Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 207: Bất Cầu đại sư không phải chỉ có chút bản lĩnh!

Cập nhật lúc: 2025-10-20 12:38:52
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiết Bán Tiên, , từ giờ nên gọi là Vô Vi, cứ như mà ở Thanh Bình Quan. Bấy giờ đang là sáng sớm, khách hành hương đến dâng hương cầu khẩn đông, đúng là lúc cần đạo sĩ hỗ trợ. Thanh Viễn cũng câu nệ chuyện Vô Vi mới đến, ông lấy một bộ đạo bào từ trong hành lý của cho Vô Vi , giới thiệu sơ qua về các điện trong Thanh Bình Quan, đó liền lôi gã đón khách.

Còn Tần Lưu Tây, nàng thức trắng cả đêm, cũng lập tức về thành mà về thẳng chỗ ở của trong đạo quan để nghỉ ngơi. Nàng ngủ hai canh giờ, gần đến trưa thì đ.á.n.h thức.

“Bất Cầu sư thúc, bên chính điện một vị thiện nam đến, đang ôm một đứa bé, trúng tà. Thanh Viễn sư thúc mời ngài qua đó xem thử.” Tiểu đạo đồng cung kính bẩm báo.

Tần Lưu Tây ngáp một cái, vốc một vốc nước lạnh rửa mặt, cài túi kim châm mang theo bên lên, thong thả qua.

Lúc gần trưa, khách hành hương đến dâng hương vãn, chỉ còn lác đác vài . Một phụ nữ tóc búi khăn vải đang ôm một đứa bé trai, lóc ở cái sân nhỏ chính điện. Nhóm khách hành hương vây quanh đó chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thanh Viễn dẫn theo Vô Vi, đang trấn an phụ nữ: “Bà chị đừng nữa, Bất Cầu sư sắp đến ngay đây.”

“Đạo trưởng, đạo trưởng nhất định cứu con với, nó là mạng sống của đó! Nếu nó mệnh hệ gì, chồng với chồng nhất định sẽ đ·ánh ch·ết .” Người phụ nữ lóc tự tát miệng , : “Đều tại , dắt nó rừng hòe hái nấm gì, để cho con trúng tà.”

lẽ là phụ nữ nhà nông quanh năm lụng, sức tay khỏe, tự tát mấy cái mà mặt sưng đỏ lên, khiến những vây xem đều hít một lạnh.

Vô Vi cũng cảm thấy quai hàm của ê ẩm theo, thầm nghĩ bà chị cũng thật tàn nhẫn với chính .

cũng thôi, thì nào ai thương con . Đứa bé đó còn là con trai, nếu thật sự mệnh hệ gì, nhà chồng chẳng đòi mạng bà mới lạ. Đối với nhà nông, con gái đáng giá, nhưng con trai thì quý như mạng .

Nhìn đứa bé, đôi mắt nó đờ đẫn, nước dãi chảy dọc theo khóe miệng xuống, thỉnh thoảng nhếch miệng lên hai tiếng quái đản, trông thật đáng sợ.

là tướng mạo của kẻ trúng tà.

“Sư , đây đúng là trúng tà ?” Vô Vi nhỏ: “Rừng hòe tà tính ? Hay là lư hương mặt Tổ sư gia lấy ít tro, hòa với nước cho nó uống thử xem? Rồi niệm thêm vài câu chú trừ tà, lẽ sẽ .”

Thanh Viễn suýt nữa thì câu cho nghẹn c.h.ế.t, ông trừng mắt lườm gã, quát khẽ: “Đừng bậy, đến mức đó , Bất Cầu sư tới là .”

Thư Sách

Vô Vi rụt cổ , thầm nghĩ vị Bất Cầu sư lẽ nào thể bay lên trời , mà chỉ cần tới là ? Tới là đuổi ngay lập tức ?

Hơn nữa, gã bận rộn cả nửa ngày nay, gặp đủ các đạo sĩ già trẻ, tiểu đạo đồng trong quan, vị “Bất Cầu sư ” nào, là đang tu hành ở đó?

“Đạo trưởng, con nít trúng tà như , các ngài giúp đuổi tà , mà còn chờ đạo trưởng khác tới?” Trong đám vây xem, một bà mụ lớn tiếng : “Chẳng đều đồn bùa bình an của Thanh Bình Quan các ngài linh nghiệm ? Thế mà cái cũng trị , lẽ nào chỉ là hữu danh vô thực?”

Giọng điệu chất vấn rõ ràng là đang nghi ngờ bản lĩnh của Thanh Bình Quan.

Quả nhiên, bà mụ dứt lời, những vây xem liền bắt đầu xôn xao bàn tán, tiếng chỉ trỏ càng lúc càng lớn.

Thanh Viễn thầm kêu , chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng mà Thanh Bình Quan khó khăn lắm mới gầy dựng .

Ông hắng giọng, : “Cũng chúng đuổi , mà là do đứa bé dương khí yếu, chạy rừng hòe. Chỗ đó cây cối rậm rạp, thiếu ánh nắng mặt trời, nên âm khí nặng hơn một chút. Đứa bé dương khí đủ âm khí xâm nhập, nên mới trúng tà. Đối với chứng , Bất Cầu sư trong quan rành về mảng hơn. Vừa cũng ở trong quan, nên để sư đến khám.”

