Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 197: Đều phán trúng
Cập nhật lúc: 2025-10-19 12:23:11
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mười năm đèn sách khổ , ai mà mong ngày thi đỗ, rạng rỡ tổ tông, một bước lên mây.
Có những học trò vì điều mà chuẩn từ lâu, hăm hở xoa tay chờ mong ngày đỗ đạt vinh quy. Đang lúc hăm hở, bỗng nhiên với ngươi, đừng phí công vô ích, ngươi thi trúng . Đây chẳng như một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống, lạnh thấu tim gan ?
Vị tú tài tên Lâm An đang mặt Tần Lưu Tây cũng nghĩ như , sắc mặt sa sầm ngay tại chỗ, tức giận thôi, thầm mắng xui xẻo.
Hắn liếc Tần Lưu Tây, sang Ngọc Trường Không bên cạnh nàng, bàn tay đầy vết chai nứt nẻ cuộn , cố gắng che giấu.
Hai mắt, chỉ riêng trang phục tuyệt đối hạng thể so bì, kể đến khí chất nổi bật, quý khí trời sinh, rõ ràng tầm thường, càng hạng học trò nghèo như .
Vị tiểu công tử , là đang chế nhạo , thấy ngày tháng nhàm chán nên lấy trò tiêu khiển ?
Lâm An e dè phận của hai , dám lớn tiếng càn, cố nén giận, : “Tiểu công tử xin đừng lấy tiểu sinh trêu đùa. Nếu là do tiểu sinh mắt cản đường ngài, tiểu sinh xin nhận với ngài là .”
Nói , lùi một bước, vái Tần Lưu Tây một vái thật sâu.
Tần Lưu Tây bật , sang Ngọc Trường Không : “Hắn tưởng chúng là công tử bột kìa. Không ngờ cũng tiềm chất công tử bột đấy chứ.”
Ngọc Trường Không: Không , là ngươi!
Mà cái vẻ mặt ‘vinh dự lây’ của nàng là ?
Lâm An sắp nhịn nổi, vòng qua nàng định rời . Tần Lưu Tây lập tức lên tiếng: “Ta vì bực ngươi cản đường mà cố ý lời xui xẻo đó .”
Bước chân Lâm An khựng .
“Ngươi tuy trúng tú tài, nhưng xuất hàn môn, gia cảnh bần hàn. Ta thấy ngón tay ngươi vết chai mỏng, hẳn là thường ngày chép sách kiếm thêm chút tiền. Theo lý mà , ngươi công danh tú tài, thể chép sách kiếm tiền, cũng đủ sống qua ngày. ngươi vương mùi thuốc, giữa hai hàng lông mày u uất, hơn nữa cung Phụ Mẫu của ngươi phạm sát kỵ, báo hiệu cha bệnh tật tai ương. Sao Thái Dương của ngươi lạc hãm, cho thấy cha ngươi qua đời. Vậy đang bệnh, chính là mẫu ngươi, đúng ?”
Sắc mặt Lâm An trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy.
Thư Sách
“Mùi t.h.u.ố.c ngươi là do sắc t.h.u.ố.c cho mẫu mà . Tiền ngươi chép sách kiếm cũng gánh nổi tiền t.h.u.ố.c thang cho mẫu , tiền bạc thiếu thốn, lo lắng cho bệnh tình của , nên lông mày ngươi mới u sầu như . Ta ngươi thi trúng, là vì cung Phụ Mẫu của ngươi phạm sát kỵ gặp Tang Môn. Mẫu ngươi, e là mệnh đợi đến ngày ngươi đỗ đạt vinh quy.”
Ngọc Trường Không , về phía đối diện, ánh mắt thoáng chút đồng tình, nhưng biến mất ngay.
“Con phụng dưỡng mà cha chẳng còn, đó là nỗi đau lớn nhất của kẻ con. Ngươi nếu chịu tang, thể dự thi? Dù thi, lòng còn vướng bận, thể thi ?”
Lâm An lảo đảo, run run môi : “Thánh nhân chuyện ‘quái, lực, loạn, thần’. Ngươi… ngươi hươu vượn. Ngươi tức giận thì cứ mắng c.h.ử.i là , cớ gì lôi mẫu ?”
“Ta cố ý lôi bà , đúng , trong lòng ngươi tự .” Tần Lưu Tây lấy từ trong tay áo một lá bùa bình an, đưa qua: “Mẫu ngươi hao hết tâm huyết, thời gian còn nhiều. Lá bùa bình an , ngươi đeo cho bà, thể khiến những ngày cuối cùng của bà dễ chịu hơn một chút, ít nhất sẽ bệnh tật hành hạ. Coi như chút duyên phận khi chúng gặp gỡ.”
Lâm An nhận, Tần Lưu Tây bèn đặt nó lên chồng sách bên cạnh, tiếp: “Tú tài, ba năm nữa hẵng dự thi, ắt sẽ đỗ. Còn ngươi, tương lai chớ gả xa, đặc biệt là gả cho nhà ở ven sông nước.”
