Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 209: Bất Cầu đại sư, ra vẻ quá đấy

Cập nhật lúc: 2025-10-20 12:38:54
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây còn kịp đầu cũng gọi là ai, chính là bà mụ ban nãy thăm dò, sợ chuyện đủ lớn đây mà.

Quả nhiên, bà mụ chắp tay, vội vàng bước tới, hành lễ với Tần Lưu Tây: “Đại sư hữu lễ.”

Tần Lưu Tây cũng chắp tay đáp một lễ của Đạo gia, : “Thí chủ nếu tìm hiểu kinh thư, thể tìm đạo trưởng Thanh Viễn của Thanh Bình Quan chúng . Thanh Viễn thuộc như lòng bàn tay kinh văn Đạo gia, vô cùng am hiểu.”

Đừng tìm nàng, tìm nàng nàng cũng .

“Không, , lão bà tử chính là vì đại sư mà đến.” Bà mụ nịnh, quanh một vòng: “Đại sư tiện dời bước chuyện ?”

Tần Lưu Tây thấy vẻ mặt cẩn trọng của bà , liền dẫn bà đến một góc khuất. Đây là một góc trống, ai tới cũng thể thấy ngay, cần sợ khác lén.

“Đại sư, lão bà tử họ Thẩm.” Thẩm bà tử đầu tiên tự giới thiệu một phen: “Lão bà tử cũng là lệnh chủ nhân đến đây, mời đại sư qua phủ để chữa bệnh cho tiểu thư nhà chúng .”

Tần Lưu Tây cũng hỏi bà nhà ai, chỉ : “Bà từ xa đến đây, nhưng bần đạo dạo gần đây việc vặt bận rộn, e là thể đến quý phủ . Chùa Vô Tướng ở ngọn núi bên cạnh cũng là nơi Phật pháp cao thâm, hương khói thịnh vượng, thí chủ ngại qua bên đó tìm cao tăng trừ tà thử xem?”

Thẩm bà tử thấy nàng đoán lai lịch của , càng thêm kính nể, "Ai da" một tiếng, : “Đại sư đạo pháp cao thâm, chuyện của chủ gia chúng , nhất định là ngài mới .”

Tần Lưu Tây thấy ánh mắt bà vài phần khẩn thiết, bèn hỏi: “Bà cũng chỉ mới đến đây dò hỏi, chuyện trong phủ của bà nhất định là bần đạo mới giải quyết ?”

Danh tiếng của nàng truyền ngoài ? Không nên . Ai mà lắm chuyện .

Thẩm bà tử quanh một vòng, hạ giọng : “Thực , chủ gia danh tiếng của đại sư, cũng là từ chỗ Vu đại nhân ở Li Thành.”

Vu Khâu Tài?

Tần Lưu Tây nheo mắt, “Ồ” một tiếng.

Giọng Thẩm bà tử nhỏ: “Tiểu thư nhà Vu đại nhân, đây cũng mắc chứng điên cuồng đó ? Chính là đại sư chữa khỏi, đúng ạ?”

chuyện .”

Thẩm bà tử tiếp: “Đại sư là Huyền môn, đại thiện đại từ, lão bà tử tin tưởng đại sư là kín miệng, nên cũng giấu giếm ngài.” Bà hít một , : “Thực , tiểu thư nhà chủ gia chúng cũng giống như Vu tiểu thư, mắc chứng điên cuồng. Vừa Vu đại nhân đến nhà chủ gia bái phỏng, tình cờ nhắc đến sự lợi hại của đại sư. Chủ gia lúc mới cử lão bà tử đến mời đại sư giúp đỡ.”

Xem kìa, v.ú nuôi nhà giàu khác, miệng lưỡi đúng là rèn luyện, năng thật khéo léo.

Đầu tiên là vòng vo nhắc nhở Tần Lưu Tây giữ bí mật, đó tâng bốc một phen, cuối cùng mới ý định.

Chỉ là Tần Lưu Tây thì... chuyến Ninh Châu Phủ, nàng vẫn còn sợ, nên lười xa.

“Bệnh tình của tiểu thư quý phủ, bần đạo vô cùng thông cảm, nhưng vẫn là lời cũ, dạo gần đây trong quan công việc bận rộn, thật sự dứt .” Tần Lưu Tây : “Hay là thế , nếu thật sự bần đạo chẩn trị, là mời tiểu thư đến đây xem? Nếu đến Thanh Bình Quan, thì đến Li Thành cũng .”

“Như ...” Thẩm bà tử há mồm thấy .

Tần Lưu Tây thản nhiên : “Tìm thầy chữa bệnh hỏi thuốc, gì mà ? Trừ phi bà tiểu thư nhà bà khỏe .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-209-bat-cau-dai-su-ra-ve-qua-day.html.]

“Ai da, đại sư thể như . Lão bà tử tuyệt đối dám ý nghĩ đó, tiểu thư nhà là một cô nương mà.” Thẩm bà tử sợ đến mức xua tay lia lịa: “Chắc đại sư còn rõ hơn lão bà tử, cái chứng điên cuồng một khi phát tác thì nhận ai cả, giống như thằng bé ban nãy . Hơn nữa, tiểu thư nhà , cô ...”

