Thiết Bán Tiên ngờ Tần Lưu Tây mời gã đến Thanh Bình Quan nhập tịch đạo trưởng. Nói thật, chút bản lĩnh gã đều là học lỏm từ một lão đạo sĩ du phương hồi hai mươi mấy tuổi, xem như là học đạo nửa vời, chẳng tinh thông gì.
Gã am hiểu nhất là lễ lập đàn, cũng là vì lúc theo sư phụ nghề bói dạo nhiều. Còn mấy trò xem tướng mặt, tướng tay, bói toán... chủ yếu đều dựa quan sát đoán mò, mà đoán cũng chẳng chuẩn.
Chính Thiết Bán Tiên cũng dám tự nhận là đạo trưởng chính phái thứ thiệt. Sau khi lão đạo sĩ quy tiên, gã tự riêng, trở thành một thầy bói dạo, nơi ăn chốn ở cố định.
Thanh Bình Quan thì gã , dạo gần đây nổi tiếng là bùa bình an linh, nên hương khói cũng vượng theo. Lần , gã còn từng bày quán chân núi Thanh Bình Quan, bán một hai lá bùa bình an.
Đương nhiên, gã bán cũng là dựa Thanh Bình Quan, bởi vì gã đó là bùa do đạo trưởng trong quan vẽ, giống y như đúc. Nói trắng là gạt .
Thư Sách
Bây giờ, đạo trưởng chính quy của Thanh Bình Quan ngay mặt, còn mời gã nhập tịch, thật, chính Thiết Bán Tiên cũng thấy chột , dám thẳng Tần Lưu Tây, sợ nàng 'chuyện ' mà gã .
“Ta chỉ là một gã thầy bói quèn, lọt mắt xanh của chân nhân ngài .” Thiết Bán Tiên sợ Tần Lưu Tây định gài bẫy , nên thăm dò cẩn thận nịnh nọt.
Tần Lưu Tây : “Ngươi nghèo học nghệ tinh thông, đúng là lọt mắt .”
Thiết Bán Tiên: “!”
Đâu ai phũ phàng như !
“Biết lễ lập đàn là .” Tần Lưu Tây : “Đi thôi, cùng lên núi.”
Thiết Bán Tiên từ chối, nhưng nghĩ cũng nơi nào để , vả danh tiếng của Thanh Bình Quan cũng , là cứ đến xem thử? Ai ngờ chuyến , gã rời nữa.
Sau khi Tần Lưu Tây an táng hũ tro cốt của Quan lão nhân xong, nàng liền đạo quan, một bài vị mới, đặt cùng mấy bài vị cũ ở tiệm quan tài, đem thờ chung trong Vãng Sinh Điện.
“Cả nhà đông đủ, là may mắn bất hạnh đây.” Nàng mấy cái bài vị, khẽ thở dài, vê hương, châm lửa cắm lư.
Thiết Bán Tiên Vãng Sinh Điện nho nhỏ, kệ đặt ít bài vị. Gã Trần Bì giải thích, đây đều là bài vị của những khuất ai thờ cúng, đạo quan nhận về lo hương khói.
Thanh Bình Quan, thật là đại thiện.
Thiết Bán Tiên thầm nghĩ cũng mang bài vị của sư phụ đến gửi ở đây, xem như cũng một nơi chốn định.
Tần Lưu Tây dẫn Thiết Bán Tiên tìm Thanh Viễn. Sư đang bận tối mắt, thấy nàng đến cứ như thấy vị cứu tinh.
“Sư đến đúng lúc quá, chính điện đang khách hành hương cầu… Ơ, vị đạo hữu là?” Thanh Viễn thấy Thiết Bán Tiên, đ.á.n.h giá một lượt từ xuống , : “Là trong đạo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-206-vo-vi-nhap-tich.html.]
Thiết Bán Tiên xòa: “Đạo sĩ nửa mùa thôi, sư hữu lễ.”
“Hôm qua gặp một gã thầy bói rởm, lừa đảo đến tận chỗ .” Tần Lưu Tây giải thích lai lịch của Thiết Bán Tiên cho Thanh Viễn: “Gã lễ lập đàn, mấy chuyện kiểu đó, cứ phái gã , ngày thường cũng kêu gã phụ giúp.”
Thanh Viễn Thiết Bán Tiên lừa đảo đến tận chỗ Tần Lưu Tây, liền cảm thấy chút thương hại. là mắt mà, thế nào trúng ngay tiểu tổ tông .
Thiết Bán Tiên: “...”
“Ngươi tên gì?” Tần Lưu Tây hỏi gã.
Thiết Bán Tiên : “Tên tục của là Thiết Hữu Thành, từng học nghệ từ một đạo sĩ du phương, ông đặt cho đạo hiệu là Vô Vi.”
Trần Bì bên cạnh xong, khinh khỉnh : “Rõ ràng đạo hiệu là Vô Vi, ông còn tự gọi là Bán Tiên?”
Thiết Bán Tiên hắc hắc: “Cậu hiểu , còn là để tiện lừa gạt... , để tiện hành tẩu giang hồ . Nghe cho nó oai, vẻ thần bí khó lường, dễ lấy lòng tin của khác.”
Trần Bì: Trợn trắng cả mắt.