Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 199: Thấy gió bẻ lái

Cập nhật lúc: 2025-10-19 12:39:44
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ra khỏi hiệu sách, Ngọc Trường Không với Tần Lưu Tây: “Gặp loại như , ngươi phí lời với gì?”

Tần Lưu Tây "hắc" một tiếng: “Ta là cái loại chịu khích bác. Loại như , chuyện xa của bản còn lo xong, mà dám buông lời trào phúng chúng , cái bộ mặt đó là ưa . Hắn khó chịu, tự nhiên đáp trả , để cũng khó chịu theo.”

Vẻ mặt đầy tính trẻ con lúc của nàng khiến Ngọc Trường Không cảm thấy thật bất đắc dĩ.

“Hơn nữa, ánh mắt tên ngươi đúng đắn chút nào, quá vô lễ.” Tần Lưu Tây cũng bỏ qua ánh mắt dính nhớp mà gã tú tài họ Đỗ Ngọc Trường Không, thật quá ghê tởm.

Trường Không công tử, lẽ nào là loại như thể khinh nhờn ?

Ngọc Trường Không : “Không thèm để ý đến , càng để ý thì ngược càng đề cao .” Trong giọng của y mang theo vẻ kiêu ngạo và coi thường.

“Có vài loại , thèm để ý thì tưởng sợ, một tấc tiến một thước. Loại thể nuông chiều .” Tần Lưu Tây hừ lạnh.

Ngọc Trường Không bật .

Hai lên xe, Tần Lưu Tây chỉ đường cho Đại Cung lái xe về phía tây thành, phường Thọ Hỉ xuống xe.

“Nếu ngươi việc thì cứ về nhà , dạo một lát.” Tần Lưu Tây với Ngọc Trường Không.

Ngọc Trường Không khoanh tay lưng, : “Ta đến Li Thành vốn dĩ là để chữa bệnh ở mắt. Trước đây mang một đôi mắt mù, cũng chẳng chuyện gì, chẳng qua chỉ là một kẻ rảnh rỗi mà thôi.”

Tần Lưu Tây gật đầu: “Ta ngươi tự giới thiệu, ngươi lấy họ của ?”

Ngọc Trường Không sóng bước bên cạnh nàng, : “Danh tiếng của nhà họ Ngọc quá lớn, khi bên ngoài, lấy họ Vân ngược sẽ tránh nhiều phiền phức.”

Tần Lưu Tây , : “Có chỉ sợ thiên hạ phận lai lịch của , đều khoe khoang cho thật oách. Trường Không đây thì ngược , chẳng lai lịch của .”

Ngọc Trường Không thản nhiên : “Có đôi khi, nổi danh mang đến gánh nặng, chẳng khác nào khoác lên một tầng gông xiềng. Vì nó, lời việc của ngươi đều tương xứng với phận đó, nếu chính là đức xứng với vị. Bao nhiêu thứ ràng buộc như , chẳng bằng một kẻ vô danh tiểu cho tự tại. Đương nhiên, phận cũng thường giúp một việc trở nên thuận lợi hơn, điều cũng thể phủ nhận.”

Tần Lưu Tây tán đồng, liền chắp tay : “Trường Không thật chí lý.”

Ngọc Trường Không nghiêng đầu liếc nàng: “Y thuật của tiểu Tần cao siêu như , thấy danh tiếng đồn xa. khi tiểu Tần ăn hoành thánh, cũng ít dân chúng tìm nàng xem bệnh, hẳn là họ nàng y thuật. Lẽ nào khi hành y bên ngoài, nàng cũng dùng đạo hiệu Bất Cầu?”

“Cứu đời hành y, chẳng qua cũng là trị bệnh cứu , công đức nhận đều như , nhất thiết câu nệ dùng tên gì. Nếu gặp bệnh nan y hiểm nghèo, để tạo lòng tin cho bệnh, cũng lúc đạo hiệu. Còn nếu chỉ là bệnh vặt vãnh thông thường, chính là Tần đại phu nho nhỏ mà thôi.”

Ngọc Trường Không : “ Tiểu

Tần mới là thật sự coi nhẹ phận và danh tiếng.”

Tần Lưu Tây cong mắt : “Ngươi sai , là vì lười biếng thì ? Phải rằng, một khi danh tiếng vang xa, tìm đến khám bệnh bốc t.h.u.ố.c tự nhiên sẽ nhiều, như chẳng sẽ quấy rầy ngày đêm ? Thế thì chút nào, sẽ trì hoãn việc dưỡng sinh tu hành của , thật sự , chút nào.”

Ngọc Trường Không toạc : “Lười thì cứ nhận là lười, tiểu

Tần việc gì cho mỹ miều như ? Tổ sư gia cao linh, e là cũng đồng tình !”

Tổ sư gia: Ngươi đúng là sáng suốt đó!

Tần Lưu Tây nghiêm mặt : “Đạo hữu, câu gọi là ‘ thấu nhưng toẹt ’, dù cũng chừa cho bần đạo chút thể diện chứ?”

