Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 195: Lời dặn của Trường Không

Cập nhật lúc: 2025-10-19 12:10:04
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong quan vắng , mà Thanh Viễn nhiều việc, nên cũng nán hàn huyên nhiều với hai , vội vã rời .

Mộc Tích như thần long thấy đầu thấy đuôi, từ nhảy xổ , chặn ngang giữa hai : “Ngươi tiểu gia đây tìm mệt thật!”

Tần Lưu Tây: “Sao ngươi còn ? Thế tử gia vàng da ngọc, hôm nay trời cũng bắt đầu trở lạnh , nên sớm về kinh thì hơn, kẻo đường thủy đóng băng, đường tuyết đọng, tiện.”

“Tiểu gia ở Thịnh Kinh mười mấy năm, ngay cả cái hang nào mấy con chuột tiểu gia cũng , chán ngắt, gì vui bằng ở đây?” Mộc Tích hất cằm: “ mà, nếu ngươi chịu theo tiểu gia về kinh, chúng lập tức khởi hành ngay. Thế nào?”

Với mấy lời nhảm nhí , Tần Lưu Tây lười đến tốn nước bọt đáp , coi như đang sủa bậy.

“Này , ngươi đừng .” Mộc Tích định vươn tay kéo nàng, nhưng Ngọc Trường Không ngăn , còn liếc cho một cái cảnh cáo.

Mộc Tích hiểu thấy hụt , : “Ngươi tránh , việc.”

Hắn lách đến mặt Tần Lưu Tây, hỏi: “Ngươi cả y thuật ?”

“Sao thế, ngươi bệnh ?” Tần Lưu Tây đ.á.n.h giá từ xuống , ánh mắt lướt qua vùng eo bụng của : “Chỗ nào... ?”

Mộc Tích nhảy dựng lên: “Ngươi mới ! Ta chỗ nào cũng hết!”

Tần Lưu Tây như : “Vậy ? Ta thấy ngươi vẻ thận dương đủ, 'hư' đó.”

Mộc Tích gào lên: “Ta 'hư' chỗ nào! Một đêm 'chiều' bảy nữ nhân còn !”

Ngọc Trường Không thấy bọn họ chuyện ngày càng đắn, vô nổi, liền ho khan một tiếng thật mạnh.

Mộc Tích cũng sợ Tần Lưu Tây tiếp tục chủ đề , vội : “Y thuật của ngươi giỏi thật ? Vậy hỏi ngươi, phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, còn thể sinh con ?”

Con ngươi Tần Lưu Tây co . Ngọc Trường Không cũng sang, đưa mắt hiệu cho nàng.

“Thế tử gia hẳn từng câu 'trai già sinh ngọc' chứ. Phụ nữ ngoài bốn mươi mà m.a.n.g t.h.a.i sinh con, , nhưng còn xem mệnh . Đời bao nhiêu con cái, đều là do mệnh cá nhân. Người duyên con cái mỏng, đừng bốn mươi, dù hai mươi cũng thể đậu thai. nếu duyên con cái sâu dày, mặc kệ muộn thế nào, cuối cùng cũng sẽ tới.” Tần Lưu Tây tiếp: “Chỉ là, phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i sinh nở giống như dạo qua Quỷ Môn Quan, nữ tử trẻ tuổi còn gian nan, huống hồ là phụ nữ lớn tuổi? Tuổi cao sinh con, dễ dàng nhất là 'một x..ác hai mạng', xem vượt qua cửa ải đó !”

Sắc mặt Mộc Tích đổi mấy lượt.

“Nếu là ngươi, ngươi thể bảo đảm cho phụ nữ tuổi đó sinh sản bình an ?”

Tần Lưu Tây khẽ: “Ta thể, Thế tử gia tin ? Người ngoài tin ? Thế tử gia , mệnh tới, ai thể đoạt từ tay Diêm Vương? Cho dù thể, với ngươi thích, dựa cái gì ngươi đoạt mệnh và gánh chịu 'Ngũ Tệ Tam Khuyết'* mà việc đó mang ? Thế gian ngàn vạn phàm nhân, ai thể quan trọng hơn chính bản ?”

(*Ngũ Tệ Tam Khuyết: Năm tổn hại và ba thiếu sót, chỉ việc tu đạo nếu can thiệp nhân quả, nghịch thiên cải mệnh sẽ gánh chịu hậu quả như tổn hại về phúc, lộc, thọ, hoặc tàn tật, cô độc, nghèo khó.)

Mộc Tích ngẩn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-195-loi-dan-cua-truong-khong.html.]

Giọng điệu của nàng thật bạc bẽo, nhưng cũng lý. Nàng tuổi tác còn trẻ như , ai thể tin y thuật của nàng phi phàm mà đem cả tính mạng giao phó cho nàng?

Còn về 'Ngũ Tệ Tam Khuyết', hiểu lắm, nhưng qua là thứ gì .

“Thế tử gia cũng đừng nghĩ đến chuyện sinh con nữa. Phụ nữ ngoài bốn mươi, chỉ riêng việc m.a.n.g t.h.a.i mười tháng hao tổn nhiều tâm sức, huống hồ gì là cửa ải sinh nở? Người còn, gia tộc mới thể an yên. Cho dù ngươi liều mạng để một đứa trẻ, một đứa trẻ , liệu thể bình an lớn lên , còn khó lắm!” Tần Lưu Tây xong câu , liền cùng Ngọc Trường Không rời .

