Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 186: Thà ch·ết đạo hữu, chứ bần đạo không ch·ết
Cập nhật lúc: 2025-10-18 14:30:00
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Tích sống ngần năm, nhưng bao giờ việc tìm một khó khăn đến thế. Đã trò khùng điên, còn tốn bạc. Người của nay chỉ , nhưng hễ đụng đến Tần Lưu Tây là tất cả đều ngăn cản, gì mà của Huyền môn, thể đắc tội.
Thật tức ch·ết ! May mà bây giờ, ném tiền , cuối cùng cũng gặp Tần Lưu Tây.
Mí mắt Tần Lưu Tây giật giật. Nàng lờ Mộc Tích ăn vận đỏ rực như lửa, trông chẳng khác nào con gà tây. Trong đầu nàng chỉ văng vẳng câu của : “Thanh Viễn uổng công nhận bạc của tiểu gia”.
Không uổng công nhận bạc! Lão già Thanh Viễn đúng là thiếu đòn mà.
Hắt xì! Hắt xì!
Thanh Viễn (ở trong phòng) giật văng cả búi tóc, ngả xuống sập, kéo chăn trùm kín, giả ch·ết.
Tần Lưu Tây liếc Mộc Tích: “Thanh Viễn thu của ngươi bao nhiêu bạc?”
“Tiểu gia đưa thêm lắt nhắt cũng cả ngàn lượng tiền nhang đèn, mới chịu ngươi sẽ đến.” Giọng Mộc Tích đầy oán thán: “Ngươi cái tên tiểu thần côn , oai lớn thật nhỉ, còn để tiểu gia cất công lên tận đạo quan tìm ngươi. cũng coi như ngươi điều, lừa tiểu gia , ngươi đúng thật là tiểu thần côn của cái đạo quan rách .”
“Quan rách?” Tần Lưu Tây nheo mắt .
Mộc Tích chỉ Thanh Bình Quan: “Tiểu gia sai ? Vừa nhỏ, cũ, nát, đúng là một cái xó xỉnh rách nát. Ngay cả đạo trưởng cũng chẳng mấy mống, là tiền đồ. Hay là ngươi tục ? Đi theo tiểu gia, xây cho ngươi một cái thật lộng lẫy.”
Tần Lưu Tây liếc : “Sao nào, ngươi suýt nữa thì sét đánh, vẫn sợ ? Dám mặt Thanh Bình Quan mà cạy góc tường? Tiểu thế tử, ngươi là sống ch·ết là ăn gan hùm mật gấu? Có dám đại điện, đào ngay mặt Tổ sư gia nhà !”
“Chuyện …” Mộc Tích định hùng hồn đáp , lưng bỗng tiếng ho khan. Hắn khựng : “Vậy , xây một cái đạo quan lộng lẫy, cho tạc một pho tượng vàng của Tổ sư gia nhà ngươi, rước ngài qua đạo quan mới, như là chứ gì?”
Thư Sách
Tượng vàng cơ . Giọng Tần Lưu Tây chợt mềm mỏng hẳn: “Hà tất chuyện thừa thãi như . Thế tử lòng, chi bằng quyên thêm ít tiền nhang đèn để tu sửa Thanh Bình Quan, tạc tượng vàng cho chư vị thần linh trong quán. Làm , Tổ sư gia sẽ phù hộ thế tử bách tà bất xâm.”
“Ta tin ngươi mới lạ!” Mộc Tích nhảy dựng lên: “Người miệng lưỡi thần côn là tin nhất, thể c·hết thành sống. Lỡ theo lời ngươi thật, ngươi lừa , chẳng thiệt to ?”
“Sao thiệt? Bảo hộ ngài bách tà bất xâm, gọi là thiệt ? Thân thể của Thế tử gia thế nào, chẳng lẽ ngài tự ?” Tần Lưu Tây như : “Hay là... giúp Thế tử 'nhớ ' một chút?”
Nàng bước lên, đưa tay định giật cái phù bài . Một bóng lóe qua, cản tay nàng . Đó là một hộ vệ áo đen, đang Tần Lưu Tây lành: “Tiểu đạo trưởng, xin hãy thủ hạ lưu tình.”
Tần Lưu Tây bĩu môi: “Chán thật.” Nàng thẳng trong quan.
Ngọc Trường Không theo. Mộc Tích thấy Tần Lưu Tây sắp , vội vàng đẩy hộ vệ mặt , cũng đuổi theo.
Ngọc Trường Không : “Mộc thế tử, đừng khó khác.”
“Họ Ngọc, là ngươi. Hắc, ngươi với tên tiểu thần côn quan hệ gì? Sao chỗ nào cũng ngươi ?” Mộc Tích liếc xéo .
Ngọc Trường Không thản nhiên đáp: “Không quan hệ gì tới ngươi.”
“Vậy gì cũng quan hệ gì tới ngươi!” Mộc Tích hừ một tiếng.
Ngọc Trường Không dừng bước, đầu , ánh mắt ‘vô hồn’ : “Mộc thế tử ngàn vạn sủng ái, vẫn nên tích phúc thì hơn. Có một , ngươi thể trêu chọc và trêu chọc nổi .”
Mộc Tích giật , mắt thấy Ngọc Trường Không xa, mới nhảy dựng lên, túm lấy Song Toàn vỗ đầu một cái: “Tiểu gia suýt nữa dọa! Ngươi cũng nhắc nhở, giữ ngươi gì!”
