Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 192: Nàng ta nói cứ như là thiên thư vậy

Cập nhật lúc: 2025-10-19 12:10:01
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Lưu Tây dọn dẹp đàn tế, cởi đạo bào, hai tay bưng ngọn đèn Thất Tinh Bản Mạng của Chiêu Thanh Mạn đưa cho nàng.

“Đại sư, như là xong ?” Chiêu phu nhân khẩn trương hỏi.

“Xong . Thuật pháp phá, kẻ thi thuật cũng cho một bài học, hiện giờ tự còn khó giữ. Còn về vị cô nương mượn mệnh , các vị hãy tự chuẩn tâm lý.” Tần Lưu Tây hờ hững : “Thiên Đạo công bằng, những thứ nên lấy mà cố lấy, ắt sẽ trả ở một nơi khác.”

Hai con xong, trong lòng khỏi rùng .

“Thuật chú phá, bản Chiêu cô nương cảm thấy trong đổi thế nào, ắt hẳn là tự cảm nhận rõ nhất. Ta lừa các vị.” Tần Lưu Tây thêm.

Chiêu Thanh Mạn bưng ngọn đèn thất tinh, : “Vâng, chỉ cảm thấy trong ấm áp, còn mệt mỏi rã rời như nữa.”

Chiêu phu nhân chút vui mừng, ngọn đèn hỏi: “Vậy ngọn đèn nên xử lý thế nào ạ?”

“Ngọn đèn thất tinh , các vị thể gửi để thờ phụng ban Tổ sư gia, hấp thụ một chút hương khói của tín chúng, sẽ giúp thanh tâm, củng cố hồn phách. Chỉ là, tiền nhang đèn…”

Chiêu phu nhân đến đó, vội vàng : “Đại sư yên tâm, tiền nhang đèn chúng nhất định sẽ công đức đầy đủ, chỉ mong các đạo trưởng trong quán dốc lòng chăm sóc là .”

“Được, cứ để ở đây bảy bảy bốn mươi chín ngày là thỏa.” Tần Lưu Tây mặt mày hớn hở.

Chiêu phu nhân trịnh trọng hành lễ, : “Đại sư pháp thuật cao thâm, chúng cầu thêm mấy lá bùa bình an.”

“Chỉ cần thiện nhân thành tâm, chuyện đều dễ .” (Ý tứ chính là, cứ công đức đủ tiền nhang đèn, thì bùa bao nhiêu cũng .)

Chiêu phu nhân cũng là mệnh phụ, tự nhiên hiểu ý, thầm nghĩ lát nữa công đức thêm thật nhiều tiền nhang đèn mới .

Gánh nặng trong lòng trút bỏ, tâm thần bà thả lỏng, liền ho khan.

Tần Lưu Tây : “Cơn ho của phu nhân, cần bắt mạch xem qua ?”

“Ngài thực sự cả y thuật ?” Chiêu phu nhân : “Ta ho hơn một tháng nay . Cứ đúng lúc con gái bắt đầu gặp xui xẻo, thì cũng bắt đầu ho. Đã đổi mấy thang t.h.u.ố.c mà cũng thấy đỡ, khi ban đêm ho nặng, cả đêm tài nào ngủ .”

“Cô nương và phu nhân là con liền tâm, vận rủi của con ắt cũng sẽ ảnh hưởng đến . Hiện giờ cô nương , tinh thần của ngài tự nhiên cũng sẽ dần lên. Chỉ là ho lâu ngày thành bệnh, gây tổn hại cho phổi, hao tổn dương khí. Đã là bệnh thì trị tận gốc mới thể bảo thọ nguyên, giữ thể khỏe mạnh.”

Chiêu phu nhân nàng lời lẽ rõ ràng, chỉ bàn luận đạo pháp dùng nước bùa qua loa, khác biệt so với những thần đạo khác, trong lòng vô cùng tin tưởng, bèn : “Ta còn tưởng đại sư sẽ nhân cơ hội cho uống chút nước bùa là thể khỏi hẳn.”