Mộc Tích tại chỗ một lúc lâu. Khi hồn, Tần Lưu Tây mất dạng. Hắn cũng đuổi theo, chỉ thấy chút uể oải, mất hứng.

Tần Lưu Tây và Ngọc Trường Không chung một cỗ xe về thành.

“Người phụ nữ ngoài bốn mươi mà Mộc thế tử , ắt là đương kim Hoàng hậu nương nương. May mà ngươi lanh trí, ôm chuyện .” Ngọc Trường Không ngay ngắn xe, nhắc nhở: “Mộc thế tử là kẻ hành động suy nghĩ, cô lừa gạt cho qua , nhưng chịu nổi cái tính lắm mồm của , dễ rước lấy phiền phức.”

Tần Lưu Tây mỉm : “Là  Trường Không phiền thì .”

Nét mặt Ngọc Trường Không thoáng qua vẻ chán ghét: “Hắn ồn ào chịu nổi, còn mặt dày, chẳng bao giờ sắc mặt khác, chỉ cho thoải mái.”

Tần Lưu Tây dựa vách xe một cách tùy tiện, : “Dựa xuất và sự sủng ái , cần gì sắc mặt ai? Đương nhiên là thoải mái thế nào thì thế đó. Được thiên vị nên sợ là gì mà.”

Thư Sách

là như .” Ngọc Trường Không chủ đề lúc nãy: “Mộc thế tử lắm mồm. Dù cô nhắc nhở, cũng đảm bảo lỡ miệng ngoài. Nếu kẻ tâm đem lời truyền đến tai Hoàng hậu nương nương, một khi bà tìm đến, cô tuyệt đối nhận lời.”

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Trường Không tin thể khiến phụ nữ ngoài bốn mươi m.a.n.g t.h.a.i sinh con đến ?”

Ngọc Trường Không nhạt: “Người khác thì tin, nhưng là  tiểu  Tần thì nhất định thần thông đó. Người đời đều đôi mắt của vĩnh viễn chìm trong bóng tối, mà  tiểu  Tần khiến nó thấy ánh sáng. Có thể thấy y thuật của  tiểu  Tần tinh vi đến mức nào, chuyện phụ nữ sinh con thể khó cô?”

“Cũng , ngươi sai. Chỉ cần vị phu nhân đó thể khỏe mạnh, việc hỗ trợ m.a.n.g t.h.a.i cũng khó. cơ hội và nguy hiểm luôn song hành. Phụ nữ ngoài bốn mươi, thật sự cần thiết lấy tính mạng để liều mạng.” Tần Lưu Tây : “Đương nhiên, suy nghĩ của đại diện cho tất cả phụ nữ. Nối dõi tông đường là việc trọng đại, nhiều phụ nữ ăn sâu xương tủy rằng chỉ con trai mới giúp họ vững, cho nên dù c·hết, họ cũng cam lòng.”

“ Huynh .”

Tần Lưu Tây : “Nếu Mộc thế tử hỏi việc là vì tỷ tỷ của , đương kim Hoàng hậu, thì thật sự là tâm. Chỉ , nếu vị tỷ tỷ đó của thật sự mang thai, e là chắc nàng sinh hạ đứa bé đó .”

Tuy Hoàng đế con nối dõi (con vợ cả) là điều đáng tiếc, nhưng Hoàng thượng dù tiếc nuối, khi cũng mừng vì điều đó. Đối với bậc đế vương, quan trọng nhất vẫn là ngai vàng của vững. Còn về việc kế thừa ngôi vị, ai nhất định là con vợ cả? Đương kim Thánh thượng cũng là con vợ cả.

“Chưa bàn đến việc nếu hoàng đích tử sinh sẽ gây tranh đấu phe phái trong triều, chỉ riêng việc mang thai, Hoàng hậu tuổi tác cao, mà đây là chuyện hệ trọng. Mẫu tử bình an thì , lỡ như mệnh hệ gì, cô và cả những lưng cô đều khó thoát khỏi liên can. Cho nên, bất kể ai tới thuyết phục, cô tuyệt đối đừng nhận việc . Ta cô thần thông quảng đại, nhưng những phiền phức, nhất là nên dính .” Ngọc Trường Không : “Năm đó, chỉ vì chuyện Cao Tổ dùng thánh đan mà khiến cả Huyền môn chèn ép suốt mấy thập niên. Cô là trong Huyền môn, hẳn là hiểu rõ sự hiểm nguy trong đó hơn .”

Chàng vuốt ve ngọc phù bên hông, : “Huyền môn tuy thần bí, thể thông quỷ thần, nhưng của Huyền môn dù nhiều, liệu thể địch thiên quân vạn mã ? Tiểu Tần, vinh hoa phú quý đều là mây khói, chỉ mong cô vạn sự an .”

Tần Lưu Tây cong cong mắt: “Được.”

Ngọc Trường Không ôn tồn : “Cô đừng chê nhiều. Cô tuổi còn trẻ, Huyền môn, trời sinh tính tình phóng khoáng. Ta chỉ e cô ỷ thần thông của sự hiểm ác của hoàng tộc, của chốn cung đình, lỡ cẩn thận tự rước họa .”

Tần Lưu Tây : “Ngài yên tâm, quý trọng cái mạng nhỏ của hơn bất cứ ai. Nói nữa, Hoàng hậu kim tôn ngọc quý, bên bao nhiêu thái y, đến lượt một đạo y nho nhỏ như ?”

“Cô là thông minh, trong lòng hiểu rõ là .”

Loading...