Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 201 Tần Tiểu Ngũ: Suýt bị đại tỷ mắng thẳng mặt
Cập nhật lúc: 2025-10-20 11:19:02
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây ở đạo quan một đêm, về thành xong dạo một vòng. Tuy lo liệu tang sự cho ông lão ở tiệm quan tài, nhưng thấy giờ hẹn tới, nàng liền về nhà điểm danh một cái.
Nàng sân nhỏ của từ cửa hông. Kỳ Hoàng đang may vá mái hiên, còn Tần Minh Thuần thì đang chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh cái bàn nhỏ, ôm sách xem, nhưng trông vẻ mất tập trung. Nghe tiếng động ở cửa sân, bé giật nảy .
“Ngài về .” Kỳ Hoàng mỉm , đặt đồ may vá đang cầm tay chiếc giỏ nhỏ, dậy đón.
Tần Minh Thuần cũng chắp tay vái Tần Lưu Tây: “Đại tỷ tỷ an.”
“Ừ.” Tần Lưu Tây tới, cầm cuốn sách của lên xem. Vẫn là cuốn "Đệ Tử Quy". Nàng lật qua vài trang, hỏi: “Sao lời chú giải? Là hiểu là lười?”
Tần Minh Thuần “À” một tiếng: “Em mới lấy xem thôi, lười . Em hiểu cả mà, đều nhớ kỹ trong đầu .”
Tần Lưu Tây liếc : “Hiểu là một chuyện, nhưng em ghi những điều em hiểu đó thành lời bình của . Đó mới là kiến giải của riêng em. Sau , cuốn sách dù là em tự xem, cho khác , họ đều thể thấy kiến giải của em, thể kết hợp với điều tâm đắc của bản để so sánh đối chiếu. Kể cả cho ai , em giữ cho , lật xem , lẽ kiến giải đó khác . Cái đó gọi là tâm cảnh đổi theo lứa tuổi.”
“Lứa tuổi khác , tâm cảnh khi nhận sự việc cũng sẽ khác. Có ghi chép thì con mới cái để đối chiếu. Em em nhớ kỹ, chờ em lớn lên, chuyện lớn nhỏ em đều thể nhớ hết ? Trí nhớ bằng nét mực mờ, sách là ghi chép , hiểu ?”
Tần Minh Thuần gật gật đầu, lí nhí : “Hiểu ạ.” Cậu cúi đầu, ngước mắt lên liếc trộm Tần Lưu Tây một cái, vẻ ngập ngừng gì đó.
“Có gì thì thẳng, là con trai thì đừng học thói ấp a ấp úng như con gái.”
Tần Minh Thuần nhỏ: “Đại tỷ tỷ, nhà chúng khám xét, ông nội và cha đều sung quân đày, chúng ... xem là gia quyến của tội thần ạ?”
“Hửm?”
“Con cháu tội thần... cũng thể quan ?” Tần Minh Thuần hỏi.
Thư Sách
Nàng hiểu ngay. Hóa tiểu tử thối sợ rằng vất vả học hành cũng đổi việc quan, nên thấy uổng phí công sức!
“Cảm thấy là con của tội thần, cũng cơ hội thi cử quan, cho nên vất vả học hành cũng là vô dụng, đúng ?” Tần Lưu Tây bẻ bẻ khớp ngón tay.
Tần Minh Thuần tiếng rắc rắc giòn giã, sống lưng chợt thấy ớn lạnh. Trực giác mách bảo , nếu bây giờ mà “”, e là đại tỷ tỷ sẽ tát ngay lập tức.
“Em, em là hiểu thôi.”
“Đánh cho ngươi một trận là ngươi hiểu ngay chứ gì!” Tần Lưu Tây , bắt đầu xắn tay áo lên.
Tần Minh Thuần “bụp” một tiếng quỳ thẳng xuống đất: “Đại tỷ tỷ tha mạng, xin đại tỷ tỷ rủ lòng chỉ dạy!”
Tần Lưu Tây: “...”
Nàng còn kịp đ.á.n.h mà.
Kỳ Hoàng liếc nàng một cái đầy trách móc: “Ngài cũng đừng dọa nữa, thằng bé mới lớn từng .” Nói , cô duỗi tay kéo Tần Minh Thuần dậy: “Tiểu ngũ thiếu gia, ngài dậy , đại tiểu thư chỉ trêu ngài thôi.”
Kể từ khi Tần Minh Thuần Tần Lưu Tây đưa qua bên sân học, Kỳ Hoàng nhiều thời gian ở chung với hơn. Đối với đứa bé đơn thuần xinh xắn , trong lòng cô quý mến.
Giờ thấy Tần Lưu Tây dọa, cô chút nỡ.
Tần Minh Thuần cũng Kỳ Hoàng với , liền nấp chân Kỳ Hoàng, dùng đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng Tần Lưu Tây.
“Đứng thẳng lên.” Tần Lưu Tây trừng mắt: “Lấm la lấm lét trông cái thể thống gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-201-tan-tieu-ngu-suyt-bi-dai-ty-mang-thang-mat.html.]
Tần Minh Thuần ấm ức thầm nghĩ, còn vì sợ ngài đ.á.n.h con .