Tần Lưu Tây : “Có một loại nước bùa thể định kinh, an thần, nhưng loại nước bùa nào cũng trị bệnh cứu . Nếu thế, Đại Phong cần gì đại phu nữa? Ai một lá bùa dán là thể trị bệnh, thì hơn phân nửa đều là lừa gạt, tin , ngài cũng cần tốn tiền vô ích. Bệnh ho lâu ngày tổn thương phổi như của ngài, nhất định bốc t.h.u.ố.c đúng bệnh mới . Ngài cũng đừng dọa ngài, chỉ tiếng ho của ngài, thấy trong phổi tiếng rít, thực sự thể kéo dài. Cứ kéo dài, bệnh sẽ càng nghiêm trọng, biến thành hen suyễn, lúc đó sẽ thành bệnh căn khó chữa.”

Chiêu phu nhân còn kịp gì, Chiêu Thanh Mạn khẩn trương: “Nếu , xin đại sư hãy bắt mạch kê đơn cho mẫu con.”

“Nơi ồn ã, chúng đổi sang một tĩnh thất khác.” Tần Lưu Tây dẫn hai họ ngoài.

Ngoài cửa, Ngọc Trường Không dậy. Thấy Tần Lưu Tây , ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.

“Tiểu thần côn, phép xong ?” Mộc Tích cũng nhảy dựng lên, một đôi mắt cứ chằm chằm Chiêu Thanh Mạn, xem nàng gì khác biệt.

Chiêu phu nhân thấy Mộc Tích và Ngọc Trường Không, mày nhíu , vội chắn mặt Chiêu Thanh Mạn, che tầm mắt của Mộc Tích.

Ngọc Trường Không thấy bà cúi mắt, nghiêng che chắn, liền gật đầu với Tần Lưu Tây, túm Mộc Tích kéo chỗ khác.

“Đại sư, bọn họ là?”

“Phu nhân đừng trách, đều là tín đồ trong quán cả. Mời ngài lối .” Tần Lưu Tây chỉ đường, dẫn họ đến một tĩnh thất thanh tịnh khác.

Mộc Tích Ngọc Trường Không kéo , thở phì phò hất tay : “Ngươi gì đấy? Bổn tiểu gia với ngươi, bớt lôi lôi kéo kéo .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-192-nang-ta-noi-cu-nhu-la-thien-thu-vay.html.]

“Ngươi là nam nhân xa lạ, cứ lượn lờ mặt cô nương nhà , bộ con rể nhà họ Chiêu chắc?”

“Phi! Một nhà họ Chiêu quèn mà cũng đòi chứa nổi ông Phật lớn là tiểu gia đây ?” Mộc Tích chống nạnh, vẻ mặt ngạo mạn: “Bọn họ trèo cao, còn xứng.”

Ngọc Trường Không lạnh: “Cô nương nhà đàng hoàng, chắc thèm trèo cành cao là một tên tiểu công tử ăn chơi trác táng như ngươi.”

“Ngươi ghen tị với nên mới bôi nhọ !” Mộc Tích nhảy dựng lên.

Ngọc Trường Không chẳng thèm để ý đến , tự bỏ .

Mộc Tích đảo mắt một vòng, lén lút rón rén tới cửa sổ tĩnh thất. Hì, cho xem, thì lén!

Tần Lưu Tây lấy gối kê tay, bảo Chiêu phu nhân đưa cổ tay , đặt hai ngón tay lên bắt mạch. Hồi lâu , nàng đổi sang tay , hỏi: “Lúc mới phát bệnh, phu nhân ăn uống thứ gì lạ ?”

Thư Sách

Chiêu Thanh Mạn trả lời : “Một tháng , mẫu bỗng nhiên ho m.á.u lẫn đờm, ngày đêm yên, mời đại phu đến, uống qua một thang canh sâm kỳ (canh nhân sâm và hoàng kỳ). Ai ngờ uống xong thang canh đó, bệnh ho của mẫu ngược còn nặng thêm mấy phần.”

