Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 198: Kẻ thường dân, tặng ngươi hai câu

Cập nhật lúc: 2025-10-19 12:39:43
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“... Thuật xem tướng chẳng qua cũng chỉ là dựa tướng mạo, xương cốt để phỏng đoán cát hung họa phúc, sang hèn thọ yểu của một . xem chuẩn thì xét từ những chi tiết nhỏ. Giống như mấy gã thầy bói lừa đảo ven đường, chúng thể thuận miệng phán vài câu là khiến mấy bà mấy cô tin sái cổ ? Bản lĩnh lớn nhất của họ thực chất vẫn là nắm bắt các chi tiết nhỏ để xem tướng.

Cũng như vị tú tài ban nãy, ngươi xem, quần áo miếng vá, rõ ràng gia cảnh . Trên phảng phất mùi thuốc, bệnh thì ắt là nhà bệnh. Hắn bình thường, chuyện dõng dạc, khí thế dồi dào, bệnh, chỉ thể là nhà mà thôi.”

Tần Lưu Tây dừng một chút tiếp: “Kết hợp thêm tướng mạo của , nhân lúc trúng tim đen mà quan sát sắc mặt, thì thể đoán tám chín phần.”

Ngọc Trường Không nhớ sắc mặt của Lâm An lúc đó, quả đúng là như . Một thư sinh trẻ tuổi như thế, còn lâu mới tu luyện đến mức Thái Sơn sập mặt mà biến sắc, còn là chuyện liên quan đến tiền đồ và nhà, thấy lời , tự nhiên sẽ luống cuống. Người hễ hoảng hốt là sẽ để lộ sơ hở.

Y mỉm : “Xem xem tướng cũng là cả một học vấn lớn, chỉ đơn thuần là tướng mạo, mà còn quan sát tỉ mỉ, kết hợp cả hai .”

“Chính là lý lẽ đó.” Tần Lưu Tây gật đầu khẽ, : “Bất quá tướng thuật cũng chỉ để tham khảo thôi. Tướng mạo con vốn tồn tại nhiều biến , thể đổi , và đổi thế nào, còn xem chính bản . Cho nên mới câu ‘vận mệnh trong tay ’, quan trọng là quyết định .”

“Mệnh do , do trời.” Ngọc Trường Không lẩm bẩm một câu.

Tần Lưu Tây thấy, tỏ vẻ tán đồng.

Ngọc Trường Không : “Vừa thấy đỉnh đầu Lâm An ẩn hiện một luồng khí màu tro đen, lẽ nào cũng là vì sắp gặp vận rủi?”

Tần Lưu Tây nghiêng đầu y, : “Ta quên mất giờ ngươi ‘hậu thiên chi nhãn’ (con mắt ), thể thấy khí trường của khác. Ngươi sai, khi vận rủi ập đến, mệnh con tự nhiên cũng ảnh hưởng theo. Số mệnh của đang tuột dốc, khí quanh tự nhiên sẽ là khí lành.”

Ngọc Trường Không dường như vỡ lẽ điều gì, y đảo mắt quanh, nheo mắt về phía sát cửa sổ lầu hai. Nơi đó bốn gã thư sinh, khí trường mỗi mỗi khác, nhưng chỉ một ẩn ẩn mang theo hồng khí (khí ), hai còn thì màu xám trắng, riêng một gã thì đen như mực. Y khỏi giật .

“Khí kẻ đó biến thành màu đen, chẳng lẽ là sắp gặp xui xẻo?”

Tần Lưu Tây theo hướng y chỉ, gật đầu : “Ấn đường của thâm đen, cung Phu Thê (gian môn) xanh xám đốm, sơn căn (gốc mũi) nốt ruồi đen, thêm mắt đào hoa. Kẻ là một tên ăn chơi trác táng, ít ngày nữa sẽ tai ương ngục tù.”

Nàng chỉ liếc một cái dời mắt , tướng mạo kiểu thực sự khiến nàng thích.

Ngọc Trường Không đang kỹ hơn, cảm thấy hai mắt nhói đau, nhắm mắt , nước mắt liền ứa . Y bất giác khẽ rên một tiếng.

Tần Lưu Tây thấy liền : “Con mắt của ngươi là do tu luyện mà thành, nhưng ngươi học đạo tu hành, đừng cố ý dùng nó để xem khí. Xét cho cùng, đây cũng là hành vi trộm thiên cơ, dùng nhiều sẽ phát hiện. Kể cả tu đạo, cũng sẽ gánh chịu ‘ngũ tệ tam khuyết’ (năm cái , ba cái thiếu), đối với ngươi lợi ích gì.”

Ngọc Trường Không chút kinh ngạc, chắp tay tạ ơn, quanh một vòng, : “Nơi đúng là sạch sẽ.”

Ý y "sạch sẽ" là mấy “vị ” (chỉ ma quỷ) lảng vảng khắp nơi.

Tần Lưu Tây : “Hiệu sách mà, là nơi Văn Khúc chiếu rọi, bản hạo nhiên chính khí. Lũ cô hồn dã quỷ tầm thường dám bén mảng đến những chỗ như . Những sách như Luận Ngữ Kinh Xuân Thu còn tự mang chính khí, thể trừ tà.”

