Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 187: Đạo quan này có gì đó không đứng đắn

Cập nhật lúc: 2025-10-18 14:30:01
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Lưu Tây cầm nén hương, đưa cho Chiêu Thanh Mạn, ánh mắt nàng chút sâu thẳm.

A, là cô nương gặp phố hôm . Mới hai ngày gặp, vận thế của vị cô nương càng lúc càng sa sút, ấn đường xám đen, tướng xui xẻo càng thêm rõ rệt.

Hơn nữa, vùng Nhật Nguyệt Giác* của nàng nhiều nếp nhăn hỗn loạn hãm xuống, khí sắc u tối, giữa hai hàng lông mày đượm vẻ u sầu, chủ về cha gần đây bệnh tật. quan trọng nhất vẫn là chính bản cô nương . Vốn dĩ nàng mệnh phú quý an vui cả đời, mà hiện tại khác đổi.

(*Ghi chú: Nhật Nguyệt Giác là bộ vị trán trong tướng thuật, chủ về cha .)

Nói đúng hơn là... mượn mất ?

Thật thú vị. Là tà đạo , là do một bà đồng nào đó tay?

Ánh mắt Tần Lưu Tây lóe lên một tia hưng phấn.

Chiêu Thanh Mạn cảm thấy khó hiểu. Người tự xưng là đạo trưởng, sự hứng thú trong mắt y là ý gì?

Tần Lưu Tây vẫn giữ nguyên động tác đưa hương về phía , với vẻ mặt nếu đối phương nhận thì sẽ bỏ qua.

Khi Ngọc Trường Không bước điện, liền thấy cảnh , bèn chậm rãi tới.

Mộc Tích đuổi kịp ngay , cũng nhảy , la lối om sòm. Vừa thấy Tần Lưu Tây, liền la lên: “A ha, tên tiểu thần côn nhà ngươi, chớp mắt thấy , hóa là chạy tới đây! Ngươi tuổi chuột mà lanh thế?”

“Im miệng!” Ngọc Trường Không lườm một cái. Người phân biệt cảnh , thấy nàng đang bận, vả đây còn là chính điện.

Mộc Tích “Ờ” một tiếng.

Hắn bỗng nhận , Khoan , lời ?

“Bớt lệnh cho tiểu gia!” Mộc Tích đẩy , đến bên cạnh Tần Lưu Tây, về phía mấy bà v.ú và cô nương đối diện: “Tiểu thần côn, ngươi đang gì đấy?”

Cả đoàn của Chiêu Thanh Mạn đều ngây ngẩn. Đây… đây thật sự là đạo quan ? Sao hết đến khác tuấn tú như xuất hiện thế ?

Mặt Chiêu Thanh Mạn ửng đỏ, nàng khẽ cúi đầu. Nàng là cô nương xuất giá, đến dâng hương cầu bùa, gặp mấy nam nhân xa lạ, khiến nàng chút bối rối.

Lão mụ tử càng thấy hoa cả mắt, bà mà, cái đạo quan coi bộ mấy đắn. Mấy rốt cuộc là thế ?

Tần Lưu Tây đẩy Mộc Tích : “Ra một bên chơi.”

Mộc Tích đẩy lảo đảo, đang định xù lông, Tần Lưu Tây liền liếc một cái lạnh lùng. Hắn lập tức như đóng đinh tại chỗ, dám động, bàn tay to lớn của Ngọc Trường Không túm cổ áo lôi giật về phía .

Mộc Tích: “…”

Các hộ vệ và gã sai vặt: “!”

Thật là mở mang tầm mắt, Thế tử gia nhà bọn họ cũng ngày khác áp chế.

Tần Lưu Tây thấy Mộc Tích an phận, bèn tiến thêm hai bước về phía Chiêu Thanh Mạn, đưa nén hương qua: “Thiện nhân, mời nhận hương, thành tâm kính lễ.”

Lão mụ tử mắt sắc, thấy Thanh Viễn mặc đạo bào bước chính điện, ngỡ như thấy "chính chủ", vội kêu to: “Đạo trưởng, đạo trưởng đây.”

Thanh Viễn tới, chắp tay lễ: “Thiện nhân chuyện gì?”

“Đạo trưởng, chúng đến dâng hương, mấy quấy rầy?” Lão mụ tử tức giận : “Đạo quan của các vị trông giống đạo quan chính phái chút nào, rốt cuộc đây còn là đạo quan ?”

Thanh Viễn thầm nghĩ: Đệ mà, khách hành hương chắc chắn sẽ hiểu lầm.

Hắn nở nụ , : “Thiện nhân, đây cũng là đạo trưởng trong quán chúng .” Hắn liếc Tần Lưu Tây, : “Trông tuấn tú một chút, nhưng đúng thật là đạo trưởng của Thanh Bình Quan, hơn nữa pháp thuật cao thâm.”

Lão mụ tử nóng bừng mặt. Thật sự là đạo trưởng ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-187-dao-quan-nay-co-gi-do-khong-dung-dan.html.]

Chiêu Thanh Mạn vỗ vỗ cánh tay bà vú, bước lên nhận nén hương từ Tần Lưu Tây, ôn tồn : “Đa tạ tiểu đạo trưởng.”

