Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 205: Chiêu dụ đến Thanh Bình Quan

Cập nhật lúc: 2025-10-20 11:30:16
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Thiết Bán Tiên khâm liệm t.h.i t.h.ể ông lão quan tài, tâm thần vẫn còn hoảng hốt. Gã rốt cuộc là u mê thế nào mà leo nhầm lên thuyền giặc Tần Lưu Tây chứ?

Gã cẩn thận đắp tấm lụa trắng lên mặt ông lão, trong lòng thầm niệm Vãng Sinh Chú, một bên sắp xếp thứ bên trong quan tài cho tươm tất.

Sau khi sắp xếp xong, gã xoay , thấy Tần Lưu Tây tự treo hai chiếc đèn lồng trắng cửa tiệm, chữ “Điếu” (Viếng) đó sáng rực, chút chói mắt. Gã liếc cửa hàng quan tài, ông lão.

Thôi kệ.

Thư Sách

Thiết Bán Tiên thở dài một .

Nhìn thấy Ngọc Trường Không và thuộc hạ bố trí xong một linh đường đơn sơ, Thiết Bán Tiên cũng đốt hương nến, chuẩn lễ.

Bắt đầu đến viếng.

Tần Lưu Tây đón, hiệu cho Trần Bì. Trần Bì liền cầm hương đưa cho những đến phúng viếng.

Họ đều là những mở cửa hàng con phố , hoặc là những quen Quan lão nhân trong phường Thọ Hỉ, tin đều đến thắp hương phúng viếng, tiễn ông một đoạn đường.

Tứ Phương ở cửa, theo lời Tần Lưu Tây dặn, đưa những vật trừ tà trừ xui cho khách đến viếng mang về. Đây là quy củ của tang lễ.

Thiết Bán Tiên chuẩn lễ vật, ngóng đến viếng chuyện, cũng tình cảnh của Quan lão nhân, cả nhà đều mất sạch. Tần Lưu Tây chỉ là giúp lo liệu hậu sự, dĩ nhiên, thù lao là cửa hàng quan tài .

Thiết Bán Tiên đ.á.n.h giá một lượt cửa hàng cũ nát tuổi đời , khó thì... nó cũng chỉ là một cái cửa tiệm, ở khu phường Thọ Hỉ, nơi nhiều nhà nghề tang lễ, nếu mở , chắc cũng chỉ kinh doanh loại mà thôi.

“Bắt đầu .” Tần Lưu Tây đồng hồ thấy gần đến giờ, liền với Thiết Bán Tiên.

Thiết Bán Tiên vội vàng khoác lên một chiếc đạo bào rách nát. Nhận thấy ánh mắt chê bai của Tần Lưu Tây, gã mặt nóng bừng, ấp úng : “Ta mà giàu thì cũng đến nỗi đụng ngài...”

Còn vì nghèo nên mới nghề thầy bói rởm .

Thấy Tần Lưu Tây mất kiên nhẫn, gã ho khan một tiếng, bắt đầu đàn tụng kinh sám hối, vũ bộ, đốt phù, bấm tay niệm chú.

Tần Lưu Tây một bên quan sát, thấy gã dáng hình, các nghi thức bước cũng sai, liền xếp bằng xuống.

Ngọc Trường Không đưa cho nàng một chén nước, cũng xuống bên cạnh.

Tần Lưu Tây cảm ơn, : “Sao ngươi cũng đây?”

“Nàng cũng , tương phùng là duyên.”

Tần Lưu Tây liếc cỗ quan tài, thở dài một tiếng: “Có Ngọc Trường Không của nhà họ Ngọc đến lo liệu tang sự, ông lão xem như vinh dự một phen .”

Ngọc Trường Không : “Người khiến ông vinh dự là nàng mới .”

Tần Lưu Tây khanh khách.

Ngọc Trường Không nhiều nữa, cùng nàng, xem Thiết Bán Tiên lễ, : “Gã lễ cũng vài phần phong thái của đạo trưởng, giống kẻ lừa bịp giang hồ.”

“Gã việc đàng hoàng, nhưng tướng mạo ngay thẳng, từng hại cũng điều ác, coi như là một thầy bói dạo cũng tạm . Hơn nữa, trán gã còn ẩn ẩn tụ một chút âm đức, tuy gì, nhưng bấy nhiêu cũng đủ .” Tần Lưu Tây : “Lễ lập đàn cũng coi như tươm tất. Nếu gã hứng thú, định mời gã đến đạo quan nhập tịch đạo sĩ.”

“Hay là nàng Thanh Viễn sư nhân lực đủ, nên mới nảy sinh ý định tuyển mới?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-205-chieu-du-den-thanh-binh-quan.html.]

“Gã mà là mới cái nỗi gì, còn niệm sai hai câu chú.” Tần Lưu Tây chê bai, tiếp: “ trong quan đúng là đủ đạo trưởng thật, chỉ trông chờ hai ba Thanh Viễn thì xuể.”

Người đủ thì nàng gánh, chỉ nghĩ thôi thấy đáng sợ và mệt tâm .

