Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 200: Gã thầy bói rởm lừa nhầm Bất Cầu
Cập nhật lúc: 2025-10-19 12:39:45
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Trường Không theo Tần Lưu Tây khỏi tiệm quan tài, ngoảnh đầu , thấy tiểu quỷ đang bậc cửa, nhún nhảy c.ắ.n kẹo Tần Lưu Tây cho. Có ngang qua, nó thế mà duỗi chân ngáng. Người nọ ngáng cho lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Gã định c.h.ử.i mắng, nhưng thấy là tiệm quan tài thì dám c.h.ử.i ầm lên nữa, đành lồm cồm bò dậy, lẩm bẩm c.h.ử.i thầm vội .
Tiểu quỷ chống nạnh, chỉ bóng lưng nọ ha hả. Thấy Ngọc Trường Không vẫn đang , nó mặt quỷ trêu y.
Ngọc Trường Không thu hồi tầm mắt, đuổi kịp Tần Lưu Tây. Y thấy nàng một cửa hàng chuyên bán vàng mã, nhang nến, đặt xuống một nén bạc vụn, đặt mua một ít nhang, nến, vàng thỏi, tiền giấy và dặn cuối giờ Thân mang đến tiệm quan tài.
Nghe là giao đến tiệm quan tài, ông chủ tiệm sững sờ một chút, về phía Tần Lưu Tây, : “Tiểu đạo trưởng, lẽ nào... lão Quan ông ...”
Tần Lưu Tây khẽ mỉm : “Ông tối nay là .”
Chưởng quầy , thở dài một , đẩy nén bạc vụn trả cho nàng, : “Đều là quen cùng một con phố cả, cần tính tiền. Đến lúc đó sẽ chuẩn chu đáo mang qua, coi như là tiễn ông một đoạn đường.”
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, ít nhiều gì ngài cũng nên nhận một chút, đây vốn dĩ cũng chuyện gì vui vẻ.” Tần Lưu Tây nhận bạc, xong liền .
Ra khỏi cửa hàng đồ tang lễ, Tần Lưu Tây chạy đến mấy cửa hàng khác, dặn đặt thêm vài thứ. Cuối cùng, nàng mới đến một quán ăn tên là Thành Ký, đặt một bàn tiệc, cũng dặn là lúc hoàng hôn thì đưa đến tiệm quan tài.
Ngọc Trường Không thấy nàng thu xếp việc đấy, khỏi nàng thêm vài , trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
“Ông lão đó... sắp hết ?” Ngọc Trường Không kìm , bèn hỏi.
Tần Lưu Tây “Hửm?” một tiếng, : “Ta tưởng ngươi chứ?”
Ngọc Trường Không khổ: “Đã , nhưng tiểu Tần vẻ vô cùng bình thản.”
Rõ ràng là vô cùng bình thản, phảng phất như đang xử lý một chuyện hết sức bình thường, nhưng chính vẻ bình thản đó ngược càng khiến thấy day dứt, bi thương khó hiểu.
Tần Lưu Tây : “Ra thanh thản tại nhà là chuyện vui mà ông lão nào cũng mong , tự nhiên là bình thản. Đối với , sinh lão bệnh tử cũng chỉ là một vòng luân hồi, vạn vật luân chuyển. Ông , một ngày nào đó sẽ lặng lẽ về.”
Ngọc Trường Không im lặng một lúc lâu: “Nàng quen ông từ sớm, cho nên mới nhận lời ủy thác ?”
“Cũng quen mấy năm . Ông lão phúc phận gì, mệnh vất vả. Con trai ông lúc đang tuổi tráng niên giao quan tài cho thì may qua đời. Con dâu chịu cảnh góa bụa nên tái giá. Đứa cháu trai của ông cũng , lên năm tuổi thì ăn trứng gà nghẹn mà ch·ết. Trong nhà chỉ còn một ông .” Tần Lưu Tây dùng mũi chân đá văng hòn sỏi nhỏ, : “Ông lo hậu sự, nay cũng sắp , tiễn ông một đoạn, cũng uổng công quen một phen.”
Ngọc Trường Không hòn sỏi nàng đá bay văng trúng một tên trộm đang định thò tay móc túi tiền của một phụ nữ. Tên trộm vội rụt tay về, kêu “A” lên một tiếng đau đớn. Người phụ nữ dường như cảm giác , cảnh giác liếc tên trộm vội vàng tránh .
Ngọc Trường Không khỏi nàng một cách đầy sâu sắc.
Tần Lưu Tây với vẻ mặt vô hại: “Trong nhà phụ nữ con nhỏ đang bệnh, chút tiền t.h.u.ố.c đó thể để tên trộm lấy mất .”
Ngọc Trường Không cố nén ý đưa tay lên xoa búi tóc nhỏ đầu nàng, thầm nghĩ, con nàng lời vẻ bạc bẽo, nhưng trong một chuyện, tâm địa mềm hơn bất cứ ai.
là một kỳ lạ.
Hai đang về thì một gã đạo trưởng mặc đạo bào, khoác túi vải, vác lá cờ hiệu bằng vải trắng chắn mặt.
“Này, tiểu công tử, bần đạo xem ấn đường của biến thành màu đen, dường như ... Ứ??” Gã đạo trưởng nheo mắt kỹ Tần Lưu Tây, kêu "Ai da" một tiếng, vội che mắt .