Hai , nhịn cùng bật .

Trong phường Thọ Hỉ một con phố tên là phố Tang Hỷ. Hơn phân nửa các cửa hàng lo chuyện ma chay cưới hỏi ở Li Thành về cơ bản đều tập trung tại đây. Tần Lưu Tây tới, dừng một cửa hàng bán quan tài.

Ngọc Trường Không trơ mắt lá cờ hiệu màu trắng bên ngoài tiệm quan tài đang bay, , chỉ là bay, mà là một tiểu quỷ tinh nghịch đang treo lá cờ mà đung đưa qua , y như đang chơi đ.á.n.h đu.

Thấy Ngọc Trường Không , tiểu quỷ giật nảy , nó bay tới mặt Ngọc Trường Không, tò mò ngẩng đầu y, thè lưỡi mặt quỷ: “Hi, ngươi thấy , ngươi thấy , thấy, thấy , a, ngươi thấy thật !”

Thư Sách

Ngọc Trường Không: “...”

Tần Lưu Tây thì vươn tay, búng trán tiểu quỷ. Tiểu quỷ lập tức "oa oa" kêu to, chỉ nàng: “Ngươi là đồ vô , đồ b·ạo l·ực!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-199-thay-gio-be-lai.html.]

“Ử hử?” Tần Lưu Tây lấy mấy viên kẹo, đặt tay tiểu quỷ.

Tiểu quỷ lập tức mặt mày hớn hở, đổi giọng trong nháy mắt: “Bất Cầu đại sư là nhất thiên hạ!”

Ngọc Trường Không: Đây đúng là "thấy gió bẻ lái" mà!

Tần Lưu Tây hỏi: “Ông nội ngươi ?”

Tiểu quỷ chỉ tay trong, vẻ mặt ỉu xìu.

Tần Lưu Tây xoa đầu nó bước .

Bên trong tiệm quan tài, gian lớn, bày nhiều vật liệu gỗ, còn một cỗ quan tài mỏng bằng gỗ liễu sơn màu đỏ tươi. Trong phòng dường như , nhưng khi nàng bước , liền từ bên cỗ quan tài ngẩng đầu lên.

Ngọc Trường Không sang, hóa trong phòng , mà là do nọ quá thấp bé, cỗ quan tài che khuất mất.

Đó là một ông lão nhỏ gầy, đầu còn mấy sợi tóc, chỉ một chòm râu bạc trắng. Ngũ quan của ông gần như dúm dó một chỗ, đôi mắt híp , thấy Tần Lưu Tây liền “A” lên một tiếng.

“Là tiểu đạo trưởng tới , lẽ nào... giờ của lão già tới ?” Ông lão bán quan tài vỗ tay một cái, : “Ngài đến để tự đưa tiễn ?”

Tim Ngọc Trường Không nảy thót, y vội về phía Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây : “Ngài vẫn còn chút thời gian. Ta đến xem ngài chuyện gì xong , cần giúp một tay ?”

“Ai, chuyện nên đều cả , chỉ chờ trong đó thôi.” Ông lão chỉ cỗ quan tài mỏng mặt, vỗ vỗ lên thành ván, : “Lão già cả đời quan tài, ngờ cỗ quan tài cuối cùng cho chính .”

“Nếu ngài ...”

“Không ở , !” Ông lão liên tục xua tay, lôi từ gầm cỗ quan tài một tờ văn khế, ba chân bốn cẳng chạy tới mặt nàng, "bốp" một tiếng nhét văn khế tay nàng, : “Nè, xong từ sớm , cô lo liệu chuyện hậu sự cho , cửa hàng quan tài sẽ là của cô.”

Tần Lưu Tây : “Cho dù cái , cũng sẽ lo liệu chu , đưa ngài một cách đàng hoàng tử tế.”

“Vậy thì quá!” Ông lão mặt mày hớn hở, phịch lên cỗ quan tài, : “Lão già chờ ngày lâu lắm . Đứa cháu trai của cũng đợi lâu , nỡ để nó chờ thêm nữa. Chúng cùng , cũng bạn bè, lắm.”

Ngọc Trường Không tiểu quỷ bay đến bên cạnh ông lão, kéo kéo tay áo ông, nhất thời gì, chỉ bất giác siết chặt nắm tay.

Tần Lưu Tây cúi đầu tờ văn khế, : “Cửa hàng , sẽ dùng để bán quan tài nữa.”

“Tùy cô thôi, cửa hàng giao cho cô , cô gì thì . Tổ tiên lão già nghề bán quan tài, đến đời chẳng lấy mụn con cháu nào để giữ cái cửa hàng . Ta đây là còn mặt mũi nào gặp tổ tông nữa . mà, tiệc vui nào cũng tàn, huống chi là một cái cửa hàng quan tài? Cứ để nó kết thúc ở đời .”

Tần Lưu Tây "ừ" một tiếng, : “Buổi tối sẽ , đặt một bàn tiệc để tiễn ngài một đoạn đường.”

Ông lão sững , nhưng ngay đó bật , : “Được.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...