Thẩm bà tử chút do dự, nhưng c.ắ.n răng : “Tiểu thư nhà còn nghiêm trọng hơn đứa bé ban nãy, dường như tà ma gì đó nhập , gia chủ mới cử lão bà tử đến mời ngài.”

Tần Lưu Tây khẽ: “Cử bà đến, thật cũng chỉ là để dò đường , thử xem thôi, đúng ?”

Mặt Thẩm bà tử nóng bừng lên, ấp úng: “Lão bà tử cũng từng thấy, chỉ là tận mắt chứng kiến đạo pháp của đại sư thôi.”

“Bà cũng thấy đó, giờ về bẩm báo , cứ bần đạo cũng chỉ thường thường thôi.” Tần Lưu Tây ngáp một cái: “Nếu , bần đạo xin cáo từ . Thí chủ ngại thì cứ thỉnh một lá bùa bình an về cho tiểu thư đeo.”

Nàng xong, liền chắp tay lưng bỏ .

“Ấy, , đại sư!” Thẩm bà tử đuổi theo hai bước, thấy Tần Lưu Tây hề đầu , khỏi nhíu mày.

Vị Bất Cầu đại sư , vẻ cũng quá đấy. Cứu như cứu hỏa, đều là tu hành, thể tay giúp đỡ chứ?

nghĩ lời Vu đại nhân , vị Bất Cầu đại sư tính tình phóng khoáng bất kham, thể khích tướng, càng thể đắc tội, nên bà cũng dám lỗ mãng.

Chẳng lẽ là do bà , một lão già, đến mời nên đại sư thấy đủ lễ, vì mới từ chối? Rõ ràng ban nãy ngài cũng chữa khỏi cho đứa bé trúng tà hai lời. Thật là kỳ lạ.

Thẩm bà tử nghĩ đến tiểu thư nhà , trong lòng chút khó chịu. Bà thể quyết định , chợt nghĩ Vu đại nhân từng tiếp xúc với vị , mà Thanh Bình Quan trong địa phận Li Thành, lẽ đại sư sẽ nể mặt Vu đại nhân chăng? Hay là mời ông cùng cầu xin một chuyến nữa?

Nếu thật sự , đành cho về bẩm báo ... , tự trở về, dù cũng tận mắt thấy.

Thẩm bà tử quyết định, bà thỉnh một lá bùa bình an, vội vã tìm đ.á.n.h ngựa đưa về Vu gia ở Li Thành, định cầu Vu đại nhân trung gian, cùng lên Thanh Bình Quan nữa.

Tần Lưu Tây Thẩm bà tử đang tính toán gì, nàng tìm một vòng, cuối cùng cũng thấy Thanh Viễn, liền xắn tay áo lên mà xông đánh.

“Ai cho ông kiếm việc cho hả? Ai cho ông loan tin y thuật tinh vi? Ông mệt ch·ết để ông dễ dàng trở thành thừa kế cái đạo quan chứ gì?” Tần Lưu Tây đuổi đ.á.n.h mắng: “Tới đây, tới đây! đây bỏ sư môn luôn cho ông xem, từ nay ông chính là đại tử một của Thanh Bình Quan, ông giỏi thì ông lên mà ! Ông thiếu quan chủ , chuyện đừng tìm !”

Thanh Viễn la oai oái: “Sư , tuyệt đối dám cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo đó! Ta đây là đang ca ngợi sư mà!”

“Ta nhổ ! Ông chính là quần quật như lừa kéo cối xay. Nghĩ xem, mấy ngày nay, sư phụ ở đây, còn mang tiền dầu đèn mất, bao nhiêu việc, còn kịp thở , mà ông còn kiếm thêm việc cho ! Vừa suýt nữa thì thoát nổi khỏi đám bà thím đấy! Ông cái lão già ôn dịch , ông , đảm bảo đ.á.n.h ch·ết ông!”

Thư Sách

Thanh Viễn: “Ta còn tới 40, lão nhân!”

“Ông trông già tuổi, chính là một ông già!”

Cách đó xa, Vô Vi trợn mắt há mồm một màn . Đây, đây là Bất Cầu đại sư lợi hại, nhiều bản lĩnh đó ? Rõ ràng là một tiểu vô mà!

“Vô Vi sư , quen là mà. Bất Cầu sư sẽ đ.á.n.h ch·ết Thanh Viễn sư .” Một đạo nhân tên Thanh Minh cạnh, tủm tỉm .

Vô Vi chỉ bọn họ: “Cứ, cứ thế thôi ?”

“Không xem cũng , dù lát nữa là nghỉ mà.” Thanh Minh mỉm : “Sau lỡ Bất Cầu sư đ.á.n.h ngài, ngài cũng cứ vờ đau một chút là . Không đau thật , cũng ch·ết . À, mà lỡ đ.á.n.h gần ch·ết, sư cũng sẽ cứu sống ngài, yên tâm!”

Vô Vi rùng một cái: (Cái đó... nên một tiếng cảm ơn nhỉ?)

Loading...