Đau, đau quá.
Ngọc Trường Không thấy buồn , liếc Tần Lưu Tây, thầm nghĩ: Vừa mới nhắc đến thầy bói rởm, giờ kẻ lừa bịp đến tận chỗ nàng, để xem nàng xử lý thế nào.
Tần Lưu Tây cũng thấy thú vị, từng tên tăng nhân đạo sĩ nào mắt dám múa rìu qua mắt thợ mặt nàng, đây là kẻ đầu tiên.
Gã thầy bói , cũng bản lĩnh đấy!
Tần Lưu Tây tủm tỉm, : “Đạo trưởng, ngài định ấn đường biến thành màu đen, ít ngày nữa sẽ tai ương huyết quang? Tới tới, mau , cách hóa giải thế nào? Ta nhất định sẽ theo, mời đạo trưởng nhất định giúp hóa giải tai ương.”
Nếu là khác, gã thầy bói xong lời , sợ là sẽ mừng thầm trong bụng là vớ một con cừu béo!
mắt thì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-200-ga-thay-boi-rom-lua-nham-bat-cau.html.]
Gã thầy bói xoa xoa đôi mắt đau nhức chảy nước, thầm phen sợ là gặp thứ dữ .
Người bình thường gì ai quen mồm nào là “ấn đường biến thành màu đen”, nào là “tai ương huyết quang”, còn “hóa giải tai ương”? Trông cô nhóc còn giống thầy bói lừa đảo hơn cả gã!
Nếu thì cũng là đang cố ý trêu chọc gã.
Hơn nữa, tướng mạo của cô nhóc , gã còn kịp kỹ như kim đ.â.m mắt, tài nào nổi.
Ai da, lão Thiết hôm nay đường chắc là xem hoàng lịch !
Gã thầy bói vội xua tay: “Tiểu công tử hiểu lầm , lão đạo chỉ là quen mồm bậy, năng linh tinh. Ai da, đều tại cái miệng thối của !”
Gã bộ tự vả miệng , : “Tiểu công tử, thất lễ , xin cáo từ.”
Gã thầy bói chắp tay vái Tần Lưu Tây, lách qua nàng định bỏ .
Người lừa , chuồn thôi.
Thư Sách
“Đứng .” Tần Lưu Tây trầm giọng. Nàng khẽ kéo một cái, lôi gã thầy bói mặt : “Ngươi kiểu gì , đạo đức nghề nghiệp gì cả! Đã thầy bói rởm lừa đảo, gạt thì cho trót. Mới một câu bỏ, là ngươi thấy bản công tử là một tên quỷ nghèo, đáng để ngươi lừa hả?”
Nghe cái giọng điệu là , chắc chắn là thứ dữ!
Gã thầy bói trong lòng khổ tả xiết. Gã mà, hôm nay lúc đường suýt nữa thì uống nước nghẹn, ngay là xui xẻo . khổ nỗi trong túi còn mấy đồng, thể đường kiếm tiền, kết quả thì ?
Gã trưng bộ mặt xun xoe, : “Tiểu công tử, là tiểu nhân mắt tròng, mạo phạm đến ngài . Tiểu nhân xin bồi tội với ngài.”
Gã cúi rạp vái một vái dài.
Tần Lưu Tây mặt gã, : “Bảo ngươi xem thì cứ xem .”
Gã thầy bói thấy nàng chịu buông tha, khỏi sầm mặt , : “Nói bậy! Bói toán thể tùy tiện như . xem của , .”
“Vậy xem cho , là tướng gì?” Tần Lưu Tây chỉ sang Ngọc Trường Không bên cạnh.
Gã thầy bói về phía Ngọc Trường Không. Người toát quý khí, nhất định xuất hiển quý, phong thái như chi lan ngọc thụ, chắc chắn là công tử nhà giàu. Gã kỹ hơn.
Gã nhíu mày. Lạ thật, tại tướng mạo của cả hai gã đều xem rõ?
Gã thầy bói ngượng ngùng : “Tiểu công tử, bần đạo chỉ là một gã thầy bói rởm, học nghệ tinh, xem . Hay là... ngài tha cho ?”
“Không chút gì ?”
Trời ạ, cái gì là xong với cô nhóc .
Gã thầy bói im lặng một chút : “Nếu lầm, vị công tử ... thuở thiếu niên mồ côi . Còn... còn những cái khác lão đạo thực sự nữa.”
Sắc mặt Ngọc Trường Không đổi, nhưng ngón tay đang chắp lưng khẽ run lên một cái khó mà nhận .
Tần Lưu Tây gật đầu: “Ngươi là thầy bói rởm, lập đàn phép ?”
Gã thầy bói “A” một tiếng, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Biết ?”
“Biết thì cũng ... nhưng mà ngài...?”
Tần Lưu Tây ném cho gã một nén bạc nhỏ, : “Cuối giờ Thân, đến tiệm quan tài họ Quan ở phường Thọ Hỉ chờ.” Nàng xoay bỏ , chỉ để một câu: “Ngươi mà nhận bạc đến, thể khiến ngươi gánh đủ cả 'ngũ tệ tam khuyết'!”
Gã thầy bói sầm mặt: “???”
Gã ngẩng đầu trời, thấy đỉnh đầu là một mảng mây đen. Trời ạ, hóa ấn đường biến thành màu đen chính là lão Thiết đây mà!