Tần Lưu Tây lùi sang một bên, nàng dâng hương, lạy tạ, quỳ xuống tấm đệm hương bồ, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện. Đợi đến khi nàng cắm hương lư, đang định sang cầu Thanh Viễn một lá bùa bình an, Tần Lưu Tây mới mở miệng:

“Thiện nhân, cầu cho chính một lá bùa? Ngài gần đây xui xẻo như , e còn nghiêm trọng hơn cả bệnh tình của mẫu ngài. Cứ tiếp tục thế , e là nỗi lo về tính mạng.”

Chiêu Thanh Mạn ngây .

Thư Sách

Bà v.ú của nàng thì sắc mặt đại biến, suýt nữa thì nổi giận tại chỗ. Người mà, mở miệng nguyền rủa cô nương nhà bà.

Cách đó xa, Mộc Tích huých tay Ngọc Trường Không đang bên cạnh, miệng đầy vẻ chê bai: “Tên tiểu thần côn sợ đ·ánh c·hết ?”

Miệng lưỡi quá độc, ai mà kiêng kỵ chắc chắn sẽ xông đ.á.n.h nàng . Cơ mà, độc thì độc thật, nhưng hợp ý tiểu gia.

Ngọc Trường Không chắp tay lưng, gì.

Mộc Tích thấy đáp lời, bĩu môi, vẻ thâm trầm cái gì, chán ngắt.

Chiêu Thanh Mạn hít sâu một , : “Tiểu đạo trưởng…”

“Hôm nay lúc cửa ngài cũng gặp chuyện xui xẻo, đúng ?” Tần Lưu Tây .

Đầu ngón tay Chiêu Thanh Mạn khẽ run lên.

Mặt lão mụ tử "bá" một tiếng, trắng bệch, ánh mắt mấy phần kính sợ cảnh giác, nhất thời nên lời.

“Cha ngài ân ái, chị em tình cảm thắm thiết, gia cảnh sung túc. Chính ngài từ nhỏ cũng chuyện thuận lợi, tương lai ắt hôn nhân mỹ mãn, con cháu đầy đàn, là mệnh phú quý phúc lộc thọ vẹn. Thế nhưng gần đây, ngài liên tiếp gặp chuyện may, kiểu như đang đường cũng tự dưng gặp họa. Cha ngài lượt ngã bệnh, mẫu ngài còn nghiêm trọng hơn. Ta đúng ?”

Sắc mặt Chiêu Thanh Mạn chút tái nhợt.

Mộc Tích ghé tai Ngọc Trường Không nhỏ: “Tên tiểu thần côn mà giơ thêm cái cờ 'Bán Tiên', phán thêm hai câu 'ấn đường tối sầm, họa huyết quang', thì càng giống thần côn!”

Ngọc Trường Không: “…” Ồn ào quá!

Lão mụ tử vững, : “Tiểu đạo trưởng, chúng xem bói, ngài đừng bậy.”

“Có bậy , trong lòng các vị tự rõ.”

“Thiện nhân, thuật xem tướng của Bất Cầu sư chúng là cực kỳ tinh thông.” Thanh Viễn lúc cũng kỹ tướng mạo của Chiêu Thanh Mạn, : “ tướng mạo của cô nương đây, ấn đường tối sầm, e là gần đây tất họa huyết quang.”

Mộc Tích đắc ý liếc Ngọc Trường Không: “Thấy , đây mới là cách hành nghề đúng chuẩn của thần côn.”

Ngọc Trường Không lùi xa một chút.

“Kỳ lạ, quả đúng như Bất Cầu sư , tướng mạo của cô nương vốn là mệnh phú quý nhàn nhã cực , biến thành thế ? Là đắc tội với ai, hạ chú sửa mệnh ?” Thanh Viễn cũng cảm thấy kỳ lạ.

Tần Lưu Tây : “Hẳn là mượn mệnh.”

Thanh Viễn , sắc mặt liền nghiêm , nhíu mày : “Mượn mệnh? Đó là thủ đoạn của tà đạo.”

, gần đây yêu ma quỷ quái cũng nhiều, thấy tà đạo ngoài tác oai tác quái.”

Này, hai các ngươi cứ tung hứng như , để ý đến đương sự hả?

Lão mụ tử trong lòng hoảng hốt vô cùng, bởi vì Tần Lưu Tây sai chút nào. Cô nương nhà bà gần đây gặp chuyện xui xẻo, ngay cả hôm nay cửa, nhà bên cạnh bỗng dưng rơi chậu hoa, chỉ suýt chút nữa là trúng . Ngoài , lão gia và phu nhân nhà bà cũng đồng loạt đổ bệnh, đặc biệt là phu nhân, đột nhiên nhiễm phong hàn, ho mãi dứt, gần đây còn ho máu, nên cô nương mới nghĩ đến việc cầu bùa cho phu nhân.

Điều khiến lão mụ tử nghi ngờ Tần Lưu Tây và Thanh Viễn đang "diễn kịch" để moi tiền nhang đèn là vì, vốn dĩ các bà Ly Thành, chỉ là thuyền ngang qua Lễ Thành, chuẩn đến phủ thành để chúc thọ tỷ tỷ, ghé Ly Thành chẳng qua là vì phu nhân một chị em kết nghĩa gả đến Lễ Thành, giữ ở chơi mấy ngày, ngày mai là .

Cho nên, đoàn các bà vốn giao du gì ở đây, việc đến Thanh Bình Quan cũng chỉ là tạm thời nảy ý định. Tần Lưu Tây bọn họ thể nào điều tra rõ lai lịch của các bà từ .

Nếu … Chẳng lẽ, như lời Tần Lưu Tây , cô nương nhà ... thật sự mượn mệnh?

Loading...