“Con cháu tội thần đúng là thể quan, nhưng Tần Tiểu Ngũ, năm nay ngươi mới mấy tuổi?”
“Dạ, năm tuổi.”
“ , năm tuổi, cái tuổi buổi tối vẫn còn đái dầm...”
“Em !” Tần Minh Thuần đỏ bừng mặt. Sĩ thể g·iết chứ thể nhục, đái dầm là thể chịu .
Tần Lưu Tây như liếc , liếc đến mức chột , cúi đầu lí nhí: “Bây giờ thật sự .”
Tần Lưu Tây hừ một tiếng: “Con cháu tội thần thể quan, nhưng ngươi mới năm tuổi, vẫn còn đang học "Đệ Tử Quy". Khoan đến chuyện còn nhiều năm nữa ngươi mới lớn, mà ngay cả việc ngươi thi đỗ công danh còn khó , thế mà nghĩ đến chuyện quan? Ngươi thi đỗ tú tài , đỗ cử nhân , mà dám nghĩ chuyện xa xôi như ? Sao ngươi bay lên trời luôn !”
Tần Minh Thuần mắng đến mức dám ho he tiếng nào.
“Ngươi mới năm tuổi mà lo nghĩ chuyện xa xôi như thế, nghĩ rằng tương lai là thứ khó lường nhất, vô vàn biến ? Ngươi chỉ chăm chăm nghĩ Tần gia suy bại, con cháu tội thần thể quan, nghĩ lỡ như Tần gia ngày khôi phục gia nghiệp thì ? Đến lúc đó ngươi học vấn, thì lấy cái gì mà quan?” Tần Lưu Tây đưa ngón tay chọc trán : “Nhóc con, ngươi , cơ hội chỉ dành cho những chuẩn mà thôi.”
Tần Minh Thuần mếu máo, nước mắt lưng tròng, chực rơi xuống mà dám.
“Đọc sách bao giờ là vô dụng. Đọc sách dù thể quan, thì cũng giúp em hiểu lẽ đời, phân biệt đúng sai trắng đen. Hay đơn giản nhất, em buôn bán tính sổ với , cũng chữ, tính toán, hiểu nội dung giấy tờ văn tự chứ? Cái gì cũng , em chỉ chờ một kẻ ngốc lừa gạt thôi ? Tần Tiểu Ngũ, đời bao đứa trẻ khổ sở, học là may mắn lắm . Em trân trọng.”
“ Em, em . Em cũng là học, chỉ là... hỏi một chút thôi.” Tần Minh Thuần thút thít .
“Có gì mà hỏi? Ai quy định con cháu tội thần thì sách? Ai quy định sách thi đỗ thì nhất định quan? Trong triều chẳng lẽ thi đỗ tiến sĩ mà quan ? Học hành sẽ bao giờ phụ bạc con, càng là học vô ích. Những điều con lĩnh ngộ từ trong sách đều là của con, ai lấy . Vẫn là câu đó, đơn giản nhất, con cũng , chứ! Cái gì cũng , em tưởng cái mặt của em thể em chữ ?”
“Từ nay về hỏi mấy vấn đề ngớ ngẩn như nữa, hỏi cũng trả lời, như thiểu năng trí tuệ . Tiểu Ngũ sẽ cho em đến trường học. Đừng mà nghĩ đến mấy chuyện xa vời như quan, em còn tư cách để nghĩ! Lo mà học hành cho đàng hoàng, nếu , đ.á.n.h ngươi.” Tần Lưu Tây giơ nắm đ.ấ.m lên.
“Vâng ạ.”
“Về .” Tần Lưu Tây nhấc chân bước phòng.
Tần Minh Thuần chắp tay vái chào, cất gọn bàn nhỏ và ghế đẩu, cầm sách vở của , sang từ biệt Kỳ Hoàng.
Kỳ Hoàng nhét cho mấy viên kẹo, : “Ngũ thiếu gia, đừng giận đại tiểu thư, cô đều là cho ngài thôi. Đọc sách tuy vất vả, nhưng học giỏi thì chỉ lợi chứ hại.”
“Ta , Kỳ Hoàng tỷ tỷ.”
“Nô tỳ tiễn ngài cửa.” Kỳ Hoàng dắt tay sân, về phía sân chính, lúc mới về phòng. Thấy Tần Lưu Tây y phục xong, cô liền : “Nó cũng chỉ là một đứa trẻ, ngài việc gì khắt khe như .”
“Chẳng lẽ còn dỗ dành nó ? Nghĩ xem cả của nó khổ sở thế nào, còn nó thì sướng mà hưởng, sớm muộn gì cũng tự phá hỏng cái phúc thôi.” Tần Lưu Tây : “Cô cũng đừng nuông chiều nó. Nó vốn dĩ là con vợ lẽ, còn ngốc nghếch như , cũng chỉ thành đồ bỏ .”
“Vâng, .”
Tần Lưu Tây : “Ta qua sân chính xem một chút, lát nữa còn ngoài, cô chuẩn cho chút nước ấm để tắm rửa.”
“Có chuyện gì ?”
“Giờ của ông lão ở tiệm quan tài đến .”
Kỳ Hoàng sững sờ, thở dài một .