyến đầu .
Thư Sách
Tiểu Nguyên Bảo bóng dáng ngày càng xa, lòng mất mát, nhưng nhanh thấy nhẹ nhõm. Bé thích vị tiên nữ tỷ tỷ đó, cảm giác như từng gặp nàng ở kiếp .
Ông lão cũng thấy lạ lùng. Cô nương mang cho ông cảm giác khó tả, như cảm kích, như cảm động. Thật kỳ lạ.
"Đông Lâm ." Có đường chào hỏi, ông lão mỉm gật đầu đáp lễ.
Ông là Điền Đông Lâm. Cha kể rằng, năm xưa quý nhân chỉ điểm, ông sinh là để nhuận sắc cho khí hậu một phương (nhắc tích cũ: Tần Lưu Tây chỉ điểm đôi vợ chồng hiếm muộn về hướng Đông tìm đứa trẻ bỏ rơi trong rừng - chính là ông).
"Đi, chúng về nhà." Đông Lâm dắt tay cháu gái nhỏ, vang rời .
Phong Tu đầu thoáng qua, hỏi: "Là nàng (Vong Xuyên) ?"
Tần Lưu Tây đầu , đáp: "Chắc là ."
Phong Tu : "Ta cứ tưởng ngươi sẽ thu nhận đồ chứ."
"Ta là sư tổ kính ngưỡng , còn thu đồ gì cho mệt?" Tần Lưu Tây lườm một cái, "Nàng đạo của nàng ."
Phong Tu hì hì: "Không thu là nhất. Thu đồ mệt lắm, gặp đứa nghịch đồ thì còn đau đầu hơn. Ngươi cứ chơi với là ."
"Đi thôi."
Tần Lưu Tây bước về phía . Trong khoảnh khắc xoay , khóe mắt nàng liếc về hướng hai ông cháu cuối, khóe môi khẽ cong lên.
Như là .
(Hoàn chính văn)