, lúc uống xong, chỉ cảm thấy một luồng trọc khí xộc thẳng lên, trong lồng n.g.ự.c âm ỉ đau, cảm giác như khói sương, vô cùng buồn nôn khó chịu.” Chiêu phu nhân cũng : “Lúc đó chỉ nghĩ là do trời trở lạnh, ham mát nên nhiễm hàn khí, ai ngờ cả tháng nay, đổi mấy thang t.h.u.ố.c mà vẫn thấy khỏi.”

Tần Lưu Tây thu ngón tay về, xem xét kỹ lưỡi của bà, : “Bệnh của phu nhân hàn chứng, mà là nhiệt độc tích tụ ở phổi, khiến cho huyết ứ, thịt thối mà sinh ung nhọt, cho nên mới ho dứt. Canh sâm kỳ là thứ ôn bổ, đúng bệnh, ngược còn 'cam ôn trợ dương' (vị ngọt tính ấm giúp tăng dương khí), càng tổn thương phế dịch (dịch của phổi). Vị đại phu kê đơn cho phu nhân, e rằng là lang băm thì ?”

Chiêu phu nhân há miệng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Chiêu Thanh Mạn dường như cũng nghĩ đến điều gì, nhất thời .

Vị đại phu , chính là do dì của nàng giới thiệu. Giờ xâu chuỗi hai chuyện , bà ý đồ gì, là hiểu ngay.

Tần Lưu Tây thấy sắc mặt họ , e là vô tình toạc một chuyện xa, thầm nghĩ: Nhà giàu đúng là lắm chuyện bẩn thỉu.

Nàng vờ như thấy, tiếp: “Bệnh của phu nhân vấn đề lớn, chỉ cần bốc t.h.u.ố.c đúng bệnh là khỏi. Lấy Sinh Địa Hoàng, Thục Địa Hoàng mỗi vị hai chỉ; Thiên Môn Đông, Mạch Môn Đông mỗi vị một chỉ rưỡi; Phục Linh, Thủy Cúc, Xuyên Bối Mẫu… mỗi vị một chỉ. Uống hai thang là thể thấy sương mù tan biến. Đợi đến khi ngài hô hấp định, yên , tới mười ngày là thể dứt đờm, hết ho. Sau chịu khó bồi bổ điều dưỡng thêm, là thể bình phục .”

Vừa , nàng cầm bút lông sói, thoăn thoắt xuống một đơn t.h.u.ố.c đưa qua.

Chiêu Thanh Mạn nhận lấy xem qua, : “Đơn t.h.u.ố.c của đại sư, giống hệt như đơn t.h.u.ố.c của đại phu thật, mà thấy bùa chú gì cả.”

Tần Lưu Tây mỉm : “Đạo y cũng là y thuật. Chữa bệnh chỉ vẽ bùa đuổi quỷ là xong, mà chẩn đúng bệnh, dùng đúng d.ư.ợ.c liệu. Nếu cô nương nhất định về 'Đạo', thì cũng thể vài câu. Giống như bệnh của phu nhân, Phế (phổi) thuộc Kim, Thận thuộc Thủy. Phế Kim và Thận Thủy quan hệ con. Cái gọi là 'Kim Thủy đồng nguyên', 'Thủy Hỏa đồng nguyên', Càn Kim (Phế) thể sinh Thủy (Thận), mà Khảm Thủy (Thận) cũng thể dưỡng Kim (Phế). Kim Thủy tương sinh, như con cứu , thì tà hỏa gây đờm ho chẳng sẽ tự tắt ?”

Dưới cửa sổ tĩnh thất, Mộc Tích huých huých Song Toàn đang xổm giả ch·ết bên cạnh, lẩm bẩm: “Này tiểu thần côn, nàng cứ như là thiên thư ?”

Hắn chẳng hiểu một câu nào sất.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...