Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 182: Hổ lạc đồng bằng bị ch.ó khinh
Cập nhật lúc: 2025-10-18 14:15:34
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu hỏi về kế hoạch, thực Vương thị cũng thể rõ ngọn ngành. Dù hiện tại nàng cũng chỉ chút bạc trong tay, ý định gì đó cũng chỉ mới nhen nhóm, còn kịp thiện, thực thi vẫn từ từ cân nhắc.
Nàng suy tính một chút thưa với Tần lão thái thái: “Mẫu , bạc cũng mới về tay, con chút ý tưởng nhưng cũng nảy , còn kịp tính toán kỹ lưỡng. Muốn thật thì từ từ xem xét ạ.”
Tạ thị là nóng vội, liền : “Đại tẩu, chị ý tưởng gì thì cứ thẳng . Ở đây đều là nhà, lẽ nào chị còn giấu giếm của riêng?”
Vương thị chút vui, : “Nếu ý giấu giếm, chẳng đem bàn, tự giấu của riêng chẳng hơn , cần gì tốn nước bọt ở đây.”
Tạ thị thấy nàng nổi nóng, chút ngượng ngùng, dám thêm.
Vương thị nàng nữa, chỉ Tần lão thái thái mà : “Nếu chuyện ăn, một hai ngàn lượng bạc thực sự chẳng mở nổi sạp hàng gì lớn. Chỉ riêng việc thuê một cửa hiệu tốn ít tiền, kể còn nguồn hàng, tiểu nhị, chưởng quỹ các kiểu. Chúng về Ly Thành , cũng quá quen thuộc trong thành, nên con vốn gì. Tây Nhi đưa cho con mấy công thức mứt, loại mứt chút khác biệt với các loại mứt thường thấy ngoài tiệm. Công thức của Tây nhi thêm một vài vị thuốc, thể trị vài chứng bệnh nhỏ. Con nghĩ nếu , giống mứt của nhà khác, mà thể dùng như d.ư.ợ.c liệu bồi bổ sức khỏe, thì đây quả là một hướng mới.”
“ Công thức mứt?” Tần lão thái thái nàng: “Nha đầu đó lấy công thức từ ?”
“Người quên , Tây Nhi y thuật trong tay, mấy thứ tự nhiên đều do nó tự mày mò cả. Thường ngày kẹo ngậm nhuận họng ăn chẳng cũng do nó đó .” Vương thị .
Tần lão thái thái im lặng một lát : “Loại kẹo đó đúng là tệ, ngậm trong miệng thấy cổ họng cũng dễ chịu hẳn.”
“Đấy xem, đó là một loại trong đó. Nếu đặt ở tiệm bán, thể quà vặt, lợi cho sức khỏe, thấy liệu ai mua ?”
“Vạn sự khó lường, chỉ thể mới thấy kết quả. Mở tiệm dễ, giữ tiệm mới khó, việc kiếm lời cũng cần thời gian.”
“Người lắm. Con dâu chỉ thấy chúng công thức trong tay, nếu , đây cũng là bí phương độc môn, chỉ nhà mới . Người khác dù cướp cũng dễ dàng như , bí phương trong tay chúng , thì chẳng là đường ăn .” Vương thị nhẹ: “Đã ăn, ai mà thứ độc quyền chứ.”
Tạ thị hỏi: “Đại tẩu, cứ cho là như chị , việc ăn thành công thì tính là của chung trong nhà ?”
“Đương nhiên là của chung, nhưng công thức là của Tây Nhi.” Vương thị thản nhiên : “Nếu thành, mỗi năm trích một phần hoa lợi cho nó.”
Tạ thị đến đây, chút sốt ruột: “Đều là một nhà, còn phân biệt của ngươi, của , của nó .”
Vương thị vặn : “Vậy cũng đưa một công thức , nếu thành công cũng sẽ chia hoa lợi cho một phần.”
Tạ thị nàng cho cứng họng, bĩu môi. Nếu nàng mà công thức kiếm tiền, đến nỗi ngay cả một hạ nhân cũng thuê nổi ?
Tần lão thái thái xoa xoa chuỗi Phật châu, : “Con là nữ chủ nhân đương gia, chuyện ăn cứ do con quyết định, thấy thì cứ . Chỉ là trong nhà nơi cũng cần lễ nghĩa qua , tiền bạc vẫn chi tiêu dè xẻn.”
“Vâng, thưa mẫu .”
Tần lão thái thái thấy nàng từ đầu đến cuối cũng hề ý định đưa công thức cho xem, bèn rũ mắt xuống, : “Sắp tháng Chín , bọn Đại Lang đến nơi ? Còn Anh Nương nữa, cũng tin tức gì gửi về. Vương thị, con gửi thêm một tin đến Đông Bắc , thực sự lo lắng quá.”