Ngọc Trường Không : “ cũng từng trong dã sử truyện lạ, thấy những thư sinh nữ quỷ dụ dỗ... khụ khụ.”

Y nhất thời quên mất mắt bình thường, chuyện hình như chút hợp lễ nghĩa.

Đang lảng sang chuyện khác, Tần Lưu Tây : “Vậy xem vận nữa. Đâu cứ là thư sinh thì tự động chính khí đầy , vạn tà bất xâm. Khi vận suy vi, tự nhiên sẽ gặp ; nếu tâm kiên định, càng dễ câu mất hồn.”

Cho nên, chuyện rốt cuộc vẫn xem chính bản .

Hai đang nhỏ giọng bàn luận về tướng thuật quỷ thần, thì ngờ mấy gã thư sinh cũng chú ý tới họ. Chẳng họ với những gì, mà đột ngột về phía hai .

Trước mặt ngoài, Ngọc Trường Không liền thu vẻ ôn hòa, một tay chắp lưng, thái độ xa cách lạnh lùng, tỏ rõ dáng vẻ của một vị quý công tử thanh cao khó gần, càng khiến khác dám coi thường.

Hai loại khí chất trái ngược cũng khiến Tần Lưu Tây liếc y thêm một cái, đuôi mày khẽ nhướng lên.

Người đầu chính là gã thanh niên Tần Lưu Tây phán là tai ương ngục tù. Gã đến mặt hai , chắp tay : “Hai vị đồng học hữu lễ. Xem khí độ của hai vị, chắc cũng là thư sinh chuẩn dự thi năm tới? Không xưng hô thế nào? À, tại hạ họ Đỗ, mấy vị là Niên , Hà và Lục . Chúng tại hạ đều chuẩn tham gia kỳ thi Hương năm .”

Ngọc Trường Không ngắn gọn: “Họ Vân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-198-ke-thuong-dan-tang-nguoi-hai-cau.html.]

Tần Lưu Tây mỉm : “Tại hạ họ Tần.”

“Vân , Tần .” Gã tú tài họ Đỗ chắp tay thi lễ: “Hay là chúng lên lầu ba cùng luận bàn học vấn?”

Thư Sách

Ánh mắt gã lướt qua đ.á.n.h giá Tần Lưu Tây, dừng Ngọc Trường Không. Khi mặt y, ánh mắt gã nán vài giây, lộ rõ vẻ kinh diễm, cái chút dính nhớp.

Ngọc Trường Không nghĩ đến lời Tần Lưu Tây , thấy ánh mắt đối phương mang theo vài phần ỡm ờ, cánh tay lập tức nổi hết da gà, khí tức cũng trở nên lạnh như băng.

“Không cần, chúng tú tài, càng thi.” Y buông một câu, sang Tần Lưu Tây: “Chúng thôi?”

“Được.”

Gã tú tài họ Đỗ y tú tài thì chút ngạc nhiên. Nhìn khí chất và cách ăn mặc của , giống công danh, nhưng y tú tài. Lẽ nào là con cháu nhà giàu quyền thế, cần dựa con đường thi cử?

Trong mắt Đỗ tú tài xẹt qua một tia ghen ghét và khó chịu, gã duỗi tay định cản: “Ấy, đừng vội...”

Mặt Ngọc Trường Không sa sầm, y liếc một cái sắc lẹm.

Cánh tay của Đỗ tú tài cứng đờ giữa trung, trong lòng bất giác thấy e sợ.

Nhà gã cũng thuộc dạng của ăn của để, cũng từng theo thầy gặp chút việc đời, rằng những cần một lời, chỉ cần tỏ thái độ cũng đủ khiến dễ chọc .

Lúc , Ngọc Trường Không chính là loại dễ chọc đó.

Đỗ tú tài hậm hực : “Vân , tại hạ chỉ là thành tâm kết giao với các vị một phen.”

“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng thì thể bàn việc chung).” Ngọc Trường Không lạnh lùng đáp, khẽ kéo tay áo Tần Lưu Tây, bước .

Đỗ tú tài chút sượng mặt, mím môi. Khóe mắt gã liếc thấy ánh mắt của mấy bên cạnh dường như vài phần hả hê, liền càng thêm tức tối, buột miệng : “Chỉ là kẻ thường dân áo vải, ho mà vênh váo.”

Tần Lưu Tây bật , xoay , : “Kẻ thường dân áo vải đúng là gì ghê gớm, nhưng thể tặng ngươi hai câu. Ngươi sắp gặp xui xẻo lớn , hãy trân trọng những ngày lành còn mang phận tú tài , bằng sợ ngươi về ngóc đầu lên nữa !”

Đỗ tú tài sắc mặt đại biến.

Tần Lưu Tây sang với vị tú tài họ Niên: “Những buổi xã giao cần thiết thì đừng nên , chăm chỉ ôn bài mới là con đường đúng đắn. Chúc ngươi năm thi đỗ cao nhé!”

Mấy xong, sắc mặt càng thêm muôn màu muôn vẻ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...