Song Toàn: “Nô tài vô dụng, xin Thế tử trách phạt.”
“Cút!” Mộc Tích đá một cái, đuổi theo.
Rầm!
Tần Lưu Tây một cước đá văng cửa phòng của Thanh Viễn. Cánh cửa vốn lung lay sắp đổ nay hỏng , gió lạnh lùa .
Thanh Viễn đột nhiên run rẩy, kéo chăn , chỉ lộ đôi mắt, chạm ánh mắt như của Tần Lưu Tây. Hắn dậy, để lộ gương mặt chút mệt mỏi: “Sư cuối cùng cũng tới .”
Hắn cánh cửa đất. Tốt lắm, lý do để cái mới .
Tần Lưu Tây lờ cánh cửa đá hỏng, bước : “Người ngươi bán , thể tới ? Sao, giả vờ nữa ? Ồ, còn dán cả cao dán, đầu tư lớn nhỉ? Tới đây, châm cho ngươi vài kim, đảm bảo ngươi liệt giường xương cốt rã rời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-186-tha-chet-dao-huu-chu-ban-dao-khong-chet.html.]
Thanh Viễn gượng sờ miếng cao dán thái dương: “Sư thể trách , tiểu sát tinh bên ngoài chẳng do mang tới ? Hắn ngày nào cũng quậy phá trong quán, còn quấy rầy cả khách hành hương nam. Đệ thể để cảm thấy đạo quan của chúng đắn !”
“Thế nên ngươi bán luôn!”
Thanh Viễn : “Không thể gọi là bán, chỉ là mời tới cứu nguy thôi. Loại tiểu yêu quái đụng , trị cũng xong thế , chỉ tay mới .”
“ , 'thà ch·ết đạo hữu chứ bần đạo ch·ết' chứ gì. Nếu lỡ trị c·hết , thế lực lưng cũng chỉ thể tìm .” Tần Lưu Tây lạnh.
“Sư tự nhiên sẽ để rơi cảnh đó, thì khác. Huynh xem hai ngày nay lo lắng, nếp nhăn cũng nhiều thêm mấy cái đây .”
“Bớt ngụy biện , ngươi vốn dĩ là cái đồ 'lớn vội' (già tuổi), mặt mày xí .”
Thanh Viễn ấm ức: “...” Lại công kích cá nhân .
Tần Lưu Tây đầu liếc một cái: “Đừng giả ch·ết nữa, mau dậy tiếp khách hành hương .”
Thanh Viễn thấy nàng truy cứu nữa, trong lòng mừng rỡ, tung chăn : “Tới ngay đây!”
“Đợi lát nữa tính sổ với ngươi!”
Thanh Viễn: “!” Bỏ quán trốn đây!
…
“Cô nương, ngài cẩn thận bậc thang.” Một lão mụ đỡ một cô nương mặc váy lụa màu vàng thu hương* bước tiền điện, miệng ngừng lẩm bẩm: “Muốn dâng hương, chúng đến chùa Vô Tướng là , hà cớ gì ngài đến đây một chuyến.”
(*Một màu vàng hanh pha lục nhạt)
Vị cô nương trẻ tuổi dung mạo uyển chuyển, tính tình dịu dàng đoan trang khẽ mỉm , hờn dỗi : “Vú , v.ú đừng . Chẳng đều bùa bình an ở đây linh nghiệm ? Con đến cầu cho mẫu một lá, bệnh tình của sẽ thuyên giảm thì .”
Ánh mắt lão mụ tử đượm buồn, : “Là lão nô lắm lời. Cô nương một tấm lòng hiếu thảo, tự nhiên cầu cũng đều linh nghiệm.”
“Thành tâm ắt linh, đáng lẽ là .” Gương mặt Chiêu Thanh Mạn chút mệt mỏi: “Đã đến mặt thần linh, v.ú đừng những lời đó nữa.”
“Vâng . Lát nữa cô nương cầu thêm hai lá, ngài cũng mang một lá bên để xua vận rủi gần đây.”
Chiêu Thanh Mạn đến ban thờ Tổ sư gia, đầu tiên nàng bảo hạ nhân dâng hoa quả cúng dường, sang định lấy hương trong giỏ, thì bỗng một nén nhang chìa mặt.
Lão mụ tử và hai v.ú già nha đầu vội vàng vây quanh cô nương nhà , cảnh giác gã trai trẻ trắng trẻo đối diện. Người xuất hiện từ lúc nào, ý đồ gì?
“Ngươi là ai? Đây là đạo quan, chỗ cho ngươi xằng bậy!” Lão mụ tử chắn mặt Chiêu Thanh Mạn, bộ dạng gà mái già che chở gà con.
Bà quanh một lượt. Thanh Bình Quan quả thật nhỏ, ngay cả đạo trưởng tiếp khách hành hương cũng chẳng mấy , chỉ một tiểu đạo đồng. Nếu thật sự xảy chuyện, cũng ai mặt giải quyết .
Tần Lưu Tây : “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo chính là đạo trưởng của Thanh Bình Quan, đạo hiệu Bất Cầu. Thiện nhân dâng hương cầu nguyện, dùng Trầm Hương, chứ Đàn Hương. Đàn Hương chỉ dùng ở chùa.”
Mọi sững sờ. Đây mà là đạo sĩ của đạo quan ư, giả mạo ? Đạo bào cũng thèm mặc, tướng mạo trông như một kẻ phóng đãng!