“Bất Cầu? Có là vị dạo gần đây đồn là ‘thiết khẩu thần đoán’ (miệng sắt phán như thần) đó ? Ngài là ‘khám’, lẽ nào còn cả y thuật?” Bà mụ hỏi vặn.

Vô Vi thấy gì đó , liếc mắt sang, thấy bà mụ tuy ăn mặc như dân thường, nhưng đôi tay thô ráp, hai tai đeo khuyên tai nụ, váy áo còn hoa văn thêu thùa, tướng mạo cũng phúc hậu, cằm đầy đặn.

cái giọng điệu rõ ràng là đang cố ý khiêu khích.

Vô Vi liền với Thanh Viễn: “Thanh Viễn sư , bà mụ coi chừng đến kiếm chuyện đó, cẩn thận đừng rơi bẫy.”

Thanh Viễn liếc gã một cái, kỹ tướng mạo và dáng vẻ của bà mụ, : “E là v.ú nuôi của nhà giàu nào đó.”

Ông vẫn giữ vẻ mặt bình thản, : “Mười đạo sĩ thì chín y thuật. Thanh Bình Quan cũng đạo pháp chữa bệnh. Bất Cầu sư chính là giỏi về mảng , y thuật tệ , lát nữa chư vị sẽ chứng kiến.”

Tần Lưu Tây tới đúng lúc những lời của Thanh Viễn, tai thính mắt tinh, nàng lảo đảo suýt chút nữa thì đầu bỏ .

Thanh Viễn, cái tên giảo hoạt , đang tâng bốc nàng lên tận mây xanh, định khiến nàng mệt c.h.ế.t !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-207-bat-cau-dai-su-khong-phai-chi-co-chut-ban-linh.html.]

Lát nữa nhất định đập nát cái đầu ch.ó của .

Thanh Viễn cũng thấy nàng, vội : “Bất Cầu sư đến .”

Vô Vi sang, thấy Tần Lưu Tây mặt mày đen thui, lững thững như một tên tiểu vô , gã khỏi kinh ngạc. Gì cơ, cô nhóc chính là “Bất Cầu sư ”?

Tuổi của bọn họ đáng cha , mà gọi nó là sư ? Khỉ thật!

Lão Thiết đây quả nhiên là rơi bẫy !

“Sư , ngài mau xem đứa bé , nó rừng hòe, hao tổn dương khí nên nhiễm tà khí .” Thanh Viễn vờ như thấy ánh mắt sắc như d.a.o của Tần Lưu Tây, chỉ phụ nữ và đứa bé.

“Bất Cầu đạo trưởng... trẻ như ? Có đó?” Người phụ nữ thấy Tần Lưu Tây cũng sững sờ, lộ vẻ nghi ngờ.

Tần Lưu Tây ngủ ngon, cơn bực bội khi đ.á.n.h thức vẫn tan, đến đây Thanh Viễn tâng bốc, trong lòng đang khó chịu, thấy lời , giọng điệu lập tức : “Được thì tùy! Muốn chữa thì chữa, chữa thì thành tìm đại phu!”

Chà, vị tiểu đạo trưởng giọng điệu ghê gớm thật!

Khách hành hương xung quanh xôn xao.

Người phụ nữ cũng dọa cho rụt cổ . Đại phu trong thành thì chữa bệnh trúng tà?

dám cược, sợ chậm trễ sẽ khiến đứa con trai duy nhất của thật sự hóa ngốc, đành c.ắ.n răng : “Chữa, chữa ạ! Xin đạo trưởng cứu con với.”

Tần Lưu Tây hừ một tiếng, đến mặt họ, xổm xuống, liếc tướng mạo đứa bé, bắt mạch. Đầu tiên, nàng dùng tay day ấn các huyệt vị cho nó. Chỉ trong mấy thở, đứa bé lập tức chảy nước miếng nữa.

“Không chảy nước miếng nữa, cũng ngây ngô nữa kìa!” Có khách hành hương thấy rõ, kinh ngạc kêu lên. Bà mụ khi nãy tới gây sự cũng trợn tròn mắt chằm chằm.

Tần Lưu Tây lấy túi kim châm mang theo bên , bảo phụ nữ đặt đứa bé xuống. Nàng mở túi vải, lấy ngân châm, châm các huyệt Nhân Trung, Thiếu Thương, Đại Lăng của nó. Mỗi khi châm, nàng đều kim từ nông sâu, lặp thao tác vê kim vài mới lưu kim, đó châm sang huyệt khác.

Mọi xung quanh đều ngạc nhiên. Châm cứu là việc của đại phu ? Đứa bé trúng tà, dùng châm cứu liệu ?

điều khiến họ kinh ngạc nhất là, vị Bất Cầu đạo trưởng hạ kim định chuẩn xác, mà còn đang ngáp dài. Một tay nàng châm cứu, tay còn đang bấm một pháp quyết mà ai hiểu nổi.

Trông thì vẻ lơ đễnh, nhưng đứa bé quả thực yên tĩnh .

Vô Vi cũng vô cùng kinh hãi, vị tiểu sát thần hóa chỉ chút bản lĩnh, mà là bản lĩnh!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...