Cho nên, chiêu mộ thêm tài. Gã Thiết Bán Tiên học đạo tinh, nhưng cũng hiểu chút đạo thuật, quan trọng nhất là lễ lập đàn, như là đủ . Sau nếu đàn lễ, phái gã là dùng ngay.

Thiết Bán Tiên đang bấm quyết, bỗng cảm thấy lưng lạnh gáy, dự cảm chẳng lành như ai đó theo dõi.

Lẽ nào tiểu sát thần định giở trò gì với ?

mất thần, niệm sai một câu chú.

Tần Lưu Tây quát: “Niệm cho đàng hoàng, đừng lơ đãng!”

Thiết Bán Tiên rụt cổ . Trời ạ, xong việc , gã chạy càng xa càng . Không trêu chọc nổi thì trốn chứ gì!

“Nếu đạo quan tuyển , mà việc nhiều thì ?” Ngọc Trường Không tò mò hỏi.

“Những năm đều dựa một tín khách và cư sĩ đến giúp, chủ yếu là phát cháo, tặng thuốc. Những việc còn như thu tô thuế ruộng... cũng chỉ thể dựa một Thanh Viễn tự .”

“Thanh Bình Quan còn ruộng đất ?”

Tần Lưu Tây : “Sao nào, ngươi thật sự cho rằng cửa Không là gì thật ?”

Không đợi y trả lời, nàng tiếp: “Người đều nhập cửa Không, tu, nhưng cửa Không chẳng lẽ là một cánh cửa ? Nó cũng cần mái ngói che đầu để ở, cửa Không cũng cần ăn uống bài tiết, chỉ dựa việc nhịn ăn là thể sống lâu dài . Đã như thì cần nguồn sống, bằng tại cửa Phật cửa Đạo đều cần hương khói vượng, cần tiền dầu đèn đầy đủ? Đó đều là nguồn thu để duy trì hoạt động. Nếu những việc đại thiện, thì càng cần nhiều hơn.”

Ngọc Trường Không dường như hiểu , : “Cửa Không cũng là một phần của thế tục phàm trần.”

“Ngươi thể hiểu như .” Tần Lưu Tây nhạt: “Bất kể là cửa nào, đều tránh cái tục, thoát phàm trần . Chỉ giống như ông ,” (nàng quan tài) “ thọ hết, mới thật sự gọi là rời khỏi phàm trần thế tục .”

“Thanh Bình Quan cũng ruộng đất của riêng . Vì là đạo môn từ thiện nên cho nông hộ thuê với mức tô thuế cao, hễ gặp năm mất mùa thì gần như thu đồng nào. Mà năm mất mùa thì đạo quan càng hành thiện nhiều hơn, điều cần một lượng lớn tiền dầu đèn để mua vật tư.” Tần Lưu Tây : “Sắp đông , đạo quan cũng bắt đầu phát cháo tặng thuốc, đến lúc đó nếu ngươi vẫn thì thể đến giúp một tay.”

“Được.”

Vào đêm, Tần Lưu Tây về nhà mà ở trông linh cả đêm, cho đến khi trời tờ mờ sáng, đúng giờ mở cửa thành, nàng mới cùng Thiết Bán Tiên và Trần Bì vận chuyển quan tài khỏi thành, về phía nghĩa trang.

Thiết Bán Tiên bận rộn cả đêm, buồn ngủ đến mức hai mí mắt sắp dính , còn theo Tần Lưu Tây đến nghĩa trang hỏa táng t.h.i t.h.ể ông lão, đó dùng một cái hũ sành nhỏ liệm tro cốt , dán lá bùa vàng phong ấn, đưa cho Trần Bì ôm.

Sau núi của Thanh Bình Quan một khu mộ chung. Những như Quan lão nhân, còn lo hậu sự, nếu Thanh Bình Quan đến, sẽ hỏa táng, mang tro cốt về khu mộ an táng. Bài vị sẽ đặt trong Vãng Sinh Điện dựng riêng, ngày lễ Tết đều hương khói cúng bái, xem như là một chút thiện ý của Thanh Bình Quan.

Đương nhiên, việc cũng xem xét thế cuộc đời của khuất, phàm là kẻ ác, Thanh Bình Quan sẽ chỉ siêu độ mà thôi.

Hỏa táng xong xuôi, hậu sự của Quan lão nhân xem như lo xong. Quy trình tuy đơn giản, nhưng là đại thiện, so với việc ai lo liệu thì hơn gấp trăm .

“Ta chứ?” Thiết Bán Tiên thấy còn việc của nữa, liền định chuồn.

Tần Lưu Tây liếc gã: “Đi ?”

Thiết Bán Tiên cảnh giác: “Chuyện nhọc chân nhân ngài bận tâm.”

“Thanh Bình Quan hiện đang tuyển đạo trưởng. Ngươi nếu nơi nào để , thể đến Thanh Bình Quan nhập tịch, ngày thường giúp mấy lễ lập đàn, giải quẻ, dẫn dắt khách hành hương. Sẽ nơi ăn chốn ở, ba bữa cơm no, bốn mùa đạo bào mặc, chẳng lẽ hơn việc ngươi khắp nơi lừa bịp ?” Tần Lưu Tây dụ dỗ từng bước: “Thế nào, đến ?”

Loading...