Vương thị cung kính .
Hầu chuyện lão thái thái một lúc, Vương thị liền cáo từ, Cố thị cũng bế cặp song sinh rời cùng.
Cố thị sóng vai cùng Vương thị, : “Đại tẩu, nếu ăn, ắt hẳn chị đích trông coi. Nếu trong nhà xoay xở kịp, ngài cứ phân phó em. Bình ca nhi và An ca nhi hai , thường ngày cũng nha đầu Bảo Nhi giúp em trông chừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-182-ho-lac-dong-bang-bi-ch-o-khinh.html.]
Vương thị : “Em cũng sai, việc ăn nhất định đích quán xuyến, thể lãng phí mấy công thức . Ta vẫn câu đó, hạ nhân trong nhà nhiều, nhưng chủ tử cũng tính là quá đông, bớt các mối quan hệ xã giao, việc nội trợ cũng nhàn nhiều, tạm thời vẫn xoay xở . Còn em, cứ chăm sóc cho hai cháu trai của là , chúng nó thể rời em lúc .”
“ mà…”
“Nhị tẩu của em, con đó thích chiếm lợi vặt, tính tình đanh đá chịu thua, miệng lưỡi thì cay nghiệt, nhưng tâm địa đại ác thì , nếu thì nhà cũng chẳng dung nổi nàng . Cho nên nàng gì thuận tai, chúng cứ bỏ ngoài tai, thực sự lọt nữa, sẽ tự trị nàng.”
Vương thị thở dài: “Tần gia gặp nạn, Bình An coi như sinh gặp thời. tin rằng, chuyện sẽ cả thôi.”
“Vâng. Cũng cha bọn nhỏ đến ?”
Vương thị im lặng. Phải , họ bình an đến nơi ?
Tại Tây Bắc, Võ Thành.
Đoàn mấy Tần gia qua Dương Quan, đến Võ Thành, liền áp giải đến nha môn sở tại để thủ tục giao nhận và đăng ký. Trọng phạm sung quân thì giải khổ dịch, còn mấy Tần gia thì đưa đến trại lưu đày ở Võ Thành. Xiềng xích tháo bỏ, từ nay về , họ tự tìm đường mưu sinh trong tòa thành hoang vu khốn cùng .
“Các ngươi bản lĩnh thì tự tìm chỗ đặt chân , tự cầu nhiều phúc.” Tên nha vệ địa phương tháo xiềng xích, thu , lạnh lùng ném cho họ một câu bỏ .
Mấy Tần gia mặt lộ vẻ mờ mịt.
Đột nhiên một trận gió lạnh cuốn tới, mang theo cát vàng, thổi cho mấy mở nổi mắt. Cát bay mắt, đau đến mức nước mắt cứ ứa .
Tần Nguyên Sơn vốn thể yếu ớt, trải qua một chặng đường vất vả, nay gió lạnh thổi qua, tấm vốn khỏe liền lảo đảo ngã.
“Cha. Cha chứ?”
“Không , chúng tìm một chỗ ở .” Tần Nguyên Sơn ho khan hai tiếng, gương mặt già nua xám xịt: “Nơi gió cát quá lớn, sắp mùa thu đông, chúng cô thế cô, nếu chỗ tránh rét, e là trụ nổi.”
“Cha, con với nhị ca tìm chỗ ở , tìm tạm một chỗ chờ nhé?” Tần Bá Khanh râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bù .
“Hiện giờ cũng chỉ thể như .”
Vừa dứt lời, họ còn kịp cất bước, thì mấy từ phía xông tới: “Chính là bọn chúng, cướp!”
Mấy Tần gia đầu , thì là mấy gã đàn ông lực lưỡng cùng trong đoàn lưu đày, vốn họ như hổ rình mồi suốt dọc đường.
Chúng xông tới, quát: “Mau giao hết bạc các ngươi đây, để khỏi chịu một trận đòn. Nếu thì đừng trách lão tử khách khí.”
“Không khách khí? Lão tử xem chúng mày khách khí kiểu gì, tới đây, lũ hèn nhát!” Tần Bá Quang xắn tay áo xông lên.
Tần Minh Ngạn và Tần Minh Mục vội vàng đỡ lão gia tử lùi về , nhưng cũng một gã thiếu niên trạc tuổi chúng xông tới, đ.á.n.h ngã lăn đất. Sau đó, gã thiếu niên sang lục soát tứ tung lão gia tử.
Tần Nguyên Sơn tức đến thở nổi, hai mắt trợn ngược ngất lịm . Thật đúng là, hổ lạc đồng bằng ch.ó khinh.
Thư Sách