Lâm An xong lời , run lên, Tần Lưu Tây mà nên lời.
Tần Lưu Tây cùng Ngọc Trường Không nhanh chân lên lầu, nhanh biến mất ở góc cầu thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-197-deu-phan-trung.html.]
Lâm An lá bùa bình an chồng sách, hốc mắt nóng rát. Hắn hít sâu một , cầm lấy lá bùa cáo từ Vương lão, vội vã rời .
Ngọc Trường Không hỏi Tần Lưu Tây: “Mẫu của tú tài ban nãy, thể chữa ?”
Tần Lưu Tây : “Từ mùi t.h.u.ố.c , thể đoán vài vị thuốc, đều là an thần, điều dưỡng, chủ yếu là trị liệu cầm chừng, một vị là sơn sâm. Ngươi xem trang phục mặc còn miếng vá, đủ thấy gia cảnh . Sơn sâm tuy quý bằng nhân sâm, nhưng cũng là sâm, nhà bình thường thể gánh nổi.”
Nàng thong thả bước lên bậc thang, tiếp: “Cứ trông mấy vị t.h.u.ố.c , một khi dùng nữa, cũng chỉ thể chờ c.h.ế.t. Ngươi hỏi chữa , thấy thì khó , nhưng xem tướng mạo của , thì sắp chịu tang . Li Thành sắp đông, một lão phu nhân vốn thể gầy yếu, dựa t.h.u.ố.c để cầm cự, thời tiết đổi, t.h.u.ố.c còn, đó chính là một chữ ‘c.h.ế.t’.”
Tần Lưu Tây cụp mắt xuống: “Một mạng như , đoạt cũng chỉ sống nhất thời, sống lâu dài, thì ích gì? Sống là cõi tạm, c.h.ế.t là cõi về. Đôi khi, thể chịu giày vò, chi bằng giải thoát.”
Giọng của nàng mang theo vài phần lạnh lùng, nhưng cũng vài phần thản nhiên coi nhẹ sinh tử.
Ngọc Trường Không thở dài.
Lại Lâm An, thất thần ôm mấy quyển sách trở về tiểu viện nhà . Thấy trong sân vài phần hỗn độn, giật , gọi to: “Ni Nhi!”
“Ca, về .” Một tiểu cô nương dáng mảnh khảnh, tóc khô vàng, mặc váy vải thô từ trong phòng .
“Sao trong nhà bừa bãi thế ? Nương ?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Ni xịu xuống, mím môi : “Bọn Chu Tam Gia tới nhà, năm nay thu hoạch chẳng , mà Chu cũng sắp thành , bảo chúng trả tiền.”
Lâm An xong cũng mím chặt môi, nàng từ xuống , hỏi: “Em thương ?”
Lâm Ni lắc đầu: “Nương đem cây trâm bạc gia truyền đưa cho họ .”
“Đó là để dành cho !” Lâm An chút sốt ruột.
Lâm Ni khổ: “Ca, còn giữ giữ gì nữa. Nhà đang thiếu nợ, tiền t.h.u.ố.c của nương cũng đều cần bạc.” Thấy sắc mặt Lâm An khó coi, nàng vội : “Ca cũng đừng nghĩ nhiều, cứ an tâm sách là . Em nhờ thím Giang hàng xóm tìm cho một công việc giặt giũ .”
Lâm An cúi đầu đôi tay còn thô ráp hơn cả tay của tiểu , trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Trong phòng vang lên tiếng của một phụ nhân. Lâm An vội vàng , chỉ thấy trong căn phòng tối tăm, một lão phu nhân hình khô gầy, dung mạo tiều tụy đang giường. Thấy , bà liền cố gượng dậy.
“Nương, đừng cử động.” Lâm An bước tới đỡ bà dậy.
Lâm đại nương ho khan vài tiếng, : “Chu Tam Gia tới. Cây trâm bạc thể cầm năm đồng bạc, đưa cho họ , khụ khụ…”
Lâm An vội vàng vỗ lưng cho bà: “Nương đừng nữa. Đưa thì đưa , con sẽ chép thêm ít sách, mau chóng trả cho họ.”
Lâm đại nương lắc đầu: “Ta sống bao lâu nữa, chỉ khổ cho con và Ni Nhi. Chu Tam Gia … bà cô tổ bên nhà ông một trai , ở tít phía nam, năm nay mười tám, nghề chài lưới, một năm cũng kiếm mấy lượng bạc, mai cho Ni Nhi nhà …”
Đầu óc Lâm An ong ong. Gả xa, gia đình dân chài ven sông nước… đều phán trúng cả!
trọng điểm cái . Nếu vị tiểu công tử đoán trúng chuyện , lời nàng sẽ chịu tang , chẳng là mẫu …
Lòng Lâm An đau như cắt, quỳ sụp xuống, nắm lấy tay mẫu , nước mắt lã chã tuôn rơi.